Quyển 2 - Chương 42: Cái chết tới gần
Mộc Mộc Tịch Mễ
22/01/2016
“Ngôn Ngôn, làm sao vậy?” Yến
Du Trần thấy biểu tình trên mặt Phong Nhược Ngôn có chút khác thường,
liền đến gần nàng, khi nhìn đến nơi ánh mắt Phong Nhược Ngôn dừng lại ,
cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc!
Ở chỗ Thủy Vũ Hinh vừa biến
mất, xuất hiện một cơ quan như cung điện dưới nước, đây cũng là một chỗ
đặt cơ quan truyền tống, nhưng lại không giống như bình thường, Thủy phủ là nơi khống chế toàn bộ hệ thống cơ quan, mà chỗ này hiển nhiên là một đầu ra, bởi vì sau khi Thủy Vũ Hinh biến mất ở trong này, chỗ cơ quan
không thể dùng lực mở từ bên ngoài, trừ phi là nơi tổng khống chế!
Nhưng mà, điều Phong Nhược Ngôn kinh ngạc không phải Thủy Vũ Hinh quỷ dị biến mất, cũng không phải sự
tinh diệu cơ quan mật này, mà là mục đính đặt nó ở chỗ này !
Nàng không tin là vì để đối phó nàng, bọn họ mới thiết kế một cơ quan ở đây, mà cho dù bọn họ có muốn,
cũng không có biện pháp nhanh như thế đã xong!
Hiển nhiên, chỗ cơ quan này là kế hoạnh từ lâu của ai đó !
Nhưng, nơi bọn họ đang đứng chỉ là một rừng núi hoang vắng ngoài kinh thành, chỗ này có gì đáng giá để
thiết kế một cơ quan khổng lồ như vậy?
Trừ phi……
Trong đầu Phong Nhược Ngôn
không khỏi có một suy đoán lớn mật, trừ phi chỗ này chỉ là một trong
những cơ quan cuối, có lẽ còn có vô số cơ quan như vậy trải rộng khắp
kinh thành này, nếu là như vậy, một đường ngầm dưới đất lớn như vậy,nếu
có người lơi dụng nó có thể ra vào tùy ý, xuất quỷ nhập thần đối phó kẻ
địch!
Nếu muốn tấn công, ở lúc kẻ định còn không kịp phòng bị, có thể bất ngờ xuất hiện đánh cho kẻ thù không kịp trở tay!
Nếu muốn rút lui, cũng có thể bất ngờ biến mất, làm cho người ta tìm không được tung tích!
Kiếp trước chính mình đối với
các loại chiến thuật binh pháp cũng có đọc qua , mà cơ quan bí mật của
Thủy phủ được phát hiện ở đây, cũng làm cho Phong Nhược Ngôn nghĩ tới
địa đạo chiến dùng trong chiến tranh ở cận đại khi Nhật Bản xâm lược
Trung Quốc, cũng giống như vậy!
Liên tưởng đến chuyện Quân Vân
Doanh không kinh động đến ai thoát khỏi thiên lao chạy ra ngoài, Phong
Nhược Ngôn liền hiểu rõ, việc hôm nay xem ra cùng Quân Vân Doanh có liên quan ! Mà chỗ này chỉ sợ Quân Vân Doanh cũng tìm ra đã lâu!
Rồi sau đó ánh mắt Phong Nhược
Ngôn chuyển tới Quân Dật Hiên, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Quân Dật Hiên biến khó coi, những gì Phong Nhược Ngôn nghĩ, Quân Dật Hiên cũng nghĩ
tới!
Nhưng mà lúc này, thanh âm Truy Nguyệt đột nhiên vang lên:“Phong chủ tử, không tốt !”
Phong Nhược Ngôn xoay người, liền nhìn thấy sắc mặt Truy Nguyệt đại biến, hướng Phong Nhược Ngôn đi tới!
“Làm sao vậy?” Phong Nhược Ngôn sắc mặt u trầm, nghi hoặc hỏi!
Truy Nguyệt lắc lắc đầu, ý bảo Phong Nhược Ngôn đi ra ngoài!
Phong Nhược Ngôn mới vừa ra tới ngoài, hương vị bùn đất trên núi hòa cùng một mùi vị chết chóc nhanh
chóng lan tỏa, Phong Nhược Ngôn tính cả Yến Du Trần cùng Quân Dật Hiên
là ba người sắc nháy mắt biến âm trầm u ám, khói đen bốc lên tận trời
nhìn không rõ mọi thứ, nhưng phía xa lửa nóng cháy hừng hựng làm người
ta kinh hãi lại vô cùng rõ ràng !
“Chúng ta bị ám toán !” ngọn lửa hủy thiên diệt địa hung hăng cháy lan về phía họ!
Hơn mười người Phong Nhược Ngôn mang đến sau khi xủ lý xong đám người Quân Lạc Nhi vốn ẩn láu ở cách đó không xa, nhưng hiện tại lại không thấy một bóng người, rõ ràng đã bị
đối phương giết hết!
Mà bọn họ vô thanh vô tức giết
chết những người Phong Nhược Ngôn mang đến , rồi sau đó lại rời khỏi nơi này, dùng trò ti bỉ, muốn bức các nàng vào tuyệt cảnh!
Mà lúc này, con ngươi thâm trầm của Quân Dật Hiên càng thêm u ám, nheo nửa con mắt, thanh âm lạnh lùng
hướng mấy người Phong Nhược Ngôn nói:“Mau vào lại trong phòng!”
Thời điểm Phong Nhược Ngôn cùng Truy Nguyệt giúp đỡ Cao Mạn Thanh lui về phía sau, lại bị Yến Du Trần ngăn lại!
“Đợi chút!” sắc mặt Yến Du Trần dị thường đông lạnh!
Phong Nhược Ngôn nhíu mày, rồi
sau đó tìm theo tầm mắt Yến Du Trần, cũng nhìn thấy căn phòng rách nát
lúc này cũng dâng lên lửa cháy bừng bừng!
Sắc mặt mọi người lần nữa thay đổi!
“Tốt! Đủ ngoan độc!” Phong
Nhược Ngôn nhịn không được nghiến răng nghiến lợi mắng thành tiếng,
đương thời tị nhập thâm quý, núi rừng cây cối phát triển, cỏ dại sinh
sôi, tại đây, nhìn khắp núi đồi nhiều loại cây cối mọc um tùm, bên dưới
lại có vô số lá cây héo úa rụng xuống, một khi nổi lên có thể tưởng
tượng ngọn lửa kia lan ra nhanh chóng như thế nào, thêm vào đó gió núi
thét gào, thổi ngọn lửa bùng lên và lan ra càng nhanh. Phong Nhược Ngôn lại bất giác
phát hiện, vị trí hiện tại của bọn họ chính là kiểu địa hình sơn cốc,
bên trái là vách núi đen sâu vạn trượng, bên phải cùng phía sau là vách
núi, còn lại phía trước chính là ngọn lửa địa ngục đang không ngừng cắn
nuốt vạn vật, căn bản không cần người tấn công, cũng không cần bọn họ
lãng phí một người nào, chỉ một mồi lửa có thể khiến mọi thứ hóa thành
tro bụi, cho dù ngươi là cao thủ tuyệt đỉnh, ở trước mặt tự nhiên, dưới
sự thao túng của thiên nhiên, tất cả đều nhỏ bé như vậy, muốn bọn họ
chết sạch không còn một mống, chủ ý âm độc như vậy chỉ có tên hỗn đản âm độcnhư Yến Tần Ngạo kia mớinghĩ ra được !
Phong Nhược Ngôn nhìn ngọn lửa
kia dưới sự cổ vũ của gió núi giống như thiên quân vạn mã chạy chồm, tốc độ kia so với băng đằng tuấn mã không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, ánh lửa cháy tận trời thoàng chốc biến sơn cốc thành biển lửa, nhưng đây
không phải thời điểm để bọn họ quan sát kỳ quan thiên nhiên, bởi vì chờ
đợi họ ở phía trước chính là bị thiêu cháy thành tro, dù có nhiều bản
lĩnh cũng trốn không thoát .
Lửa một khi cháy khó mà trong
thời gian ngắn có thể tắt đi, nhìn một lượt sơn cốc như vậy,dĩ nhiên
không thể một sớm một chiều là tắt, cho đến lúc này dù không bị lửa
thiêu cháy, cũng tuyệt đối vì đám bị khói đen cuồn cuộn kia mà chết ngạt !
Phong Nhược Ngôn đột nhiên cảm thấy, cho dù kiếp trước hay kiếp này, mình với lửa đều không chung hướng!
“Ha ha, Phong Nhược Ngôn, Quân
Dật Hiên, không nghĩ tới các ngươi cũng có ngày hôm nay, các ngươi chết
chắc rồi, ha ha, các ngươi chết chắc rồi!” Lúc này, Quân Lạc Nhi nhìn
kia hướng chính mình càng ngày càng gần ngọn lửa, theo lúc ban đầu tuyệt vọng, đã muốn chuyển biến vì thế khắc điên cuồng, nàng điên cười to ra
tiếng, đối Phong Nhược Ngôn Quân Dật Hiên hai người trào phúng nói!
Phong Nhược Ngôn nghe được Quân Lạc Nhi trong lời nói mới ý thức được nơi này còn có một cái Quân Lạc Nhi, nhíu nhíu mày!
Quân Dật Hiên sợ Phong Nhược
Ngôn tức giận , liền hướng Quân Lạc Nhi nổi giận nói: “Lạc Nhi, câm
miệng! Nếu không hoàng huynh cũng không có biện pháp bảo trụ ngươi!”
“Câm miệng? Bảo vệ ta? Ngươi có tư cách gì bảo ta câm miệng, hừ, ngươi chẳng qua chỉ là ngụy quân tử,
ta gặp chuyện không may ngươi không phải người cao hứng nhất sao, còn
giúp ngươi trừ bỏ đối thủ, không phải ngươi là người thu hoạch nhiều
nhất sao, hiện tại cần gì phải làm bộ làm tịch như vậy, ngươi biết
không, ta muốn ngươi chết, ta muốn Phong Nhược Ngôn chết, ta muốn hai
người các ngươi đều xuống địa ngục! Ngươi không phải thích tiện nhân
Phong Nhược Ngôn kia sao, hiện tại tốt quá rồi, các ngươi có thể làm một đôi vợ chồng thây khô, ha ha ha!”
Nghĩ đến hai kẻ thù của nàng
thống khổ chết đi, Quân Lạc Nhi giờ phút này quên chính mình cũng sẽ bị lửa thiêu, hoàn toàn điên cuồng hô to!
“Nhưng mà các ngươi tốt nhất
cầu nguyện xuống địa ngục không gặp phải ta, bởi vì cho dù đến địa phủ,
Quân Lạc Nhi ta thề, cũng sẽ không buông tha các ngươi , sẽ không bỏ
qua, ha ha, ha ha……”
Đột nhiên,tiếng cười của Quân
Lạc Nhi bỗng im bặt, ngực của nàng xuất hiên một lỗ hổng, máu tươi không ngừng tuôn ra ngoài, đứng ở bên cạnh nàng vẫn giữ nguyên tư thế, Yến Du Trần như cũ khó nén sát khí!
Quân Lạc Nhi vẫn duy trì nụ cười dữ tợn, mắt trợn trừng trừng, rồi chậm rãi ngã xuống!
Quân Dật Hiên nhìn biến cố xảy ra, kinh ngạc nhìn Yến Du Trần:“Ngươi……”
Yến Du Trần vẻ mặt trào phúng
nói:“Nàng đáng chết, bất quá, nơi này cũng không có người ngoài, ngươi
không cần dùng vẻ mặt yêu thương muội muội đó, chính như những gì nàng
ta nói, tâm tư này của ngươi, ta hay ngươi đều biết rõ !”
“Ngươi……” Quân Dật Hiên bị Yến Du Trần vạch trần như vậy, sắc mặt nhất thời biến xanh mét!
Phong Nhược Ngôn nhìn cả người
Yến Du Trần sát khí dữ dội, ánh mắt phức tạp, rồi sau đó đến gần Yến Du
Trần, vỗ vỗ bả vai Yến Du Trần:“Loại nữ nhân này, không đáng, giết nàng
chỉ tổ ô uế kiếm của ngươi!”
“Ngôn Ngôn!” Yến Du Trần hồi
thần nắm chặt bả vai Phong Nhược Ngôn, Phong Nhược Ngôn nhất thời thấy
bả vai mình đau nhói, cả người bị Yến Du Trần giữ không thể động , cảm
thấy không khỏi kinh hãi!
“Yến Du Trần, ngươi muốn làm gì?”
Đối với Yến Du Trần, nàng cũng
không có phòng bị, có lẽ là vì hắn là người đầu tiên nàng tín nhiệm,
cũng có lẽ do hắn là bằng hữu của nàng, tóm lại, Phong Nhược Ngôn liền
cứ như vậy bị Yến Du Trần điểm huyệt .
“Buông ra Phong chủ tử!” Lúc
này, Truy Nguyệt bởi vì vướng Cao Mạn Thanh, đến khi Phong Nhược Ngôn bị Yến Du Trần điểm huyệt mới hồi phục lại tinh thần, hướng Yến Du Trần
giương kiếm phẫn nộ quát!
Nghĩ tới chủ tử nhà mình trước
đó nhắc nhở, nàng còn tưởng rằng này Lạc vương Yến Du Trần có thể đáng
tin, không nghĩ tới hiện tại liền ở phía sau thừa dịp đối phó Phong chủ
tử, thật sự là hơi quá đáng!
Nhưng mà Yến Du Trần lại không
để ý tới thanh kiếm lạnh lẽo của Truy Nguyệt hướng vào mình, lại đối mặt với ánh mắt nóng rực như muốn giết người của Phong Nhược Ngôn, Yến Du
Trần vẫn giữ vẻ tự cao bình tĩnh khó khi nào xuất hiện trên mặt nhìn
chằm chằm ánh mắt Phong Nhược Ngôn như muốn khắc sâu hình dáng cùng ánh
mắt đó vào trong sâu thẳm linh hồn, giọng nói trầm khàn mà khắc sâu vang lên.
“Ngôn Ngôn, ngươi yên tâm,cho dù chết, ta cũng muốn bảo vệ ngươi chu toàn!”
Một câu, làm cho bàn tay cầm kiếm của Truy Nguyệt có chút run run, cuối cùng cũng là vô lực hạ xuống!
Trên mặt Quân Dật Hiên cũng trần đầy thống khổ cùng mất mát!
Vì sao? Vì sao mỗi lần đứng bên cạnh nàng đều không phải là ta!
Còn Cao Mạn Thanh nhìn hai
người Phong Nhược Ngôn, sắc mặt cự kỳ hâm mộ, sau đó ánh mắt dừng trên
người Quân Dật Hiên, cũng nhìn ra thần sắc phức tạp lúc này của hắn,
trong lòng nhất thời mất mát,ánh mắt hiện lên không rõ ràng!
Lúc này ngọn lửa dần tới gần,
cảm giác nóng rực kinh người dần ảnh hưởng tới bọn họ, hy vọng tại thời
khắc sinh tồn này sao xa vời đến thế, khi ánh lửa chiếu đến vẻ mặt Yến
Du Trần lúc này,vô cùng kiên định !
“Muốn chủ tử ngươi không xảy ra chuyện, phải nghe theo lời ta!” Yến Du Trần nói chuyện, nhưng cũng
chính là nói cho Truy Nguyệt vẫn ngây ngốc ở đó!
Truy Nguyệt nghĩ tới cái gì,
mạnh mẽ ngẩng đầu lên,ánh mắt nhìn Yến Du Trần nháy mắt biển đổi rồi lại biến đổi, sau đó kiên định dựa theo Yến Du Trần phân phó hướng về phía
Phong Nhược Ngôn cùngYến Du Trần đến gần!
Loại tình cảnh như vậy, cũng
tuyệt đối không phải Phong Nhược Ngôn không nghĩ nhìn thấy , đây là một
hồi cảm tình trái, nhưng là nàng cũng là không có cách nào còn!
“Hai người chúng ta ôm ngươi
đi, bởi vì khinh công ta và nha đầu nhà ngươi chỉ đủ đưa ngươi gần tới
bên ngoài, đến lúc đó tự ngươi thoát khỏi vòng lửa cũng không phải việc
khó !.”
Nói xong như vậy, Yến Du Trần
liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Truy Nguyệt, cùng nhau ôm Phong Nhược
Ngôn, cũng không quan tâm hai người Quân Dật Hiên cùng Cao Mạn Thanh, ở
trong mắt bọn họ, Quân Dật Hiên mặc dù là Hiên đế tôn quý,nhưng cuối
cùng vẫn chỉ là người ngoài, huống chi đây còn la thời khắc sinh tử.
Đang muốn nhích người, lại bị Phong Nhược Ngôn quát lên một câu.
“Dừng tay!” Phong Nhược Ngôn cơ hồ bị hai người Yến Du và Trần Truy Nguyệt làm cho tức giận xì khói
đầu, nếu không phải lúc này không thể cử động, nàng không xác định chính mình có thể hay không bổ đầu họ ra xem nghĩ cái gì!
Không có việc gì? Không có việc gì cái rắm nha! Bọn họ không thấy khói lửa dày đặc sao, có can đảm
tiến vào trong lửa, không bị chết cháy cũng bị hun ngạt!
Huống hồ cho dù Phong Nhược
Ngôn nàng mệnh lớn, không bị chết cháy không bị chết ngạt? Bọn họ chẳng
lẽ nghĩ đối phương là heo giống bọn họ sao? Bên ngoài không chừng vây
quanh bao nhiêu truy binh sao? Bọn họ chẳng lẽ không biết , cho dù là
Quân Vân Doanh hay Yến Tần Ngạo thì đều là những kẻ hận không thể đem
mình băn thành trăm mảnh sao? Nếu chính mình vừa đi ra, bị bọn chúng mặc sức hành hạ, không bằng bị nhốt trong lửa còn dễ chịu hơn nhiều !
“Hai người ngu ngốc các ngươi, còn không nhanh chút đem ta buông ra!”
“Ngôn Ngôn, nghe lời, hiện tại
không phải thời điểm bốc đồng!” Yến Du Trần cũng không để ý Phong Nhược
Ngôn, cùng Truy Nguyệt hướng phía lửa cháy tiến tới !
“Nghe lời, nghe lời cái rắm,
các ngươi còn tự nhận mình thông minh sao? Nếu các ngươi còn dám muốn
mang ta ra ngoài một bước, ta cho dù đi ra ngoài cũng tình nguyện tự
sát!” Thanh âm Phong Nhược Ngôn dị thường âm trầm , ánh lửa đỏ chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn sát khí ngút trời của Phong Nhược Ngôn , hơn nữa
trước sau đều đỏ bừng, như tinh linh trong lửa, vô cùng xinh đẹp!
“Phong chủ tử!”
“Ngôn Ngôn!”
Hai người Yến Tần Ngạo, Truy
Nguyệt vẻ mặt khiếp sợ, cũng không dám tiến thêm một bước, bọn họ biết,
người trước mặt, lời nói ra tuyệt đối không phải nói đùa!
Thấy hai người rốt cục không hề tự cho mình thông minh nữa, thần sắc Phong Nhược Ngôn thoáng có chút dịu đi!
“Hai người các ngươi mau thả ta xuống, ta có biện pháp, chúng ta cũng sẽ không chết!” trong đôi mắt
ngọc của Phong Nhược Ngôn tản ra ánh sáng u quang lạnh lẽo dừng ở cách
đó không xa, nhìn ngọn lửa hung dữ không ngừng tiến lại gần, đập vào mặt là hơi nóng như đến từ địa ngục, thật đến tuyệt cảnh sao?
Phong Nhược Ngôn khẽ động khóe
miệng, phát ra một tiếng cười lạnh:“Tuyệt cảnh, ta Phong Nhược Ngôn ta
liền cũng ông trời đấu một trận xem sao!”
Rồi sau đó ánh mắt đảo qua từng người Quân Dật Hiên ,Yến Du Trần ,Cao Mạn Thanh Truy Nguyệt , khẽ nhếch môi hỏi :“Các ngươi tin tưởng ta sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com