Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 87: Trời sinh một đôi

Tần Giản

21/05/2017

An vương phi hơi sửng sốt, hai tay theo bản năng co rút, chén trà trong tay rơi xuống, lập tức bể nát vương vãi trên mặt đất , tiếp theo xung quanh một mảnh yên tĩnh.



Tỳ nữ còn quỳ rạp trên mặt đất không ngừng run run, An vương phi cũng đã đứng lên: “Đi, theo ta đi xem !”



Đến tân phòng, khắp phòng tỏa ra mùi khác thường, phía sau tỳ nữ không khỏi lặng lẽ quay mặt qua chỗ khác, An vương phi sa sầm mặt: “Nhũ mẫu đâu? Còn không mau thu thập sạch sẽ, cứ mặc chủ tử các ngươi phá hư tân phòng sao?”



Nhũ mẫu vội vàng chen vào, khó khăn mới cùng nhóm tỳ nữ cùng nhau chế phục Duyên Bình quận vương, mạnh mẽ đỡ hắn ra ngoài. Trên người Duyên Bình quận vương còn chưa kịp mặc y phục, nước mắt nước mũi lòng thòng, hắn lớn tiếng khóc hô: “Nàng khi dễ ta, nàng đánh ta! Nương xem !” Hắn vừa nói, một bên vươn cánh tay đầy vết cào, dấu vết máu tất cả đều lộ ra cho An vương phi xem.



An vương phi nhìn lên, quả thật có vài vết đỏ chói mắt, không khỏi giận tím mặt, quắc mắt nhìn trừng trừng về phía tân nương tử trên giường. Trên giường, tân nương tử y phục tán loạn, búi tóc khẽ buông lỏng, hé ra gương mặt xinh đẹp ngập nước mắt, nước mũi, một thân dính đầy mùi phân, giá y đỏ tươi toả ra từng trận tanh tưởi.



An vương phi vô cùng tức giận: “Ngươi rốt cuộc là ai?”



Tần Điềm Nhi oa một tiếng khóc, nhanh chóng bổ nhào vào dưới chân An vương phi: “Ta là bị Giang Tiểu Lâu hãm hại ! Vương phi, ta là muội muội Thám Hoa Lang, thiên kim tiểu thư Tần phủ, hôm nay phải gả cho ngốc tử là Giang Tiểu Lâu, mà không phải ta!”



Nghe xong lời nàng, sắc mặt An vương phi thoáng cái xám xịt, nàng nhìn trái phải một lượt, ép hỏi tất cả tỳ nữ nói: “Vì sao đến bây giờ mới phát hiện lầm người ?”



Chúng tỳ nữ hai mặt nhìn nhau không dám trả lời, rốt cục có một người lá gan lớn hồi đáp: “Vương phi, hôm qua tân nương tử giả dạng, Quận vương lại nháo loạn không ngừng, chúng nô tỳ nhất thời sơ xuất, mong vương phi tha thứ!”



Sắc mặt An vương phi âm lãnh: “Người tới, đem các nàng đều kéo xuống!” Lập tức có vài ma ma thân hình cao lớn vọt vào, kéo bốn tỳ nữ xuống.



Ánh mắt An vương phi lạnh lùng dừng ở trên người Tần Điềm Nhi: “Ngươi thật không biết gì hết ?”

Tần Điềm Nhi lòng nóng như lửa đốt, lập tức nói: “Phải, phải! Vương phi, cầu xin người thả ta về, ta không phải tân nương tử chân chính !”

An vương phi trong tươi cười tràn đầy hàn khí: “Giữa ban ngày, cư nhiên dám ở dưới mí mắt ta làm trò, Giang Tiểu Lâu thật đúng là không phải gan lớn bình thường, mà ngươi lại còn luôn mồm nói không biết, trong trong ngoài ngoài nhiều người như vậy, ngươi nếu muốn phản kháng, sớm đã hô to lên! Rõ ràng chính là cùng Giang Tiểu Lâu thông đồng, dùng chiêu thay mận đổi đào qua mặt ta, tưởng An vương phủ là nơi mặc các ngươi khi nhục sao?”

Tần Điềm Nhi cũng không khỏi tức giận, nàng đứng lên, mặt giận dữ: “An vương phi, ngài nói lời này là có ý gì ? Chẳng lẽ gả cho ngốc tử, vẫn là ta trăm phương nghìn kế cầu đến sao? Ta điên rồi chắc !”

Nàng không nói còn tốt, vừa nói An vương phi lại tức giận, Duyên Bình quận vương đúng là ngốc tử, nhưng cũng là nhi tử thân sinh của nàng, ngay cả trong lòng đối với hắn cũng có vài phần phiền chán, nhưng lại không cho phép bất luận kẻ nào tùy tiện nhục nhã, nàng chỉ vào Tần Điềm Nhi, cười lạnh nói: “Dám đối với ta nói năng lỗ mãng, vả miệng nàng cho ta !”

Hai ma ma nhanh chóng tiến lên, một tay ấn Tần Điềm Nhi trên mặt đất, người còn lại mang tới một cây trúc màu tím, hai tay nâng lên đưa đến trước mặt An vương phi. An vương phi nhìn cây trúc liếc mắt một cái, gật gật đầu. Ma ma cuốn tay áo lên, cây trúc từ không trung hạ xuống, “Ba” một tiếng, ở trên mặt Tần Điềm Nhi phát ra tiếng vang nặng nề, Tần Điềm Nhi kinh hô một tiếng, lại nhanh chóng bị người ngăn chặn miệng. Bản tử ba ba đánh tiếp, Tần Điềm Nhi kinh hãi đến cực điểm, trên mặt một mảnh trắng bệch, một đầu tóc đen nhánh tản ra , mỗi một roi đánh xuống, thân thể nàng thống khổ run rẩy một trận.

Trong phòng một mảnh yên lặng, chỉ nghe tiếng cây trúc ba ba đánh vào trên mặt. Chỉ chốc lát sau, Tần Điềm Nhi trên mặt trắng như tuyết liền chảy ra vài vết máu, ngay cả miệng đều sưng lên thật to, hình dạng đáng sợ. An vương phi đứng ở nơi đó, trên mặt không chút thay đổi, cứ như vậy thờ ơ nhìn. Ma ma đánh chừng ba mươi roi, lúc này mới dừng tay lại nhìn Vương phi, An vương phi hướng nàng khoát tay áo, ma ma đó cầm cây trúc lặng yên không một tiếng động lui ra.

An vương phi liếc mắt nhìn Tần Điềm Nhi: “Giang Tiểu Lâu đi nơi nào?”

Lập tức có người lấy nút lọ bị nhét trong miệng Tần Điềm Nhi ra, nàng muốn tức giận lại không dám, bị khí thế khiếp người của An vương phi làm cả người phát run: “Ta… Ta không biết, nàng phái người bỏ thuốc mê cho ta, một đường cõng ta, võ nghệ cao cường mang đến nơi này, thay mận đổi đào gả cho Duyên Bình quận vương. Vương phi, ngài suy nghĩ một chút, nếu ta sớm cùng nàng thông đồng, làm sao có thể mạc danh kỳ diệu ở đây mặc ngài xử trí? Nàng cùng ta có thù hận, cố ý muốn hãm hại ta !”

An vương phi đương nhiên cũng biết điểm này, chẳng qua nàng nuốt không trôi khẩu khí này, Giang Tiểu Lâu nàng sẽ không bỏ qua, Tần Điềm Nhi cũng đừng hòng chạy thoát.

An vương phi rời khỏi tân phòng, một đường bước nhanh trở lại đại sảnh, lại phát hiện An vương vẫn còn ngồi trong sảnh, không khỏi cố nén tức giận, đem sự tình ngọn nguồn hướng An vương nói một lần.

An vương nhấp một ngụm trà, nâng lên mí mắt nói: “Việc này do nàng một tay tác chủ, hiện tại phải giải quyết hậu quả thế nào?”

“Ta làm sao nghĩ đến Giang Tiểu Lâu lại có lá gan lớn như vậy, ngay cả ta cũng dám đùa giỡn!” An vương phi mi tâm ẩn ẩn nhảy lên, trong mắt nổi lên ánh lửa.

An vương thở dài một hơi: “Tần Điềm Nhi, nàng muốn xử trí thế nào?”

An vương phi lạnh lùng nói: “Vốn ta cảm thấy Giang Tiểu Lâu thông minh lanh lợi, làm người nhu thuận, mới muốn nàng gả vào Vương phủ, không nghĩ tới nàng không biết điều, ta sẽ không dễ dàng tha nàng ! Về phần Tần Điềm Nhi ——” nàng nói tới đây, lơ đãng từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, khó nén khinh thường, “Nàng ta nghĩ An vương phủ là nơi loại người nào muốn ra vào đều được sao, còn dám nói năng lỗ mãng, quả thực là cuồng vọng.”

An vương phi là một người điển hình kiêu căng tự phụ, phàm là làm trái ý của nàng, cuối cùng đều không có kết quả tốt. Giang Tiểu Lâu lâm thời dùng kế đánh tráo, An vương phi mà chấp nhận Tần Điềm Nhi, mới là chuyện đáng buồn cười.

An vương rốt cuộc có chút do dự: “Đã bái thiên địa, động phòng cũng xong, đều qua suốt một đêm, đưa nàng hồi Tần phủ, làm sao giao phó với người ta ?”

An vương phi không xem trọng: ” Giao phó cái gì ? Ta còn không có trách Tần gia dung túng con cái, treo đầu dê bán thịt chó, hẳn là bọn họ hướng ta công đạo, ta vì sao hướng bọn họ công đạo!”

Sắc mặt An vương trầm ngưng lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Người tới, đem Tần tiểu thư bình yên vô sự đuổi về Tần phủ.”

Lúc này, trong phủ Tần gia sớm đã rối loạn, Tần tiểu thư nửa đêm ở trong phòng đang ngủ ngon giấc, không biết khi nào lại bị kẻ xấu bắt đi. Thời điểm nha hoàn gác đêm phát hiện không đúng, nàng sớm không cánh mà bay . Tần phủ không dám kinh động ngoại nhân, chỉ có thể lặng lẽ tìm kiếm, bận rộn hết một buổi sáng cũng không thu được tin tức về Tần Điềm Nhi.

Tần phu nhân đã muốn té xỉu ở trên giường , mà Tần lão gia còn đang thúc giục Tần Tư mau chóng đi tìm Kinh Triệu Doãn, Tần Tư trải qua suy nghĩ cặn kẽ, lại lắc đầu nói: “Phụ thân, muội muội mất tích không phải là chuyện nhỏ, nếu sự tình nháo lớn. Chẳng những danh dự của nàng bị hao tổn, ngay cả chúng ta thanh danh Tần gia cũng bị hủy hoại chỉ trong phút chốc. Người ngẫm lại xem, một thiên kim tiểu thư chưa lấy chồng, cứ như vậy ở trong phòng vô duyên vô cớ mất tích, ngay cả nàng tương lai bình an vô sự trở về, ngoại nhân sẽ nghĩ thế nào?”

Tần lão gia sửng sốt, nhìn nhi tử của mình nói: “Ngươi đang nói gì hả, chẳng lẽ lại mặc kệ muội muội chính mình?”

Trên mặt Tần Tư vô cùng lo lắng, đáy mắt lại bình tĩnh: “Đương nhiên không phải mặc kệ, nhi tử sẽ tìm con đường khác cứu Điềm Nhi về. Nhưng dưới tình huống không có manh mối, chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không một khi đả thảo kinh xà, Điềm Nhi ngược lại sẽ có nguy hiểm.”

Nghe được nhi tử lời thề son sắt, Tần lão gia chẳng những không có thả lỏng, ngược lại còn cau mày nói: “Ta không rõ Điềm Nhi rốt cuộc đắc tội người nào, nửa đêm trèo tường bắt nàng đi, quả thực là văn sở vị văn (mới nghe lần đầu) ! Trong nhà nhiều hộ vệ như vậy, chẳng lẽ đều là người chết sao ?”

Tần Tư thở dài một hơi: “Cùng Tần gia giống như này thâm cừu đại hận , ở kinh thành tuyệt không có người thứ hai, lòng nhi tử đều biết. Phụ thân, người yên tâm, nhi tử sẽ không để người này nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật .”

Bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận tiếng động xôn xao lớn, Tần lão gia sửng sốt, lập tức nói: “Làm sao vậy?”

Vừa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy Tần Điềm Nhi tóc tai bù xù tiến vào, lập tức ngã quỵ ở cửa, làm mọi người hoảng sợ. Bất chấp mọi chuyện, nàng đột nhiên nâng mặt, cũng là ngập nước mũi nước mắt, bộ dáng nhận hết ủy khuất, rên rĩ nói: “Phụ thân, đại ca!”

Tần lão gia vội vàng đỡ lấy nữ nhi, ai ngờ lại ngửi đến một trận tanh hôi, lập tức che mũi của mình nói: ” Điềm Nhi, ngươi làm sao?”

Tần Điềm Nhi đầy lệ, mái tóc rối tung, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trên người còn khoác gả y tán loạn, nàng khóc lớn nói: “Phụ thân, ca ca! Ta bị người hãm hại, các người nhìn đi, nhìn bộ dạng của ta đi !”

Hai người nhìn kỹ, mới phát hiện trên mặt nàng rướm máu, tựa hồ là dấu vết bị đánh bằng cây trúc. Tần Tư tiến lên từng bước, không dám tin nói: “Sao lại thế này? ! Ngươi đem sự tình nói cho rõ ràng.”

Tần Điềm Nhi ô ô khóc nức nở nói: “Tối hôm qua ngủ thẳng nửa đêm, ta mơ mơ màng màng đã bị người cõng một đường ra khỏi Tần gia, người nọ đem ta mang vào An vương phủ, nhưng lại cùng Giang Tiểu Lâu sắp sửa gả cho Duyên Bình quận vương trao đổi thân phận ! Những kẻ ngu xuẩn kia vậy mà không nhìn ra, thực xem ta trở thành Giang Tiểu Lâu đưa vào động phòng, không chỉ như vậy, An vương phi sáng sớm hôm nay không bắt được Giang Tiểu Lâu nên mượn ta trút giận, các người xem ! Các người xem nha !” Nói xong, nàng nâng cao mặt cho Tần lão gia xem, Tần lão gia nhìn lên quả nhiên rất là đau lòng, trong lòng cáu giận nói: “Giang Tiểu Lâu quả thực là vô pháp vô thiên, vô pháp vô thiên ! Ta nhất định phải đi tìm nàng tính sổ !”

Tần Tư bước lên ngăn Tần lão gia lại nói: “Phụ thân, không thể xúc động! Chuyện này, chúng ta còn cần bàn bạc kỹ hơn.”

Tần Điềm Nhi lớn tiếng khóc nháo nói: “Bàn bạc kỹ hơn, như thế nào bàn bạc kỹ hơn! Ngươi không nhìn thấy mặt của ta đã biến thành cái dạng này , cũng không biết có thể chữa lành hay không ! Đại ca, ngươi thật sự rất vô tình !”

Tần Tư liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Nếu không phải ngươi thích ra ngoài gây chuyện, còn luôn khiêu khích Giang Tiểu Lâu, thì sao lại thành ra như vậy ? Nay không riêng gì Giang Tiểu Lâu muốn đối phó ngươi, ngay cả An vương phi cũng giận lây sang Tần gia, nàng cũng sẽ không quản ngươi tự nguyện hay bị tính kế, này bút trướng tính ra tính đi ai cũng trốn không thoát!”

Giang Tiểu Lâu sử dụng một chiêu đơn giản, không riêng gì thoát ly khống chế An vương phi, trọng yếu hơn là đem Tần gia kéo xuống nước, An vương phi sẽ không có khả năng tha thứ Tần Điềm Nhi thay mận đổi đào. Mọi người biến thành châu chấu bị cột vào một sợi dây thừng , ai đều chạy không thoát !

Tần lão gia đau lòng không thôi, bất chấp mọi việc, vội nói: “Trước bôi thuốc, trước bôi thuốc ! Trăm ngàn lần đừng để lưu lại vết sẹo!”

Tần Điềm Nhi còn muốn tranh cãi, lại càng sợ hãi bị hủy dung, nhanh chóng để tỳ nữ thay nàng bôi thuốc.

Tần Tư ngồi xuống, ngay tại đối diện bình tĩnh nhìn nàng, ngữ khí vô cùng ôn hòa: “Ngươi cùng Duyên Bình quận vương đã bái đường rồi ?”

“Phải, bọn họ cưỡng chế ta, ta cả người mềm nhũn không có khí lực, mơ hồ bái đường .”

“Vậy động phòng hay chưa?”

Tần Điềm Nhi nhất thời sờ không rõ ý tứ đại ca của mình, nhất thời ngây dại.



“Chỉ sợ là đã vào động phòng.” Tần Tư cười cười, nghĩ rằng mặc dù ngươi không nói ta cũng biết.

Tần Điềm Nhi sợ tới mức cúi đầu, hoàn toàn không có bộ dáng giương nanh múa vuốt vừa rồi, chỉ có thể thấp giọng trách cứ tỳ nữ nói: “Nhẹ chút!”

“An vương phi có phải rất tức giận hay không ?” Tần Tư trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục hỏi. Hắn đối với tâm lý Tần Điềm Nhi nắm rất chuẩn xác, biết càng ép càng không nói thật, chỉ có thể từng chút dẫn đường nàng, làm cho nàng không tự chủ được nói ra.

“Rất tức giận, ta còn tưởng rằng nàng muốn đánh chết ta.” Tần Điềm Nhi thấy hắn không hề truy cứu phát sinh chuyện đêm qua, thoáng nhẹ nhàng thở ra.

“Phải không?” Tần Tư nghĩ lại một lát, ngưng thần nói: “Vậy nàng còn nói gì không ?”

Tần Điềm Nhi sửng sốt: “Không, không có gì .”

Tần Tư nhìn chằm chằm nàng, trong mắt để lộ ra tia sáng khiếp người: “Suy nghĩ kỹ lãi xem, một câu cũng không có?”

Tần Điềm Nhi suy nghĩ một lát, mới chần chờ: “Ta nhớ ra rồi, nàng nói —— An vương phủ không phải nơi ai muốn tiến vào cũng được.”

Tần Tư thản nhiên a một tiếng, trầm mặc sau một lúc lâu, tiếp theo lại quay đầu hỏi phát sinh chuyện đêm qua, mới đầu Tần Điềm Nhi còn có chút sợ hãi, dưới hướng dẫn của Tần Tư rốt cục kể lại mọi chuyện. Bao gồm bộ dáng Duyên Bình quận vương điên điên ngây ngốc, cũng bao gồm hắn ở trên giường thải nước tiểu thấm ướt đệm chăn, biến thành tình hình rối tinh rối mù.

Tần Tư chính là lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng nhìn sắc mặt giận dữ của Tần lão gia đợi cho Tần Điềm Nhi nói xong rồi, Tần Tư phất phất tay, phân phó tỳ nữ nói: “Trước đem tiểu thư về phòng nghỉ ngơi.”

Tỳ nữ lên tiếng, một trái một phải nâng cả người Tần Điềm Nhi như trước mềm nhũn, lui xuống.

Tần Tư đi đến trước án thư , nhấc bút lông dừng ở trên giấy tuyên thành một hồi lâu, thẳng đến mực dính ướt giấy tuyên thành, mới quăng bút sang một bên. Vừa rồi dẫn dắt Tần Điềm Nhi nhắc tới chuyện đêm qua, tuy nàng tóm tắt sơ lược nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Tần Tư cũng hiểu được chỗ mạo hiểm trong đó. Hắn lúc này vô cùng hối hận, lúc trước nếu không đem Giang Tiểu Lâu đưa cho Tử Y hầu, mà là trực tiếp đem nàng xử tử, đối với Tần gia ngược lại là một chuyện tốt. Nay sự tình đến tình trạng này —— cổ nhân nói việc nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu, hắn phải nhẫn nhịn khẩu ác khí này, ngày đó Vương gia mặt ngoài thoạt nhìn nhàn tản, kỳ thật thế lực pha trọng, nếu có thể khéo léo dẫn dắt, trái lại để cho hắn dùng là tốt nhất…………………..

Hắn trầm ngâm nửa ngày, mới ngẩng đầu hướng Tần lão gia nói: “Để muội muội sửa soạng một chút, quang minh chính đại gả vào An vương phủ.”

“Ngươi nói cái gì?” Tần lão gia quả thực không thể tin được lỗ tai chính mình.

Tần Tư lập tức xuất ra bản lĩnh khéo lưỡi như hoàng ( 1 ), ở mặt ngoài là thay Tần Điềm Nhi lo lắng, trong thực chất là cực độ ích kỷ: “Phụ thân, người suy nghĩ kỹ xem, Điềm Nhi cùng Duyên Bình quận vương đã bái đường, cũng đã viên phòng, ở An vương phủ suốt một đêm! Chuyện này mà truyền đi, người khác nhất định sẽ xem Tần gia như đối tượng nhạo báng. Chính vì vậy, chẳng bằng tự tay đưa Điềm Nhi đi, hơn nữa cho An vương thấy thái độ nguyện ý cửa hôn sự này.”

( 1 ) lấy lời đường mật mà làm cho người ta mê hoặc

“Không được, Điềm Nhi là thân muội muội của ngươi, sao có thể gả nàng cho một ngốc tử!”

Tần Điềm Nhi tuy rằng điêu ngoa tùy hứng, nhưng cũng là hòn ngọc quý trên tay Tần gia, Tần lão gia vẫn trông cậy vào hôn sự của nàng cùng Vương Hạc có thể thành, hiện tại mạc danh kỳ diệu xuất hiện một Duyên Bình quận vương, nếu là nơi gả tốt cũng liền thôi, nhưng lại là một ngốc tử, hắn sao có thể nhẫn tâm?

Tần Tư lạnh lùng cười: “Phụ thân, ta biết người suy nghĩ cái gì. Người cũng đừng quên, trong lòng Vương tướng quân vẫn xem thường nhà chúng ta, Vương Hạc thời gian trước chạy tới Tần phủ ân cần, chỉ bất quá là muốn ở trước mặt thái tử mặt mày rạng rỡ mà thôi ! Nói đến cùng, nhà bọn họ cũng chẳng xem trọng Điềm Nhi, người cần gì tự mình đa tình.”

Tần lão gia trừng mắt nói: “Hắn khinh thường, chẳng lẽ An vương có thể để mắt?”

Tần Tư cười nhẹ, vẻ mặt khôi phục thong dong: “Sự tình đã đâm lao phải theo lao, đối với chúng ta ngược lại là một việc có lợi. Nhi tử nghe người ta nói, Duyên Bình quận vương vẫn là một khối tâm bệnh của An vương, bởi vì hắn si ngốc, môn đương hộ đối người ta tự nhiên không chịu đem nữ nhi gả qua, định dùng tiền mua nàng dâu bình dân, nhưng lại ngại mặt mũi mới thôi. Bởi vậy An vương phi mới chung quanh tìm kiếm đối tượng thích hợp, nàng cuối cùng nhìn trúng Giang Tiểu Lâu xuất thân thương hộ, nhưng so với Giang Tiểu Lâu, Điềm Nhi nhà chúng ta kém chỗ nào? Có đại ca này ra mặt, hơn nữa thái tử hoà giải, cửa hôn sự nhất định có thể thành.”

Mặc kệ hắn nói ba hoa chích choè thế nào, Tần lão gia vẫn cảm thấy không đành lòng: “Cũng không thể bởi vì chuyện này liền đem muội muội ngươi đẩy vào hố lửa!”

Tần Tư rốt cục giận tái mặt : “Người suy nghĩ một chút, nếu Điềm Nhi gả vào An Vương phủ, chẳng khác nào leo lên khỏa đại thụ An vương này, như vậy trên mặt Tần gia cũng sẽ có chút quang vinh. Ngược lại, nếu người nhất định không chịu, chỉ sợ cả đời Điềm Nhi bầu bạn thanh đăng cổ phật, không bao giờ gia đình có danh vọng, có địa vị người ta hướng nàng cầu thân !”

Nghe xong lời này, Tần lão gia đột nhiên hết hơi, suy sụp ngồi trên ghế .

Tần Tư mỉm cười, uyển chuyển khuyên bảo: “Phụ thân, đề nghị của nhi tử có thể bảo trụ thanh danh của nàng, lại có thể cho những người khác biết Tần gia không phải không có nơi dựa vào, cũng không dám nữa tâm tồn may mắn. Thậm chí tại thời điểm cố định, cọc hôn sự này có thể trở thành một loại hôn nhân chính trị………….”

Tần lão gia hai mắt vô thần nhìn nhi tử, đứa nhỏ này từ nhỏ đọc sách biết chữ, văn thải phong lưu, nhưng hắn thật không ngờ, Tần Tư tâm địa cũng đủ ngoan độc , ngay cả muội muội ruột đều có thể không chút do dự bán đi. Hắn suy sụp phất phất tay: “Nay gia đình này do ngươi làm chủ, ngươi định đoạt, ta mặc kệ .”

Trên mặt Tần Tư lộ ra mỉm cười như trút được gánh nặng, nói: “Đa tạ phụ thân.”

“Nhưng chiếu theo tính tình Điềm Nhi, chỉ sợ nàng không chịu —— trọng yếu hơn là sợ nàng ngược lại ở An vương phủ gây chuyện.”

“Phụ thân, nàng không chịu thì như thế nào, còn có thể gả cho ai?”

Nhìn theo Tần lão gia rời đi, đáy mắt Tần Tư mới lộ ra hàn quang lạnh lùng: “Giang Tiểu Lâu, ngươi càng muốn hủy diệt Tần gia, ta trái lại càng muốn lợi dụng ngươi, làm ta nâng cao một bước!”

Tần Điềm Nhi vạn vạn không thể tưởng được mới từ An vương phủ trốn trở về liền gặp phải cục diện bị đưa trở lại, sau khi nghe xong phụ huynh quyết định, nàng liên tục tuyệt thực một ngày một đêm, kết quả đương nhiên không chết, lại được cứu trở về. Nàng phát huy toàn diện bệnh cũ điêu ngoa bốc đồng, thừa dịp tỳ nữ không chú ý, cởi bỏ đai lưng làm dây thừng, lại bị người phát hiện mang từ trên xà ngang xuống. Tần phu nhân bất đắc dĩ, lúc nào cũng thời thời khắc khắc coi chừng nàng, khuyên bảo nàng.

“Nữ nhi a, ngươi nghĩ không thông cũng không còn cách nào khác, trừ bỏ An vương phủ, ai còn muốn ngươi!” Tần phu nhân bất đắc dĩ, đem lời thật đều nói ra.

Tần Điềm Nhi oa một tiếng, tuyệt vọng gục khóc ở trên gối đầu: “Để ta chết đi là xong!”

“Muốn chết, chính là thành toàn tâm ý Giang Tiểu Lâu!” Tần Tư lạnh lùng thốt.

Tần Điềm Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, căm tức nhìn Tần Tư.

Tần Tư không nhanh không chậm nói: “Chết rất dễ dàng, đến lúc đó Giang Tiểu Lâu còn có thể đưa tiễn ngươi bằng một vòng hoa. Nhưng nếu ngươi gả vào An vương phủ, chính là đường đường Quận vương phi, Giang Tiểu Lâu chỉ có thể phủ phục ở dưới chân của ngươi!”

“Nhưng hắn là ngốc tử!” Nàng tê tâm liệt phế hô.

“Ngốc tử thì sao? Cũngkhông thay đổi được thân phận tôn quý của hắn ! Điềm Nhi, trừ bỏ hắn, ngươi không có lựa chọn nào khác.”

An vương phủ

An vương phi nổi giận đùng đùng xông vào thư phòng, âm thanh lạnh lùng nói: “Vương gia, ngài thật sự muốn cho Tần Điềm Nhi vào cửa sao?”

An vương nhìn thê tử của mình, thản nhiên mở miệng: “Không sai, thái tử điện hạ tự mình nói tốt, việc này chính là ông trời tác hợp, ta phải đáp ứng.”

Trên mặt An vương phi xẹt qua một tia cáu giận, đáy mắt ngập ánh lửa: “Vương gia, người khác thải phân lên đầu chúng ta, ngài cũng không thèm nhìn tới đã đáp ứng ?”

An vương phi xưa nay tự giữ thân phận, chưa bao giờ không giữ ngôn hành như thế. An vương biết nàng tức giận, hơi rũ mắt nói: “Hôn sự này cũng coi như điều tốt, nàng không nên sinh sự.”

An vương phi nháy mắt nhướng mày, đuôi lông mày hiện ra tia sắc bén: “Vương gia, ta đều là vì ngài suy nghĩ, Giang Tiểu Lâu đã không biết điều, sao có thể mặc cho âm mưu của nàng được thực hiện !”

An vương tà nghễ liếc nàng một cái, chậm rãi mở miệng nói: “Sáng hôm nay Dương Các lão tự mình đến bái phỏng, hướng ta nói rõ Giang Tiểu Lâu là nữ đệ tử của hắn. Nàng không có cha mẹ, hôn sự phải trải qua sự đồng ý của sư phụ. Ngươi hiểu chưa?”

Trên mặt An vương phi huyết sắc lập tức lui sạch sẽ: “Ngài nói cái gì, Giang Tiểu Lâu là đệ tử của Dương Các lão?”

An vương cười lạnh không thôi: ” Không có kim cương toản, đừng ôm đồ sứ sống [ 2 ] ? Lão gia hỏa kia hôm qua còn hướng bệ hạ khai báo, đem bệ hạ tức giận đến xanh mặt, hắn lại không có việc gì cười đùa nói rằng có một nữ đệ tử, lúc ấy ta nghĩ hắn chẳng qua là nói giỡn………….. Một nữ nhi thương hộ có thể leo lên khỏa đại thụ này, là người có tâm kế , khó trách nàng kiêu ngạo như thế.”

[ 2 ] Câu nói đến từ một điển cố của Trung Quốc, ý chỉ làm việc gì cũng phải biết lựa sức mình.

Sắc mặt An vương phi lúc trắng lúc xanh, hàm răng cắn chặt: ” Vương gia e ngại Dương Các lão, muốn ta nhịn xuống khẩu khí này ?”

An vương trừng nàng một cái: “Cái gì kêu nhịn xuống khẩu khí! Bất quá là một tiểu nha đầu lừa đảo đùa giỡn một ít hoa chiêu, làm sao đáng giá tức giận thành như vậy! Nàng không phải muốn con dâu sao, Tần Điềm Nhi ta coi cũng không tệ, nàng là thiên kim Tần gia, huynh trưởng lại là Thám Hoa Lang, so với Giang Tiểu Lâu mạnh gấp trăm lần! Ta mặc kệ Tần gia cùng Giang Tiểu Lâu có ân oán ra sao, cái này gọi là vô tâm sáp liễu [ 3 ], đây thật đúng là mối hôn sự tốt.”

[ 3 ] nguyên câu ”Hữu ý tài hoa hoa bất phát, vô tâm sáp liễu liễu thành âm” nghĩa là Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tâm cấy liễu liễu thành rừng (rợp bóng).

Nghe An vương nói như vậy, An vương phi quả thực không dám tin, nàng căm tức đối phương nói: “Tốt, thật tốt ! Ngài tuổi càng lớn lá gan càng nhỏ, lại bị một tên lão già dọa sợ !”

An vương lại không để ý tới An vương phi, ở trong mắt hắn chỉ là việc nhỏ, chỉ cần có một con dâu ngăn chặn miệng mọi người là được, về phần này con dâu rốt cuộc là ai hắn kỳ thật cũng không thèm để ý. Nam nhân thôi, luôn đem ánh mắt đặt ở trong triều đình, không giống An vương phi tóc dài, kiến thức ngắn, luôn tính toán chi li về thể diện. Mặt mũi thì tính là gì, ích lợi mới là quan trọng nhất! Cưới Tần Điềm Nhi, tương đương cho thái tử mặt mũi, cùng Tần gia cũng đạt thành đồng minh, đối với An vương phủ mà nói lại có gì không tốt? Ngẫm lại, đem Giang Tiểu Lâu bé gái mồ côi thú vào cửa, mới là thiên đại chê cười.

Tần Tư quả nhiên là người có thể làm đại sự , hắn biết rõ bên ngoài ẩn ẩn có tiếng gió truyền ra ngoài, lại vẫn là dựa theo trình tự bình thường cùng An vương phủ trao đổi canh thiếp, chọn ngày tốt đem muội muội của mình sửa soạng đổi mới hoàn toàn, an an ổn ổn đưa vào An vương phủ.

Tạ phủ

Trên mặt Ly Tuyết Ngưng không có nửa điểm huyết sắc, rõ ràng kinh hồn chưa định: “Chuyện này thật sự là quá mức hung hiểm, nếu như người bắt ngươi có ý niệm xấu trong đầu, ngươi phải làm sao bây giờ?”

Giang Tiểu Lâu cười nói: “Nên làm cái gì thì làm, ta cũng chỉ có cái đầu, còn có cái gì.”

Nghe được Giang Tiểu Lâu nói ra lời vô lại như thế, Ly Tuyết Ngưng không tự chủ được lắc lắc đầu: “Tiểu Lâu a Tiểu Lâu, ngươi quả thực là không muốn sống!”

Giang Tiểu Lâu thản nhiên cười: “Không nói chuyện mất hứng đó nữa, Tuyết Ngưng, hôm nay là ngày Tần phủ gả nữ nhi, ta còn định đi xem náo nhiệt đấy!”

“Ngươi nghỉ ngơi đi, nếu không phải ngươi Tần Điềm Nhi sao có thể gả vào An vương phủ, nghe nói nàng ở trong phủ vừa khóc lại nháo, tuyệt thực tự tử, nhưng Tần Tư vẫn kiên quyết gả nàng cho Duyên Bình quận vương, huynh trưởng như vậy thật đúng là nhẫn tâm.” Ly Tuyết Ngưng không khỏi tiếc hận nói.



Giang Tiểu Lâu sớm dự liệu được điều này: “Đối với Tần Tư mà nói, chỉ cần có thể hướng chỗ cao trèo lên, vị hôn thê có thể bán đứng, muội muội thì xem là gì?”

Ly Tuyết Ngưng không thể không thừa nhận Giang Tiểu Lâu nói đúng, Tần Tư sở dĩ khó đối phó, bởi vì hắn không có điểm mấu chốt. Người khác tuyệt đối không làm ra chuyện vô liêm sỉ bực này, mà hắn lại có thể làm được phong sinh thủy khởi, không thèm để ý chút nào. Lần này hắn nhận lấy vô số sính lễ của An vương phủ, cũng hồi lại lượng lớn đồ cưới, đem hết thảy an bài nở mày nở mặt, không thể soi mói. Nếu là ngoại nhân không biết nội tình, thật đúng là cho rằng Tần Điềm Nhi đã tìm được một mối gửi gắm vô cùng tốt.

Giang Tiểu Lâu nhếch khóe miệng: “Ngươi cần gì vì nàng mà lo lắng, Tần Điềm Nhi gả cho Duyên Bình quận vương mới là kẻ điên xứng với ngốc tử, thiên định nhân duyên, thật là hôn phối phù hợp !”

Ly Tuyết Ngưng trừng mắt nhìn nàng một cái nói: “Ngươi cứ cao hứng đi, đợi đến lúc người nhà tái giá đến tìm ngươi để tính hết sổ nợ, ngươi muốn khóc cũng không kịp!”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy cười ha ha, Ly Tuyết Ngưng khó được thấy nàng cười vui sướng như thế, liên tục lắc đầu nói: “Điên rồi, điên rồi, ta xem ngươi cũng điên rồi.”

Giang Tiểu Lâu lại không tức giận, chính là hướng tới Sở Hán nói: “Sở đại ca, đến, thay ta đưa phong thư này cho Tần tiểu thư.”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người ngây dại.

An vương phủ

Toàn bộ hôn lễ thập phần long trọng, thể diện rất lớn, An vương phi như là cố ý phải làm cho Giang Tiểu Lâu xem, đãi tiệc lớn, mời khách, xe ngựa đem cả con đường vây chật như nêm cối, màu đỏ bằng lụa phô thiên cái địa, tỳ nữ cầm món ngon dâng lên như nước chảy.

Bên ngoài tân khách tập hợp đông đủ, Tần Điềm Nhi trái lo phải nghĩ, càng phát ra cáu giận. Nhưng việc đã đến nước này, không thể thay đổi, nàng cũng chẳng biết phải làm sao. Chỉ có thể đem khăn voan xốc lên, ngồi ở trong tân phòng sinh hờn dỗi, nào ngờ trong lòng bàn tay bị người nhét vào một tờ giấy, nàng mở ra nhìn, nhất thời biến sắc.

Hồi đáp cho câu tự biệt thê lương, không gì thắng được lời ai oán đêm trăng sáng.

Là chữ viết của Vương Hạc! Sắc mặt Tần Điềm Nhi đầy vui mừng, nàng từng mấy lần truyền tin cho Vương Hạc, đều đá chìm đáy biển, nàng còn tưởng rằng đối phương thờ ơ, cũng không ngờ hiện tại chiếm được tin tức! Lúc trước là nàng không còn cách mới đồng ý cửa hôn sự này, hiện tại nàng sao có thể cam tâm! Nếu có thể gả cho một thiếu tướng quân, so với ngốc tử Quận vương đâu chỉ mạnh trăm ngàn lần!

Nàng tháo mũ phượng hà phi [ 4 ] xuống, một đường đụng vào tỳ nữ xông ra ngoài.

[ 4 ] mũ phượng là mũ đội đầu có gắn hình chim phượng hoàng bay trên mây /// Hà phi: tấm khăn được khoác qua vai có màu đỏ như màu ráng chiều ( ”hà” có nghĩa là ráng chiều )

Trong đình viện, An vương phi một thân hoa phục, đầy mặt hàn sương chắn ở trước mặt nàng: “Ngươi muốn đi đâu?”

Trong lòng Tần Điềm Nhi trầm xuống, lại ỷ vào Vương Hạc si tình, tức giận nói: “Ta không cần gả cho một ngốc tử, ta tuyệt đối không muốn gả cho hắn, thà chết cũng không cần!”

An vương phi liếc nhìn nàng một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: “Thà chết cũng không cần, muốn chết cũng không dễ.” Nàng hướng đám hạ nhân nhìn thoáng qua, “Nếu tân nương tử không muốn sống, các ngươi tiễn nàng một đoạn đường đi.”

Vài hạ nhân lập tức đi lên, một người giữ chân, một người bắt lấy cánh tay, còn người khác chế trụ đầu, đem Tần Điềm Nhi nhấn xuống thực mạnh. Tần Điềm Nhi vừa thẹn vừa giận, lớn tiếng nói: “Ngươi muốn làm gì?”

An vương phi trang điểm hình hoa mai ở giữa trán: “Ngươi không muốn gả cho con ta, ta cũng đồng dạng không nghĩ muốn đứa con dâu như ngươi, tiễn ngươi một đoạn đường lại có cái không tốt. Ngươi thống khoái, ta bớt lo!” Nói xong nàng vung tay lên, những người đó lập tức ôm Tần Điềm Nhi hướng nơi giếng nước trong hoa viên đi đến.

Tần Điềm Nhi quá sợ hãi, liều mạng giãy dụa, cả giận nói: “Buông, buông!”

Nhìn đến loại tình hình này, An vương phi lại cười rộ lên: “Ta đây là vì tốt cho ngươi, chết rồi, ngươi sẽ không cần gả cho con ta .”

Nhóm hạ nhân nghiêm khắc tuân thủ mệnh lệnh Vương phi, nửa tha nửa ôm người tới bên cạnh giếng. Tần Điềm Nhi hai tay gắt gao bám vào rêu xanh bên cạnh giếng, chỉ cảm thấy trơn trượt không nắm được, tâm nháy nắt trầm xuống, rất là hối hận chính mình lỗ mãng. Nhưng đây mới là cá tính của nàng, chết đến nơi mới hối hận, không khỏi quá muộn . Nàng kêu to tha mạng, thanh âm vô cùng thê thảm. Hạ nhân Tần gia muốn lao ra đi cứu nàng, lại ngại Vương phi ở đây không dám hành động, một đám đều là sắc mặt trắng bệch, bộ dáng như rối gỗ.

Những người đó vô cùng hung ác, mạnh mẽ gỡ tay Tần Điềm Nhi, liều mạng đem nàng hướng vào trong giếng nước, nàng vì mạng sống, theo bản năng giãy dụa , trong thời gian ngắn ngủi giằng co cứ như dài dằng dặc, quả thực làm cho người ta ngay cả lông tơ đều dựng thẳng lên !

An vương phi đi tới, đóa hoa mẫu đơn tinh tế được thêu chỉ vàng trên váy ở trong màn đêm phản chiếu sắc thái diễm lệ, nàng từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng: “Hiện tại đã thông suốt chưa?”

Tần Điềm Nhi nước mắt giàn giụa, cảm thấy chính mình dường như sắp bị đông cứng thành khối băng, đầu lưỡi cũng trở nên vô cùng chết lặng: “Thông suốt, suy nghĩ cẩn thận , ta gả! Ta gả còn không được sao?”

An vương phi vươn ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng mà mơn trớn khuôn mặt Tần Điềm Nhi, ôn nhu nói: “Da mặt khôi phục không tệ, thật không có lưu lại vết sẹo. Tần tiểu thư, phải làm tân nương tử xinh đẹp lượng mới được!” Nói xong nàng thu hồi tay, mặt không chút thay đổi nói: “Người tới, đem nàng đuổi về tân phòng.”

Tần Điềm Nhi thế này mới được thả xuống đất, cả người đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, cơ hồ là bị người kéo rời đi .

An vương phi lạnh lùng nhìn, gợi lên khóe miệng: “Kẻ nào người nấy đều không biết điều.”

Trong hành lang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, An vương phi quay đầu lại, nhìn thấy một mỹ phụ trung niên cẩm y hoa phục ở trong vòng vây của đám tỳ nữ tiến đến. Nàng lập tức thay đổi nhan sắc, cười tiến lên nói: “Thì ra là tỷ tỷ đến, không có từ xa tiếp đón.”

Người trước mắt đúng là Khánh vương phi, nàng cùng An vương phi là đường tỷ muội. Nhưng mà cùng An vương phi diễm lệ kiêu ngạo bất đồng, Khánh vương phi có gương mặt bình tĩnh ung dung, tuy rằng lúc tuổi trẻ cũng là mỹ nhân, nhưng hôm nay so sánh với An vương phi thì kém rất nhiều, nàng nhìn An vương phi, mỉm cười nói: “Muội muội làm gì sinh khí lớn như vậy, Tần tiểu thư vẫn là đứa nhỏ, không hiểu chuyện thôi.”

Nghe được Khánh vương phi nói như vậy, An vương phi lãnh trào cười: “Một người hai người đều giống nhau, quá khi dễ An vương phủ là địa phương tùy tiện thích đi tới đi lui sao?”

Khánh vương phi thấy gương mặt diễm lệ của nàng tỏa ra lửa giận ngập trời, vẫy lui hạ nhân, mới ôn nhu nói: “Muội muội, hôn sự tới bất ngờ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

An vương phi liền đem phát sinh nhiều ngày qua nói cho đường tỷ của nàng, vừa kể một bên liên thanh nói: “Muội thật sự là sắp bị đám vô liêm sỉ này tức chết rồi!”

Nghe vậy, Khánh vương phi nhẹ nhàng nhíu mày: “Muội muội, đây là ngươi không phải .”

An vương phi sửng sốt: “Tỷ tỷ, sao lại nói lời này?”

“Thế nhân thường nói dưa hái xanh không ngọt, cô nương người ta không muốn gả cho Duyên Bình quận vương, ngươi cần gì phải cưỡng ép . Ngươi cũng không ngẫm lại, vạn nhất nàng thật sự gả vào Vương phủ lại đối với các ngươi lòng mang oán hận, mượn cơ hội muốn trả thù sinh sự, ngươi phải làm sao đây ?”

An vương phi quắc mắt nhìn trừng trừng nói: “Nàng dám!”

Khánh vương phi nở nụ cười: “Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi là nữ tử tuổi còn trẻ xúc động? Nếu thật là vậy, một mối hôn sự chẳng phải là thành tai họa. Quận vương tuy rằng tâm trí không đầy đủ, nhưng cũng là một đứa nhỏ thuần thiện, hà tất cố gắng gây nghiệt. Còn nữa ngươi đã cưới con dâu, sao còn khó chịu, động một chút liền nghiến răng nghiến lợi ! Nghe ta , an tâm hưởng thụ đi.”

An vương phi bị chính mình tỷ tỷ răn dạy, đỏ mặt lên, cũng không có vẻ mặt tức giận, trầm tư thật lâu sau mới nói: “Tỷ nói cũng không sai, nếu ta thật sự để Giang Tiểu Lâu vào phủ, nói không chừng lại là mầm tai hoạ! Nhưng mà trong lòng muội chính là không phục nha, nàng dám đùa giỡn trên đầu muội, chẳng lẽ dung túng nàng vui vẻ khi thực hiện được âm mưu ?” Khánh vương phi thản nhiên cười nói: “Nàng to gan lớn mật, có thể thấy được chỉ là đứa nhỏ, ngươi cần gì phải cùng nàng so đo. An vương sớm đã định chủ ý, ngươi chỉ cần phục tùng hắn thì tốt rồi, chuyện khác không cần nghĩ nhiều.”

An vương phi lại theo bản năng phản bác nói: “Muội cũng không giống tỷ tỷ tốt số, nếu như An vương cũng giống Khánh vương——” lời của nàng còn chưa nói xong, đã thấy trên mặt Khánh vương phi có chút biến sắc, không khỏi tự giác nói lỡ: “Tỷ tỷ, xin lỗi, muội nói chuyện luôn nhanh mồm nhanh miệng .”

Sắc mặt Khánh vương phi chậm rãi hòa hoãn lại, nàng vỗ vỗ tay An vương phi, ôn nhu nói: “Tốt lắm, không cần phải nghĩ nhiều như vậy, nếu Tần tiểu thư đã vào cửa, vẫn là sống hòa hợp với nàng đi.”

An vương phi cười nhạo nói: “Tỷ không biết nha đầu kia cũng là đồ đê tiện, không đánh nàng cũng không chịu gật đầu ! Gả cho con muội, chẳng lẽ thực ủy khuất các nàng?”

Khánh vương phi nhìn An vương phi lắc lắc đầu, thầm nghĩ trên đời này nữ nhi nhà ai nguyện ý gả cho một ngốc tử, chẳng qua Duyên Bình quận vương có ngốc cũng là thân sinh của An vương phi thân sinh, nàng tất nhiên là thiên vị . Nghĩ đến điều này, Khánh vương phi chính là mỉm cười dời đề tài: “Nghe ngươi nói vậy, ta thật có ba phần hưng thú với Giang Tiểu Lâu, đợi đến ngày mai chỉ cho ta xem.”

An vương phi nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười: “Cũng chỉ là dung mạo có chút xinh đẹp, tính tình ôn nhu điềm đạm, hiện tại xem ra kỳ thật chính là một con hồ ly, giảo hoạt vô cùng.” Nàng nghiến răng nghiến lợi nói, nói xong chính mình lại cảm thấy buồn cười, không tự giác cười ra tiếng.”Bất quá, tỷ tỷ cũng có thể đi ra ngoài giải sầu, không cần luôn nghĩ chuyện của Tuyết nhi.”

Nghe được hai chữ Tuyết nhi, trên mặt Khánh vương phi thoáng cái huyết sắc rút lui sạch sẽ, ngay cả cố gắng tươi cười cũng không che dấu được. Trong lòng An vương phi rùng mình: “Tỷ xem, muội hôm nay như thế nào liên tiếp phạm sai lầm! Tỷ tỷ, chớ có trách muội.”

Khánh vương phi thở dài một hơi: “Trên đời hết thảy đều có mệnh số, không phải là của ta cưỡng cầu cũng không được, thời điểm Tuyết nhi mới ra sinh mỗi người đều nói trưởng thành cũng là một mỹ nhân , đáng tiếc mẫu tử chúng ta duyên phận thật sự quá ngắn, ở chung ngắn ngủn vài năm, đã không còn………….” Nàng nói xong bất giác nước mắt giăng đầy hốc mắt.

Trong lòng An vương phi thay nàng khổ sở, đành phải khuyên bảo: “Việc này đã trải qua nhiều năm , trong lòng Khánh vương cũng rất tự trách, tỷ tỷ cũng không nên luôn mãi trách hắn, chung quy là phu thê.”

Trên mặt Khánh vương phi lại lướt quá tia trào phúng: “Phu thê ? Thân sinh nữ nhi mất tích nhiều năm như vậy, hắn còn có thể cười vui vẻ như không có việc gì, trượng phu như vậy không cần cũng được !”

Mỗi nhà đều có quyển kinh khó đọc, An vương phi có con si ngốc , Khánh vương phi lại có một nữ nhi mất tích nhiều năm, chuyện này đều là nỗi khổ riêng trong lòng hai người, hai người bọn họ ngồi đối diện , cũng là thổn thức không thôi.

Trước cửa Kim Ngọc Mãn Đường.

Ly Tuyết Ngưng xuống xe ngựa, hướng Giang Tiểu Lâu nói: “Ta đã khuyên ngươi ở nhà nghỉ vài ngày, hiện tại chạy đến đây, không sợ An vương phi tìm phiền toái sao ?”

Giang Tiểu Lâu cười cười: “Không, hiện tại nàng chỉ quan tâm việc thu thập Tần Điềm Nhi.”

Ly Tuyết Ngưng không khỏi nhắc nhở: “Nói không chính xác, Tần gia lần này ngược lại mà đắc thế.”

Giang Tiểu Lâu cười lạnh: “Đi càng cao, ngã càng thảm, điều này luôn là chân lý. Muốn báo thù, ta chờ hắn đến, nhìn xem ai trước bị lột một tầng da !” Nói xong nàng lập tức đi vào tửu lâu, Ly Tuyết Ngưng ở tại chỗ đứng im một lát, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hướng Tiểu Điệp nói: “Đi thôi.”

Chỗ khúc quanh đậu một chiếc xe ngựa, An vương phi giận tái mặt nói: “Nhìn thấy không, chính là nữ tử áo lam vừa rồi.”

Khánh vương phi không có lập tức trả lời nàng, An vương phi có chút kỳ quái, quay đầu hỏi: “Tỷ sao vậy?”

Khánh vương phi chỉ vào cô nương trẻ tuổi vừa mới đi qua bậc thang, thanh âm run run: “Ngươi cảm thấy cô nương kia có phải hay không —— “

An vương phi nhìn thoáng qua, trên bậc thang rỗng tuếch.

“Tỷ nói ai, Giang Tiểu Lâu sao?”

Khánh vương phi lại cầm cánh tay của nàng, bộ móng dài đâm vào làn da của nàng: “Không, không phải! Ta là nói vị cô nương đi vào sau cùng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xướng Môn Nữ Hầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook