[Xuyên Nhanh] 21 Bức Thư Không Có Hồi Kết!

Chương 84: Bại Tướng. (37)

Shuynn

05/01/2021

Trong đại điện không có nhiều người, các phi tần đều đã lũ lượt về hết, nếu không phải có thái hậu ở đây, chỉ sợ đại tang này sẽ chẳng có ai lui tới.

Từ Ân quỳ trên nệm đan sợi, như sinh mệnh mất đi ý thức ngước nhìn phật tổ. Thời gian trôi đi, cuối cùng điện lớn chỉ còn lại ba người.

Không gian tĩnh lặng tựa như nghe được cả tiếng kim rơi. Sắc mặt thái hậu trầm ổn, an tĩnh nhắm mắt.

Đồng Liên từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, sau đó tắp lự đóng cửa vào, ngăn trở ánh sáng trong nhà.

Đại điện không sáng lắm, chỉ có ngọn nến leo lắt. Khói hương không tính là nghi ngút nhưng lại mang mùi hương ảm đạm.

Đợi đến khi kề cận bên cạnh, Đồng Liên mới cúi người ghé sát tai thái hậu, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe, nhưng không gian vô cùng tĩnh lặng, Từ Ân làm sao có thể không nghe thấy?

Lúc lời nói rơi bên tai, áng mày thái hậu hơi nheo lại. Mà Đồng Liên sau khi chuyển lời xong cũng bước vội ra ngoài.

Thái hậu thật lâu chẳng nói gì, đến tận khi nén hương cũ đã gần tàn mới bình tĩnh mở lời: “ Trung cung cũng nghỉ ngơi sớm đi. Sống thế này đến Cảnh Hình nếu còn sống cũng sẽ sót.”

Từ Ân hơi nhoẻn miệng cười, nụ cười lặng ngắt chẳng có phần nào ấm áp, sau đó lại như nhìn thấy dư quang quen thuộc, ánh mắt đã dịu lại không ít, giọng nói cô rất nhẹ, giống như tâm tình, lại giống như vui vẻ: “ Chỉ những lúc thế này thần thiếp mới cảm nhận rõ Cảnh Hình vẫn còn ở bên cạnh thần thiếp. ”

Không còn ai đáp lời, tiếng bước chân xa dần rồi dừng hẳn.

Phía sau dáng liễu xanh có ánh mặt trời le lói phủ lên ánh sáng ấm áp song lòng người lại đơn độc không điểm tựa.

Ở nơi hào quang yên ổn, hình như có sinh mệnh đang buông lời thở than không dứt, lại như chẳng có gì xảy ra.

Rõ ràng nên là một ngày ảm đạm, vậy mà vẫn còn nơi tất bật hối hả.

Chiều tà trôi đi, khắp Dương Vân cung nô tài ra vào tất bật, ai cũng không dám nhiều thêm một lời.

Thái y viện điều đến không ít thái y, kẻ trực chờ bên ngoài, người hối hả bên trong.



Lư hương tỏa ra dư vị nhàn nhạt dễ ngửi, khói bạc trôi nổi chẳng được bao lâu trong không gian đã tan vào cả.

Khuê phòng trang hoàng kỳ công không có nhiều người, chỉ có một mình Bắc Chiến Dã đơn độc nhìn người vẫn đang chìm trong mê sản.

Hắn của hiện tại ánh mắt còn lạnh lẽo hơn cả ánh mắt của chim ưng, tựa như lúc nào cũng có thể từ đêm đen kéo người khác xuống vực thẳm, đến một chút huyết khí thường ngày cũng chẳng còn, cái còn lại chỉ có ngạo khí bức người của bậc chí tôn.

Bên ngoài Cao thái y vừa đi ra, các thái y khác vừa nhìn thấy đã có lời hỏi han, nhưng lão chỉ lắc đầu. Châu Bất đứng bên ngoài cánh cửa tẩm điện Dương Vân cung nhìn lão, khóe môi nhếch lên một đường rất mỏng: “ Cao thái y, mời bên này. ”

Cao thái y nhìn các thái y khác một lát, mới theo gót Châu Bất đến đại điện bên trong Dương Vân cung chờ Bắc Chiến Dã.

Vèn châu sa hoa được vén lên, bước chân Bắc Chiến Dã nặng nề hơn thường ngày, gương mặt lạnh lẽo, hắn ngồi tại vị trí ngay chính giữa đại điện, tựa như trong lòng đã nhìn rõ mọi sự.

“ Hoàng thượng, Lâm phi đã có hỷ, nhưng lại trúng loại độc của Mã Vạn Hoa, nếu không phải may mắn phát hiện kịp thời, vậy chỉ e sẽ là một xác hai mạng. ” Cao thái y hơi cúi người, đem sự tình kể rõ mồn một, sau đó lão cẩn thận: “ Hoàng thượng người thứ cho thần nhiều chuyện, nếu như lần này hoàng tự có thể giữ lại, sau này Lâm phi còn có thể tiếp tục có long thai, bằng không nếu không giữ được, vậy sau này tuyệt sẽ không còn đường đi tiếp. ”

Đuôi mắt Bắc Chiến Dã hơi híp lại. Lạnh lẽo từ trong cốt tủy rơi vào đáy mắt của hắn mỗi lúc một nhiều hơn, Bắc Chiến Dã lại nhìn Châu Bất, “ Cả ngày hôm nay Lâm phi đã ăn gì? ”

Gã được hỏi, hơi khom người: “ Bẩm hoàng thượng, ngày hôm nay là đại tang công chúa, từ sáng sớm Lâm phi đã rời khỏi Dương Vân cung đến phật đường cầu phúc cho công chúa, ngoại trừ dùng một ít bánh chay cùng trà tại phật đường ra thì chỉ có buổi trưa dùng thêm một ít bánh hoa quế mà hoàng thượng đặc biệt cho người mang đến. Ngoài ra thì không còn gì nữa thưa hoàng thượng. ”

Bắc Chiến Dã không nói thêm bất kỳ lời nào nhưng tay hắn đã xiết chặt lại bên bảo tọa, lời lẽ lạnh như cắt: “ Chăm sóc cho Lâm phi, bằng mọi cách cứu được nàng. Bằng không đem mạng của ngươi đến gặp trẫm. ”

Cao thái y hơi run rẩy, vầng trán lão lạnh cả mồ hôi, cẩn thận đáp một chữ. Lúc lão ngẩng đầu lên bậc chí tôn đã sớm chẳng còn ở đây.

Sau khi mặt trời lặn, bên ngoài lúc nào cũng lạnh hơn rất nhiều. Từ Ân mặc bạch y mỏng, tại phật đường đã chẳng còn lại ai. Nén hương cũ đã tàn được thay bằng nén mới thắp lên, lòng người lạnh lẽo lại ảm đạm đi nhiều.

Gió nam thổi mang theo cái lạnh đến tận cốt tủy, cánh cửa đột ngột bị người mở ra trong gang tấc khiến gió lùa vào lạnh lẽo. Bóng lưng Bắc Chiến Dã đơn độc không điểm tựa, hắn đứng bên ngoài cánh cửa, nhìn phật đường trống lạnh lẽo vẫn còn dư hương tản mạn.

Sau đó Bắc Chiến Dã bước vào, không kịp để người nhận ra đã lãnh đạm kéo xốc người Từ Ân lên, hắn nhìn thẳng, ánh mắt không một chút giao động, chỉ tay vào khay đựng nơi Châu Bất đang giữ: “ Thương Lãm La, ngươi nhìn cho rõ đây rốt cuộc là gì? ”

Nãy giờ Từ Ân vẫn luôn nhắm mắt, giờ phút này cánh mi mới vội vã buông ra, nhìn bậc đế vương lạ lẫm trước mặt sau đó lại nhanh chóng nhìn thấy đĩa bánh chay cùng tách trà vẫn còn dở đặt trên tay Châu Bất: “ Thần không biết. ”

“ Ngươi không biết? Ngươi còn dám nói mình không biết? Thương Lãm La, trung cung, ngươi từ lúc nào đã trở thành một nữ nhân vô sỉ như vậy? Ngươi đã nói dối thành quen rồi hay sao? ” Con ngươi hắn đột nhiên thoát ra một tia nhẫn tâm, Bắc Chiến Dã vươn tay bóp lấy cằm Từ Ân, hướng đến phía khay đựng đồ kia mà kéo, “ Nhìn cho rõ việc tốt mà ngươi làm. Thương Lãm La, ta vẫn luôn muốn cho ngươi một con đường sống nhưng chính ngươi lại không cần. ”



Từ Ân đột nhiên bị người kéo xốc về phía trước, bản thân nhất thời đứng không vững, sau đó đứng trước ánh mắt tàn nhẫn của Bắc Chiến Dã tầm mắt cô đã dần nhòe đi.

“ Thương Lãm La, ngươi nghe cho rõ, cả đời này trẫm chỉ yêu một người, nàng ấy tên Lâm Thời Nhan. Từ giờ trở đi, nàng ấy bị bất kỳ thương tổn gì trẫm đều sẽ tính lên đầu ngươi. Nàng ấy bị một vết xước nhỏ, trẫm sẽ cho ngươi nếm trải đau đớn gấp nàng lần, nàng ấy nói ngươi không tốt, trẫm sẽ phanh thây ngươi giữa toàn thiên hạ. Vậy nên Thương Lãm La, ngươi tốt nhất nên cầu cho nàng ấy không gặp bất cứ thương tổn gì đi. ”

Con ngươi Từ Ân cứng đờ, cằm bị người bóp đến đỏ, Bắc Chiến Dã đột nhiên vung tay hất cằm cô ra, ánh mắt hắn vừa độc ác vừa nhẫn tâm, tựa như nhìn thấu tất cả những âm ngoan hiểm độc và ngang tàn trong đáy mắt.

Đột nhiên Từ Ân cảm thấy buồn cười, đôi mắt cô nhòe đi, giọng cười mỗi lúc một hăng say hơn, một điên cuồng hơn. Cho tới khi bụng đau thắt lại, cô một tay ôm bụng, một tay lau đi vệt nước đã nhòe trên mi mắt, giọng điệu như tâm tình: “ Khi còn tình cảm, cho dù cả thiên hạ chửi rủa cũng không bị lay động, khi không còn tình cảm, cho dù là tiếng ruồi muỗi thoảng qua tai cũng đủ để căm ghét một đời. ”

Từ Ân ngước mắt lên nhìn hắn, giọng cô nhẹ tẫng: “ Mạng của hoàng tự trong bụng Lâm Thời Nhan là mạng, vậy mạng của Cảnh Hình thì không phải là mạng sao? ”

“ Hoàng thượng, thần đã từng tin người. ”

Có lẽ đây là giọng nói êm ái mà bi ai nhất mà Bắc Chiến Dã được nghe trên cõi đời này, mãi cho tới nhiều năm sau, mỗi lần uống say nhớ lại, hắn sẽ vẫn nhớ như in đôi mắt nàng, lúc nàng nhìn hắn nói Thần thiếp đã từng tin người...

Rõ ràng hắn biết giây phút đó hắn đã động lòng, nhưng nàng lại bày ra trước mắt hắn không chỉ là một cái bẫy dịu dàng mà còn là vực sâu vô tận...

Thương Lãm La vốn là một nữ tử rất kiêu ngạo, nhưng nàng tự bao giờ đã buông xuống sự kiêu ngạo của bản thân để bước đến bên cạnh Bắc Chiến Dã chỉ vì hắn nói hắn cô độc.

Suy cho cùng, đời người lúc nào cũng luôn có những câu chuyện như thế, bắt đầu và kết thúc thật vội vàng, tựa như hoa mai nở rồi lại tàn, cho dù sức sống có mãnh liệt đến đâu cũng chỉ còn lại một mảnh hoa tàn dưới gốc cây đã khô héo mà thôi.

Thương Lãm La cơ hồ như một ngôi sao đêm cố gắng vươn mình bay xa để tìm kiếm chút ánh sáng cuối cùng trong thiên hà rộng lớn, nhưng thiên hà này chẳng may lại là nơi có đi mà không có về. Cố gắng đến thế, cuối cùng lại lạc mất đường đi, quên cả lỗi về...

Mạng của Cảnh Hình thì không phải là mạng sao?

\-

Chúc các bạn chuẩn bị và đang thi học kì sẽ thi thật tốt nhé.

Chương cuối cùng của tuần này, hẹn gặp các bạn vào ngày 2/1/2021. Tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Xuyên Nhanh] 21 Bức Thư Không Có Hồi Kết!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook