Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 84: Rốt cục có bánh bao

Thanh Sa Ti Lũ

26/02/2017

Lục Văn Thụy nghe vậy có chút ngây ngẩn cả người, y nhìn biểu tình vui sướng của Mễ Lai Khắc chỉ có thể đờ đẫn gật gật đầu. Đợi cho nguyệt trăng lên cao, mấy người Ngải Tư Đặc đều lục tục rời khỏi, y vẫn còn có chút bần thần, đối với việc sau này mình cũng sẽ sinh bảo bảo, y thật đúng là không có nghĩ tới. Hơn nữa nhìn bộ dáng Mễ Lai Khắc, rõ ràng là thực thích tiểu hài tử, kỳ thật ở thú nhân thế giới, thú nhân cùng giống cái đều thực thích tiểu hài tử, đối với bọn họ mà nói đây chính là một loại phương thức kéo dài sinh mệnh, là thực thần thánh. Bọn họ sẽ không giống người ở địa cầu, có một ít cá nhân sẽ không thích tiểu hài tử, có chút người vì thấy chi phí nuôi nấng quá lớn mà lùi bước, ở đây, sinh đứa nhỏ là một chuyện thực tự nhiên, mà nếu y lựa chọn tiếp tục sống ở chỗ này, nhất định phải thích ứng hết thảy nơi đây.

Tuy nhiên, dù biết rằng tất yếu phải như thế, nhưng muốn y lập tức chấp nhận hết thảy, vẫn là không quá dễ dàng, cho nên mấy ngày kế tiếp, y đều thật sự rối rắm, mỗi ngày lo lắng xem có cần thiết học cách hoài thượng bánh bao hay không. Mễ Lai Khắc nhìn thấy bạn lữ nhà mình mấy ngày nay rõ ràng rất là không yên lòng, thật sự không biết đối phương đang phiền não chuyện gì. Mỗi lần hắn mở miệng hỏi, đối phương đều chỉ lắc lắc đầu, buổi tối hôm nay nhìn Lục Văn Thụy vẫn có chút vô tình, Mễ Lai Khắc cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy, vài ngày gần đây, Thụy đều hốt hoảng như vậy, có khi đang ăn cơm còn có thể phát ngốc nửa ngày, hơn nữa Thụy thoạt nhìn tựa hồ gầy một ít, hắn nhìn rất là đau lòng.

Trong lòng hạ quyết định cùng với đối phương hỏi rõ ràng, hắn liền kéo người nào đó đang thất thần vào trong lòng mình, rất là ôn nhu hỏi:

”Thụy, ngươi gần đây suy nghĩ gì vậy? Vì sao ta hỏi ngươi, ngươi cũng không nói cho ta biết đâu? Nếu ngươi có phiền não, nhất định phải nói cho ta biết, nhìn ngươi ăn không được ngủ không ngon, ta thực đau lòng.”

Lục Văn Thụy nghe vậy rốt cục hồi thần, y ngẩng đầu chống lại ánh mắt đầy lo lắng của đối phương, hơi hơi giật mình, nhẹ nhàng thở dài một hơi, lúc này mới mở miệng nói:

”Đại Thước, trước kia ta đã từng nói với ngươi, thế giới của ta vốn có nữ nhân, các nàng giống như giống cái nơi này, gánh vác trách nhiệm sinh dục hậu đại. Mà ta là nam nhân, chính là giống như thú nhân, chỉ có thể làm cho giống cái mang thai, mà không thể chính mình tự sinh tiểu hài tử, cho nên ta gần đây vẫn luôn suy nghĩ, nếu về sau ta có bảo bảo nên làm cái gì bây giờ? Ta có thể thích ứng được hay không?”

Mễ Lai Khắc nghe xong, đột nhiên nở nụ cười, hắn chống lại ánh mắt có chút nghi hoặc của Lục Văn Thụy, nhịn không được hôn nhẹ một chút trên chóp mũi của đối phương, ôn nhu nói:

”Thụy, đứa ngốc của ta, nguyên lai ngươi đang suy nghĩ chuyện này, tuy rằng ta không biết nữ nhân là cái gì, bất quá ngươi trước kia là hùng tính, hiện tại biến thành thư tính, gặp chuyện như thế thì phiền não cũng đúng thôi. Nhưng ngươi nên nói cho ta biết chuyện này, không cần một người rối rắm lâu như vậy, nếu ngươi còn chưa thích ứng được với thân phận ‘Thư tính’ [giống cái] này, ta sẽ chờ ngươi, hơn nữa chúng ta cũng cón rất trẻ, không cần phải vội vàng có đứa nhỏ, hiện tại ta còn muốn hưởng thụ thêm thế giới hai người nữa mà, ngươi căn bản không cần phiền não mấy chuyện này đó. Đối với ta mà nói, mặc kệ là bây giờ hay tương lai, ngươi đều là người tối trọng yếu. Thụy, ta không nghĩ gây cho ngươi gánh nặng gì, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn để cho ta chiếu cố thì tốt rồi, ta hy vọng ngươi có thể trở thành một giống cái hạnh phúc nhất trong toàn bộ bộ lạc, thậm chí là toàn bộ thú nhân thế giới.” (^_^).

Lục Văn Thụy nghe xong lời nói của đối phương, cảm thấy rất là cảm động, y đột nhiên vòng tay ôm lấy thắt lưng của đối phương, gắt gao tựa vào trong lòng đối phương, khẽ gật đầu, tiếp theo y có chút nghẹn ngào nói:

”Đại Thước, ngươi đem ta làm hư, về sau ngươi nhất định sẽ hối hận, ta muốn ngươi cứ phải ôm ta như vậy, sủng ta cả đời!”

Nói xong, khóe mắt của y chảy xuống hai hàng nước mắt, nhưng miệng thì cong lên, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, có thể được một người sủng như vậy, thật sự rất hạnh phúc, nếu có thể sinh một bảo bảo cho Đại Thước, kỳ thật cũng không tệ đi, y tin tưởng bảo bảo của mình nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc, bởi vì hắn sẽ có một vị phụ thân thực ôn nhu.

Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy đã nín khóc và đang mĩm cười, dùng tay vỗ nhè nhẹ vào lưng đối phương, tiếp theo hơi cuối đầu, nhẹ nhàng nói bên tai đối phương:

”Thụy, ta vĩnh viễn cũng không sẽ hối hận, ngươi là bảo bối mà ta tối trân ái, sủng ngươi cả đời đối với ta mà nói ta đều chưa đủ đâu!”

Lục Văn Thụy nghe vậy chỉ dùng sức chui chui vào trong lòng đối phương, hai người bọn họ cứ ôm nhau như vậy, ai cũng đều không mở miệng, lẳng lặng hưởng thụ giờ khắc ấm áp này.



Đảo mắt một tháng trôi qua, Tư Nặc cùng Lý Na đi Ốc Nhĩ Phu bộ lạc đã trở lại, bọn họ mang về mấy sọt ẩn tình quả, ngoài ra Tu Ngươi Tư tộc trưởng còn bảo họ chuyển lời đến Tạp Lạc Tư, nghe nói nửa tháng trước, vài thú nhân trong bộ lạc bọn họ phát hiện ra tung tích của đám dã thú ngay tại bên trong rừng rậm phụ cận, phỏng chừng chúng nó còn có thể hành động. Cho nên hắn nghĩ đem tin tức này thông tri cho tứ đại bộ lạc còn lại, mời vài vị tộc trưởng cùng nhau đến thương lượng một chút, đến lúc đó sẽ nghênh địch như thế nào, dù sao bọn họ cũng không biết số lượng cùng mục đích của đối phương, hôn nữa, nhìn thủ đoạn của bọn dã thú này khi không ngần ngãi phá hủy toàn bộ Lý Âu bộ lạc, có thể đoán chúng là những kẻ tàn bạo , hơn nữa mưu đồ của chúng nó tựa hồ không chỉ là một cái bộ lạc. Thừa dịp lần này Tư Nặc cùng Lý Na vừa lúc đến thăm Thụy Lạp, hắn liền nhờ đối phương mang tin tức này trở về, thông tri cho Tạp Lạc Tư rằng 1 tháng sau, cũng chính là nửa tháng từ khi Tư Nặc trở về, sẽ đi đến bộ lạc Ốc Nhĩ Phu tham gia họp mặt của các vị tộc trưởng, mọi người đối với hành vi của đám dã thú này đều có chút mờ mịt, không biết mục đích cuối cùng của đối phương là cái gì.

Tạp Lạc Tư do dự một lát, sau đó lại cân nhắc một phen, mới rốt cục hạ quyết định, đầu tiên là tăng mạnh phòng ngự ở trong bộ lạc, sau đó tự mình chọn ra 3000 thú nhân đồng hành, một mặt là vì để ngừa trên đường gặp được tập kích, mặt khác là nếu Ốc Nhĩ Phu bộ lạc bất hạnh bị lọt vào tập kích thì cũng có thể trợ giúp.

Chuyện này cứ như thế liền quyết định xuống, sau khi bố trí an bài xong các công việc phòng thủ, Tạp Lạc Tư liền mang theo đoàn thú nhân xuất phát, cảnh tượng một loạt 3000 thú nhân cùng nhau bay ở trên không quả thật kinh người, ít nhất Lục Văn Thụy cảm thấy thực rung động, trên địa cầu không có nhiều lão hổ màu sắc khác nhau như thế, cho nên ở trong mắt y, cảnh tượng này thật đúng là một đại kỳ quan.

Mọi người cứ đứng như vậy ở lối vào bộ lạc, nhìn tộc nhân của mình thậm chí là thân nhân cùng bạn lữ chậm rãi đi xa, cảm thấy có chút lo lắng, không biết bọn họ có bình an trở về hay không, bởi vì địch nhân của họ luôn thực khủng bố.

Sau khi đoàn người Tạp Lạc Tư rời khỏi, việc chỉ huy công tác ở trong bộ lạc liền rơi xuống tay Ngải Tư Đặc cùng Mễ Lai Khắc, là hai trong số dũng sĩ cường hãn nhất ở trong bộ lạc, hơn nữa đối phương có một tộc trưởng phụ thân rất là lợi hại, cho nên hai người bọn họ đã được đề cử ra.

Kỳ thật sau khi tộc trưởng rời khỏi, địa vị tối cao ở trong bộ lạc hẳn là hiến tế Phỉ Nhĩ, đáng tiếc hắn là một giống cái, chỉ có thể đứng ở trong thần điện cầu phúc cho mọi người, về an bài phòng thủ ở trong bộ lạc, có thể nói hắn không biết gì cả, cho nên huynh đệ Mễ Lai Khắc liền như vậy mà nhận việc.

Nhìn Mễ Lai Khắc hiện tại rất bận rộn, có đôi khi Lục Văn Thụy cũng sẽ đưa ra một ít biện pháp, làm cho đối phương có thể cau mày duỗi thân, thoáng giảm bớt một chút gánh nặng trên vai. Vào cuối ngày, y cũng rất phối hợp, không có ngẫu nhiên biểu hiện ra ý không muốn kết hợp nữa, chỉ là gắt gao ôm lấy đối phương, cảm thụ được động tác của đối phương, có thể nói trong khoảng thời gian này lại giồng như thời điểm sau khi cử hành nghi thức, làm cho Mễ Lai Khắc vô cùng vừa lòng, hắn mỗi đêm đều có thể tận tình ôm bạn lữ nhà mình, rất là thỏa mãn cùng khoái hoạt, bất quá hắn cũng không có quá phận, nếu làm cho Thụy mệt mỏi, đau lòng nhất định cũng là chính mình. Bởi vì trước đó bọn họ đã thảo luận qua vấn đề sinh bảo bảo, cho nên có đôi khi hai người cũng sẽ sử dụng chút ẩn tình quả, vì tác dụng mê tình mà ban đêm lại một phen nhiệt liệt hơn nữa.

Ngay vào lúc cuộc sống ban ngày nghiêm chỉnh làm việc, ban đêm triền miên vô số, nửa tháng cứ như vậy trôi qua. Gần nhất Lục Văn Thụy đột nhiên trở nên hay ngủ, hơn nữa khẩu vị cũng trở nên không tốt lắm, có đôi khi ăn cơm ăn một nửa, y đều có thể giơ chiếc đũa ngủ, lúc đầu Mễ Lai Khắc cũng chỉ cưới cười chọc ghẹo y, hắn cảm thấy Thụy như thế thực đáng yêu. Nhưng loại tình huống này lại xuất hiện nhiều lần, sau đó hắn nhìn thân thể đối phương có chút gầy đi thì không thể bình tĩnh. Ngay lúc đối phương lại một lần nữa ngủ ngã vào trên bàn cơm, hắn rốt cục chạy về nhà, thỉnh phụ thân nhà mình lại đây.

Sau khi Khoa Lan tỉ mỉ kiểm tra tình huống thân thể của Lục Văn Thụy, hắn có chút nghi hoặc hơi nhíu mày, rất không xác định nên lại kiểm tra thêm một lần. Mễ Lai Khắc thấy thế nhịn không được khẩn trương lên, chẳng lẽ Thụy thật sự xảy ra vấn đề sao? Hơn nữa phụ thân nhà mình lại nhăn mày, chẳng lẽ tình huống của Thụy thực nghiêm trọng. Nghĩ như vậy, hắn bắt đầu tự trách, chính mình cư nhiên để đối phương rơi vào loại tình huống nhiều ngày như vậy mới phản ứng lại, thật sự là rất không nên.

Đang lúc hắn muốn đánh cho mình một quyền, đột nhiên Khoa Lan mỉm cười lôi kéo cánh tay hắn, hắn có chút nghi hoặc nghiêng đầu, chống lại ánh mắt có chút ái muội cùng vui sướng của nhà mình phụ thân, thật sự là không biết hiểu như thế nào. Lúc này, Khoa Lan kích động nói:

”Chúc mừng ngươi a, Mễ Lai Khắc, Thụy đã có thai 3 tháng, ngươi sẽ làm phụ thân, thật sự là quá tốt, so với ca ca, ngươi thật có khả năng nga!”

Mễ Lai Khắc nghe vậy muốn choáng váng, việc này so với suy nghĩ của hắn đúng là tương phản quá lớn, không nghĩ tới thân thể của Thụy không phải có vấn đề, mà là bọn họ có bảo bảo, nga, một bảo bảo thuộc về hai người bọn họ. Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được hắc hắc ngây ngô cười. Khoa Lan thấy thế cũng chỉ vỗ vỗ đầu vai đối phương, tiếp theo liền quay đầu nhìn về Lục Văn Thụy đang nằm trên giường phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, đối phương tựa hồ bởi vì tiếng cười cùng nói tiếng nói chuyện của hai người làm cho tỉnh lại.

Sau khi cặp long mi đen thật dày run lên vài cái, rốt cục đôi mắt màu lam tím của đối phương chậm rãi mở ra, y có chút mê mang nhìn Mễ Lai Khắc đang ngây ngô cười ở bên giường cùng Khoa Lan không biết đến khi nào, đối với bộ dáng mừng rỡ như điên của hai người kia, y rất là nghi hoặc, như thế nào chính mình chỉ mới ngủ một chút thôi, đã xảy ra chuyện tốt gì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook