Yên Vũ

Chương 61: Nếu ngươi an phận thì cho ngươi làm thiếp

Mặc Hàm Nguyên Bảo

04/07/2015

Yên Vũ vứt chổi xuống, vỗ vỗ bụi bặm trên người, đi vào thư phòng.

“Thuốc đâu?”

Đã chuẩn bị tốt để bị mắng, Yên Vũ nghe vậy thì sửng sốt. Nàng mới phản ứng lại, lấy chung sứ men xanh ở trong ngực ra.

Tuyên Thiệu nhận lấy, mở ra ngửi ngửi. “Thuốc này ngươi không nên dùng, chỉ dùng cái ta đưa cho ngươi là được.”

Yên Vũ thầm mắc cười trong lòng. “Thế nhưng chỗ biểu tiểu thư…”

“Ở trước mặt ta, ngươi cần gì phải cố làm ra vẻ?” Tuyên Thiệu khẽ hừ một tiếng, quẳng cái chung sứ lên bàn. “Nếu không phải ngươi hoài nghi thuốc này có vấn đề thì sao lại tranh chấp với Lâm nhị tiểu thư chứ?”

Thì ra hắn đều biết? Yên Vũ lặng im không lên tiếng.

Ánh mắt Tuyên Thiệu hơi híp lại. “Mục Thanh Thanh tiến cung chỉ mới ba ngày. Nếu thuốc này thật có vấn đề, thời gian nàng ta ở trong cung ngắn, không có nền móng mạng lưới, hẳn là làm không được. Cho nên, nàng ta đã cùng Cao Khôn cấu kết với nhau. Sau này ngươi phải cẩn thận chút.”

Yên Vũ lén liếc mắt quan sát Tuyên Thiệu. “Cảm ơn công tử chỉ điểm.”

Tuyên Thiệu phất tay kêu nàng ra khỏi thư phòng, nhưng để lại chung thuốc mỡ kia.

Hà hương ngưng lộ Tuyên Thiệu cho dùng rất tốt. Năm ba ngày sau, trên mặt Yên Vũ không nhìn thấy một chút dấu vết nào.

Ngày hôm đó Yên Vũ đang ở trong thư phòng của Tuyên Thiệu vẩy nước quét nhà, lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân đi tới gần viện.

Người hầu trong viện của Tuyên Thiệu không nhiều lắm, nàng nhận ra được tiếng bước chân của bọn họ. Nhưng tiếng bước chân hôm nay lại hết sức xa lạ.

Yên Vũ vừa quét dọn vừa để ý lắng nghe.

Nghe thấy giọng của một người phụ nữ nói: “Các ngươi đều chờ ở bên ngoài.”

Tiếp đó, liền có hai người bước chậm vào sân.

Người phụ nữ phía trước chải búi tóc cao, cài trâm vàng lủng lẳng, trong tóc điểm xuyết đá quý phỉ thuý, hợp với áo dài đỏ thẫm, váy dài rải hoa bách điệp màu vàng, vừa xinh đẹp vừa đoan trang. Bộ dạng lúc bước đi vô cùng thướt tha thuỳ mị.

Vào viện nhìn thấy Yên Vũ, liền cất bước đi về phía Yên Vũ.

Yên Vũ vội vàng thả cái chổi trong tay xuống, thõng hai tay đứng ở một bên, thấy người phụ nhữ kia đến gần liền cúi người hành lễ.

“Ngươi chính là Yên Vũ hả?” Người phụ nữ mở miệng, giọng nói dịu dàng êm tai, khiến cho người ta không thể không sinh ra vài phần cảm giác thân thiết.

Yên Vũ cúi người nói: “Hồi bẩm phu nhân, nô tỳ chính là Yên Vũ.”

Người phụ nữ gật đầu, đi về phía giữa hành lang ở bên cạnh.

Nha hoàng sau lưng người phụ nữ rơi lại phía sau, nói với Yên Vũ: “Đây là chủ mẫu của Tuyên phủ, Tuyên phu nhân. Phu nhân có chuyện hỏi ngươi, ngươi đi theo qua đi.”

Yên Vũ hơi thấp thỏm trong lòng. Nàng đã đoán được thân phận của Tuyên phu nhân, hơn nữa nàng cũng đoán được mục đích đến của phu nhân.

Nghe nói Lâm Ngọc Dao là con gái của muội muội nhà mẹ đẻ của Tuyên phu nhân. Hôm nay chẳng lẽ là vì Lâm Ngọc Dao mà đến hù doạ nàng một phen, làm cho nàng chết tâm bò lên giường của Tuyên Thiệu?

Yên Vũ đi vào hành lang. Tuyên phu nhân đã ngồi trong hành lang, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

“Không tệ, có vài phần nhan sắc. Nghe nói ngươi là do Thiệu nhi chuộc ra từ Xuân Hoa lâu?”

Yên Vũ cúi người trả lời.

“Xuất thân không sao, ta cũng nghe nói mặc dù ngươi ở Xuân Hoa lâu nhưng bản thân trong sạch. Chỉ cần Thiệu nhi thích, đã chuộc ngươi ra đó là chặt đứt những lui tới này. Về sau ngươi ở bên cạnh Thiệu nhi, tận tâm tận lực hầu hạ, nếu có thể được một trai một gái cũng là công lao, ta cũng tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.” Tuyên phu nhân cười nhạt, nhẹ nhàng nói.

Yên Vũ cả kinh. Ý là sao? Không phải là đến thay Lâm Ngọc Dao doạ nàng sao? Không phải nên là mạnh mẽ lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị đe doạ nàng đừng có hy vọng xa vời với Tuyên Thiệu, cách Tuyên Thiệu xa một chút sao?

Tuyên phu nhân nói lời này sao nghe như là khuyến khích nàng leo lên giường của Tuyên Thiệu vậy?

Còn sinh một nam một nữ? Còn sẽ không bạc đãi nàng?

Yên Vũ nghẹn họng nhìn trân trối, do dự trong phút chốc, nhịn không được nhắc nhở: “Ây… Chỗ biểu tiểu thư… Có phải là… Có hiểu lầm gi đó?”

Tuyên phu nhân hừ nhẹ một tiếng. “Ngọc Dao từ nhỏ đã định hôn cùng Thiệu nhi. Những năm gần đây ta cũng đón nàng ta đến phủ ở không ít. Vốn tưởng rằng con trai gặp nhiều thì sẽ càng có tình cảm hơn, nhưng tính tình của Thiệu nhi… Ngươi khác, không cần phải để ý đến, chỉ cần ngươi giữ khuôn phép, trước khi Ngọc Dao vào cửa đừng có mang thai, sau khi Ngọc Dao vào cửa thì ta nhất định làm chủ để cho nàng ta nâng ngươi làm thiếp.”

Yên Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn Tuyên phu nhân. Cùi chỏ của Tuyên phu nhân này không quẹo qua chỗ cháu ngoại gái của mình, sao lại quẹo vào trong ngực nàng?

“Ngươi phải thành thật an phận, cũng chớ ỷ vào Thiệu nhi thích ngươi mà làm ra những hành động không thích hợp. Ta sẽ để người quan sát ngươi, tuyệt đối sẽ không bởi vì lời lẽ phiến diện của Ngọc Dao mà xử oan ngươi cái gì!”

Yên Vũ rất muốn lắc đầu. Nàng không rõ, nàng không hiểu rõ một chút nào cả? Trong hồ lô của Tuyên phu nhân này bán thuốc gì hả?

Nhưng đây không phải là lúc chất vấn, nàng chỉ có thể giữ khuôn phép gật đầu. “Đa tạ phu nhân!”

Trong lòng Yên Vũ rất không hiểu.

Tuyên phu nhân lại cho rằng vẻ mặt kinh ngạc đến dại ra của nàng là không quan tâm hơn thua, rất hài lòng gật đầu. “Được rồi, ngươi sau này thường đến chủ viện thỉnh an ta. Không còn chuyện gì khác, đi làm chuyện của ngươi đi.” Tuyên phu nhân đứng dậy mang theo nha hoàn đi ra khỏi viện của Tuyên Thiệu.

Đoàn người canh giữ ở bên ngoài cũng theo đi xa.

Yên Vũ đứng trong hành lang, có chút nghĩ không ra.

Hôm nay Tuyên phu nhân rốt cuộc là vì sao đặc biệt đi chuyến này đây?

Chính là để nói cho nàng biết phải giữ khuôn phép hầu hạ Tuyên Thiệu? Ý trong lời nói của bà ta cũng không giống như vậy. Vừa bảo nàng sinh một nam một nữ, vừa hứa sẽ không bạc đãi nàng, nâng nàng làm thiếp. Lời này rõ ràng là lấy lòng nàng đây mà!

Đường đường là chủ mẫu của Tuyên phủ, vì sao phải lấy lòng một đứa nha hoàn như nàng, mà còn là một nha hoàn chuộc thân từ thanh lâu ra?

Suốt một ngày, đầu chân mày Yên Vũ đều xoắn lại với nhau.

Mãi cho đến chạng vạng, Tuyên Thiệu về đến phủ.

Nàng thử dò xét, ở trước mặt Tuyên Thiệu đề cập đến chuyện Tuyên phu nhân có đến.



Thấy trên mặt Tuyên Thiệu có chút mất kiên nhẫn, cuối cùng lại cười châm chọc. “Mặc kệ người ngoài nói như thế nào, thu hồi lại tâm tư không nên có của ngươi, nên làm cái gì thì đi làm cái đó! Còn nữa, không có việc gì thì không nên đi đến chủ viện!”

Trong lòng Yên Vũ liền có suy đoán.

Ban đêm sau khi thổi tắt đèn, Yên Vũ nhẹ giọng hỏi Lục Bình ở cùng phòng với nàng. “Quan hệ của công tử và lão gia không tốt lắm hả?”

Lục Bình im lặng một hồi, không vui nói: “Chuyện của chủ tử mà ngươi có thể bàn luận sao?”

Yên Vũ nghe vậy thì ngậm miệng, nhưng đã được đáp án nàng mong muốn.

Lục Bình không có phủ nhận, điều này đã nói lên thật là như vậy. Bằng không nàng ta chắc chắn đã trách nàng nói bậy, tiếp theo mới là căn dặn nàng không được phép bàn luận chủ tử.

Quan hệ của Tuyên Thiệu và Tuyên Văn Bỉnh không tốt. Vả lại Tuyên Thiệu không gần nữ sắc, toàn bộ trong viện của Tuyên Thiệu, ngoại trừ nàng mới tới, thì chỉ có một nha hoàn là Lục Bình hầu hạ. Hơn nữa, Lục Bình chỉ phụ trách chăm sóc quần áo và đồ dùng hàng ngày của Tuyên Thiệu, không có hầu hạ bên mình.

Năm nay Tuyên Thiệu đã mười tám, không ít người cùng tuổi hắn đã làm cha, nhưng hắn ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không có. Cũng khó trách Tuyên phu nhân thấy hắn chuộc một đứa nha hoàn từ thanh lâu về thì không chỉ không có trách cứ mà còn vội vàng đến động viên.

E là Tuyên phu nhân cho rằng con trai của mình rốt cuộc đã mở mắt rồi, có động tâm với phụ nữ. Tuy rằng cô gái này xuất thân không tốt, nhưng chỉ cần là con gái là được.

Nghĩ thông suốt những điều này, Yên Vũ liền thả lỏng lòng.

Về phần vì sao quan hệ của Tuyên Thiệu và Tuyên Văn Bỉnh không tốt, vì sao chủ viện của Tuyên phủ và viện của Tuyên Thiệu chỉ chừa vẻn vẹn một cái cửa nhỏ qua lại, chỉ cần nàng có thể tiếp tục lưu lại Tuyên phủ, cuối cũng cũng có cơ hội biết.

Ngày hôm đó Yên Vũ vừa mới ăn cơm tối, Lộ Nam Phi liền đưa nàng tới trên xe ngựa của Tuyên Thiệu.

Xe ngựa rời Tuyên phủ, dừng ở một chỗ trong ngõ hẻm cách đường thông hành trong cung không xa.

Tuyên Thiệu vẫn luôn không nói chuyện, nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng nhiên ngồi thẳng người, nhìn nàng hỏi: “Ngươi có thể nghe được xa nhất là bao xa?”

Yên Vũ trầm ngâm suy nghĩ một chút. “Nếu là ban ngày ầm ĩ thì cũng chỉ có thể nghe được động tĩnh trong vòng một dặm hoặc là gần hơn một chút. Nếu là ban đêm yên tĩnh thì xa nhất trong vòng ba dặm có thể nghe được động tĩnh.”

“Chắc chắn chứ?” Trong con ngươi như hắc diệu thạch* của Tuyên Thiệu hiện ra ánh sáng rực rỡ.

(*hắc diệu thạch: có tên tiếng Anh là Obsidian, được hình thành từ khoáng chất của núi lửa)

Yên Vũ bị ánh mắt toả sáng của hắn rung động, ngẩn ngơ gật đầu nói: “Ừm.”

“Vậy là đủ rồi! Ngươi tập trung lắng nghe. Chúng ta muốn theo dõi một người nhưng mà không thể theo dõi gần quá, người này vô cùng cảnh giác.”

Yên Vũ gật đầu. Trước mắt lại nhiều lần loé lên đôi mắt vừa vô cùng giống hắc diệu thạch vừa giống như màu sắc rực rỡ của Tuyên Thiệu.

“Công tử, người đến!” Lộ Nam Phi bên ngoài xe ngựa thấp giọng nói.

Tuyên Thiệu nâng mắt nhìn Yên Vũ.

Yên Vũ tập trung tư tưởng gật đầu.

Một cỗ kiệu tám người khiêng ra khỏi cửa cung. Sau khi ở trên đường cái được một hồi, cỗ kiệu quẹo vào một hẻm nhỏ bên đường. Người trong kiệu lại đổi ngồi một chiếc xe ngựa, xuyên qua ngõ hẻm đi về hướng nam.

“Đi về hướng nam.” Yên Vũ nói.

Tuyên Thiệu nhìn nàng, bảo bên ngoài xe. “Đi.”

Lộ Nam Phi điều khiển xe ngựa chậm rãi đi về hướng nam.

“Dừng lại!” Được một khoảng thời gian, Yên Vũ lập tức bảo.

Lần này không cần Tuyên Thiệu bảo, Lộ Nam Phi đã ghìm cương xe ngựa.

“Người đó dừng lại, đổi thành cưỡi ngựa đi.” Yên Vũ nói.

Trong xe ngựa của Tuyên Thiệu chỉ đốt một ngọn đèn dầu. Dưới ánh đèn vàng ấm áp lại có thể nhìn ra sắc mặt Yên Vũ hơi trắng bệch, cùng với lớp mồ hôi mịn trên trán.

“Người đó đi trở về.” Yên Vũ nhíu mày nói.

Tuyên Thiệu gật đầu.

Trong xe ngựa tạm thời yên tĩnh trở lại.

Yên Vũ nghe thấy trong xe tiếng tim đập thình thịch của hai người cùng với tiếng hít thở dài của Tuyên Thiệu.

“Đi hướng tây.” Yên Vũ nghe thấy âm thanh của người đó xa dần, nói.

Đi đi ngừng ngừng như vậy, thỉnh thoảng có đoạn chạy như bay, rốt cuộc sau một canh giờ người cưỡi ngựa dừng lại bên ngoài toà nhà ở phía tây bắc thành Lâm An.

Tung người xuống ngựa, đi vào toà nhà từ cửa hông.

Lại qua hơn nửa canh giờ, người đó dắt ngựa đi ra từ một cửa khác của toà nhà, lên ngựa đi mấy vòng ở Lâm An, rồi trở lại trên xe ngựa, rồi cưỡi xe ngựa, tìm đến cỗ kiệu, ngồi kiệu lớn tám người khiêng trở về cung.

Lúc này Tuyên Thiệu mới kêu Yên Vũ chỉ đường, tìm được chỗ toà nhà mà người đó đã tốn công quanh co, đi nhiều vòng mới đến.

Toà nhà bình thường không có gì lạ, trên đầu cửa treo “An phủ”.

Yên Vũ xốc rèm cửa sổ xe lên, nhìn thoáng qua ở bên ngoài. Vẻ mặt lập tức ngơ ngẩn, suýt nữa rơi lệ.

An phủ này ngay bên cạnh phủ Thừa tướng tám năm trước!

Sau khi phủ Thừa tướng bị thiêu trụi hoàn toàn chỉ bởi một ngọn lửa lớn, nơi này liền bị người ta nói là nơi không lành, nhà quan lớn dần dần rời khỏi nơi này. Các phú thương dần dần vào làm chủ.

Yên Vũ buông rèm xuống, sau lưng dựa sát vào thùng xe.

Nhịn xuống chua xót trong lòng, vừa mới đem hết toàn lực lắng nghe động tĩnh của người đó, đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của nàng, lúc này lại tức cảnh sinh tình, sắc mặt nàng trong nháy mắt vô cùng khó coi.

Tuyên Thiệu chỉ nhớ kỹ chỗ của toà nhà này, chẳng hề làm gì cả, kêu Lộ Nam Phi lái xe trở về Tuyên phủ.



Khi xuống xe ngựa, đùi của Yên Vũ nhũn ra, suýt nữa thì cắm đầu xuống xe ngựa.

May mà Tuyên Thiệu lanh tay lẹ mắt kéo nàng vào trong ngực.

Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, không khỏi cau mày nói: “Ngươi sao vậy?”

Yên Vũ run rẩy môi, nhưng không nói nên lời gì cả. Trước mắt nàng là một biển lửa, 187 tính mạng đều bị chôn vùi trong một cơn hoả hoạn lớn nơi đó, cha mẹ huynh đệ tỷ muội lại không thể ra khỏi phủ thừa tướng…

“Yên Vũ, Yên Vũ?” Tuyên Thiệu thấy ánh mắt của nàng không đúng, như là bị cái gì yểm, vừa ở bên tai nàng gọi đi gọi lại tên nàng, vừa bồng nàng đi vào Tuyên phủ.

Qua hồi lâu, trong mắt Yên Vũ mới dần dần có thần thái, nhìn trái phải thì thấy mình đang nằm trên giường rộng rãi thoải mái với màn giường màu xanh khói, mùi gỗ đàn hương thơm ngát toả ra nhàn nhạt.

Nàng thình lình từ trên giường ngồi dậy, chỗ để chân được khắc long phượng trình tường* tinh xảo đang đặt đôi giày thêu của nàng.

(*link tham khảo hình: http://jingchengzb.com/ProductsView.asp?id=3730)

Yên Vũ đang muốn xuống giường, chợt nghe tiếng bước chân của Tuyên Thiệu tới gần.

Cửa phòng ngoài được nhẹ nhàng đẩy ra, Tuyên Thiệu một tay bưng mâm sơn chậm rãi đi tới.

Trên mâm sơn đang bày một chén thuốc, thuốc trong chén nhẹ nhàng lay động theo bước chân của hắn.

Tuyên Thiệu vòng qua bình phong, thấy Yên Vũ đang nhìn hắn vẻ không hiểu, liền đặt mâm sơn lên trên bàn tròn trong phòng. “Tỉnh rồi thì tới đây uống thuốc.”

Yên Vũ lập tức mang giày thêu, đi tới bên cạnh bàn ngửi chén thuốc đen đặc, vẻ mặt thay đổi, nói: “Ta không bị bệnh, uống thuốc làm gì?”

Tuyên Thiệu hơi nheo mắt phượng lại, cười nhạo nói: “Không phải là ngươi sợ đắng chứ?”

Yên Vũ vội lắc đầu. “Cái đó và sợ đắng hay không không quan hệ, ta thật khoẻ uống thuốc làm gì chứ!”

“Ngươi quá hao tổn tinh thần, nguyên khí tổn thương nặng nề, vả lại đang ở thời kỳ nguyệt tín, không bồi bổ, điều trị một chút, sau này khó tránh khỏi lưu lại mầm bệnh.” Tuyên Thiệu nói xong liền ngó mặt đi chỗ khác.

Nghe thấy hai chữ nguyệt tín, mặt Yên Vũ bỗng nhiên ửng đỏ… Loại chuyện như vầy, sao hắn lại biết…

Nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu, lại thấy trên khuôn mặt tuấn tú của hắn từ không biến sắc đến hơi hiện lên đỏ ửng.

Bên trong phòng, bầu không khí bỗng nhiên trở nên mờ ám không nói rõ cũng không tả rõ được.

Yên Vũ đỏ mặt, bưng cái chén lên ực ực trút chén thuốc xuống bụng.

Còn nhớ hồi nhỏ lúc uống thuốc ở nhà, mỗi lần nàng sợ đắng không chịu uống là mẹ đều sẽ chuẩn bị một chén mứt trái cây đến dỗ nàng.

Nghĩ đến mẹ, vành mắt nàng lại hơi nóng.

Mơ hồ trong tầm mắt xuất hiện một dĩa nhỏ mứt táo áo lớp đường tơ vàng.

Nàng hơi kinh ngạc, nhìn lên theo tay bưng cái dĩa nhỏ, Tuyên Thiệu vẻ không được tự nhiên đang nhìn nàng.

Nàng bốc lên một viên mứt táo bỏ vào miệng. Hương vị mềm thơm ngọt tan ra ở trong miệng, ngay cả khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Tuyên Thiệu ở trong tầm mắt dường như cũng nhu hoà theo vài phần.

“Đi ngủ sớm đi, sáng sớm mai lại đi với ta một chuyến đến viện nhà kia.” Tuyên Thiệu nói xong thì đứng dậy rời khỏi phòng.

Yên Vũ nghe được tiếng bước chân của Tuyên Thiệu chần chờ một hồi ở ngoài phòng rồi chậm rãi ra khỏi viện.

Đánh giá bày biện trong phòng, tất cả đẹp đẽ tinh xảo, lúc này mới phản ứng lại, nhớ tới nơi này là phòng ngủ của Tuyên Thiệu.

Mùi đàn hương nhàn nhạt trên chiếc giường lớn thoải mái bằng gỗ đàn hương này chính là mùi thường có trên người của Tuyên Thiệu

Trên mặt Yên Vũ không tự chủ hơi nóng lên. Nàng liếc nhìn chiếc giường lớn thoải mái, hơi lưỡng lự, hay là ngủ trên giường mềm ở bên ngoài.

Ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng, Yên Vũ nghe được trong viện có động tĩnh, liền trở mình rời giường. Có lẽ vì uống thuốc nên tối hôm qua nàng ngủ vô cùng ngon. Kéo cửa ra đúng lúc nhìn thấy Tuyên Hoà dẫn mấy gã sai mặt bưng thau nước, đồ dùng sạch sẽ đi về phía phòng chính.

Chợt thấy nàng từ phòng chính đi tới, mấy gã sai vặt đi theo phía sau Tuyên Hoà lỏng tay, thau gỗ ầm một tiếng nện trên đất, nước ấm bên trong vãi đầy đất.

“Đồ ngu! Còn không đi múc lại nước đến!” Tuyên Hoà trách mắng một tiếng, dẫn mọi người bước vội vã lui ra khỏi viện.

Yên Vũ nhìn vẻ mặt của bọn họ, biết bọn họ nhất định là hiểu lầm. Nhưng đoàn người ngay cả thời gian giải thích cũng không cho nàng.

Yên Vũ không thể làm gì khác hơn là chép miệng, trở về căn phòng của nàng và Lục Bình. Lục Bình đã rời giường, thấy nàng suốt đêm không về thì ánh mắt nhìn nàng hơi khác thường.

Yên Vũ không chủ động giải thích gì cả, rửa mặt một hồi, nhìn thấy tối hôm qua mặc cùng y phục mà ngủ, trên y phục toàn là nếp nhăn, thay đổi y phục rồi đi đến thư phòng của Tuyên Thiệu.

Hắn nói hôm nay lại đi đến viện kia một chuyến, lúc này đã sửa soạn xong xuôi, thấy nàng tới liền dẫn nàng đi thẳng ra khỏi Tuyên phủ.

Đêm qua đã nhìn qua chỗ đó, tám năm trước bị cháy hầu như chỉ còn lại đống đổ nát, hôm nay đã là cảnh tượng một mảnh tươi tốt.

Yên Vũ tuy hơi chua xót trong lòng, nhưng trải qua tối hôm qua, đến chỗ này lần nữa thì đã không còn là không hề chuẩn bị chút nào.

Nàng theo Tuyên Thiệu xuống xe ngựa ở đối diện đường cái, lúc đi bộ tới viện của toà nhà nhìn thấy tối qua thì bất ngờ nhìn thấy Cao Khôn.

Cao Khôn đang đứng bên cạnh kiệu lớn tám người khiêng, nhìn một dãy đồ dùng trong nhà bằng gỗ lê hoa được khiêng vào trong viện. Lúc đang định lên kiệu thì nhìn thấy Tuyên Thiệu đi bộ tới cùng với Yên Vũ đi phía sau hắn.

Cao Khôn chắp tay nói: “Ô, đây không phải là Tuyên công tử sao? Sao lại có thời gian nhàn nhã sáng sớm tản bộ ở chỗ này?”

Tuyên Thiệu cong cong khoé miệng, lười biếng giơ cánh tay lên khoác trên vai Yên Vũ. “Hôm nay khí trời tốt, bồi giai nhân đi tản bộ một chút.”

Ánh mắt của Cao Khôn dạo qua một vòng trên mặt Yên Vũ, vẻ mặt cười như có như không, dường như chứng tỏ hắn đã nhận ra Yên Vũ chính là người giả trang Mục Thanh Thanh đánh đàn cho hắn đêm đó.

“Cao tổng quản làm cái gì ở đây vậy?” Tuyên Thiệu nhìn người rầm rộ khiêng đồ dùng trong nhà, hỏi.

Cao Khôn hướng về nơi cao chắp tay, nói: “Thánh thượng ban ân, đặc biệt cho phép ta mua nhà ở Lâm An. Vậy nên thấy toà nhà ở đây không tệ, vả lại chủ cũ cũng muốn bán, ta liền sai người ra mua.”

Tuyên Thiệu gật đầu, nắm vai Yên Vũ cất bước đi xa.

Cao Khôn cười lạnh, khom người lên kiệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yên Vũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook