Yêu Em, Em Biết Không!

Chương 6

Mộc Lâm

25/03/2015

Kỷ Xảo An được hai cô bé "giúp đỡ" rời khỏi Mĩ, chẳng qua là chuyến bay mà cô ngồi phải bay hướng Tây mới về được nhà, nhưng bây giờ nó lại bay hướng Đông, vượt qua Đại Tây Dương đến Italy.

Đây chính là hành trình "chim lạc hướng", Tiểu An không hề biết mình đi đâu. Cho đến khi trải qua mười mấy giờ bay, cô luôn cho rằng mình đang về nhà, chờ chút nữa là có thể thấy baba thấy mẹ....

Đột nhiên Sarah và Shirley hơi áy náy, cô gái trước mắt có hơi ngốc, đã vậy còn tin tưởng hai đứa con nít là hai bé, cái gì cũng không hỏi mà cứ đi theo hai bé, miệng thì không ngừng cám ơn, nhưng hai bé lại không có ý tốt...

Khi máy bay hạ cánh, hai đứa con nít kèm hai bên một người lớn, qua cửa nhập cảnh, không biết tại sao, hai bé lại có thể nhanh chóng thông qua kiểm tra, không bị hỏi nhiều, thậm chí nhân viên sân bay còn biết hai bé.

"Sarah, Shirley, lần này lại chỉ có hai em đi Mĩ sao?"

"Đúng vậy! Cha em bận công việc, tự bọn em cũng có thể đi."

Ra khỏi sân bay, cô bé rất hào phóng nắm theo "Chiến lợi phẩm" được mang từ Mĩ về, lên xe trực tiếp về nhà.

Mặt trời ở Milan hơi chói mắt, nhưng vẫn mang lại cảm giác thoải mái.

Tiểu An hết nhìn trái lại nhìn phải, rồi chu môi, kỳ quái! Đây là đường về nhà sao? Sao lại lạ vậy?

Khi xe dừng lại trước một ngôi nhà ở vùng ngoại ô, Kỷ Xảo An trừng lớn mắt nhìn khu nhà cấp cao, đây là ngôi nhà theo phong cách Châu Âu xa hoa, người ở trong ngôi nhà như vậy chắc chắn cũng không phải là người bình thường.

Vào nhà, Tiểu An mới phát hiện có gì đó không đúng... đây không phải nhà cô, nơi này không có ba ba và mẹ... Tại sao có thể như vậy? "Nơi này không phải nhà của Tiểu An..."

Hai cô bé nhìn Tiểu An đang bĩu môi, đang muốn giải thích, đột nhiên có một người đàn ông trung niên bước từ trong nhà ra.

"Con gái, các con đã về rồi... Ai vậy?" Người đàn ông dùng tiếng Ý nói với hai bé.

"Cha, đây là... Chúng con nhặt được ở sân bay nước Mĩ."

"Nhặt được? Một người, các con nhặt người về đây?" Nhìn cô bé kia có gương mặt của người phương Đông, người đàn ông liền dùng tiếng Trung nói, "Cô bé, con họ gì vậy?"

Sarah vội vàng kéo cha mình, "Cha, không cần hỏi nữa! Chị ấy... cái này..." Lấy tay chỉ chỉ vào đầu mình, người đàn ông lập tức hiểu.

"Xin lỗi! Kia... Chú tên là Bertini, hai đứa bé này là con chú."

Tiểu An cười cười, "Xin chào..."

"Wow! Cô bé thật đáng yêu..." Theo trực giác mà khen ngợi, thì miệng cũng nói ra bằng tiếng Ý.

Shirley cười, "Em biết nhất định cha sẽ thích mà, bằng không giữ chị ấy lại làm mẹ bọn mình cũng rất tốt." Dù sao lần đầu khi thấy Tiểu An bé đã thích chị gái này.

Đối mặt với hai đứa con quá thông minh, người đàn ông chỉ biết cười khổ, "Nói hưu nói vượn cái gì đó! Tùy tiện mang một cô gái về, các con thật biết cách gây phiền toái cho cha mà."

"Cha! Ai bảo cha mỗi ngày chỉ biết mỗi công việc, là con gái đang hiếu thuận với cha đó nha!"

Tiểu An nhìn họ nói tiếng mà cô không hiểu, cảm thấy rất lúng túng, cô không biết nên làm gì? Lúc này mới thật sự biết được mình đi nhầm, căn bản mình không có về nhà.

Làm sao bây giờ... Đột nhiên Tiểu An nói, "Nơi này không phải nhà của Tiểu An, Tiểu An muốn về nhà..."

Chẳng biết tại sao bây giờ cô lại càng nhớ nhà, không ở bên cạnh Bùi Tử Nghị, lại không thể giải thích được sự khổ sở trong lòng, hiện tại cô chỉ muốn làm nũng với mẹ.

Sarah nhìn dáng vẻ đáng thương của Tiểu An, liền cầm tay cô, "Tiểu An, xin lỗi! Nơi này là nhà của em và Shirley, còn đây là cha em."

"Đây là đâu..."

"Đây là Milan thủ đô của Italy! Cha em là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng."

Cô nghe không hiểu, trên mặt hoàn toàn lộ ra vẻ không hiểu.

Shirley cũng đi lên an ủi cô, "Chị Tiểu An, chị ở lại đi! Ở lại chơi với bọn em! Có được không? Ở đây chỉ có em và chị em nên cảm thấy rất nhàm chán cũng rất cô đơn!"

Shirley dùng chiêu này rất có hiệu quả, giọng nói trẻ con ngọt ngào khiến Kỷ Xảo An mềm lòng, lại nhớ đến giọng nói của những đứa trẻ ở hội Cơ Kim. "Nhưng mà..."

Người đàn ông thở dài, "Sarah, Shirley, lần này các con quá đáng quá rồi đó! Tại sao lại lừa người ta về nhà mình? Nếu như người nhà người ta lo lắng thì phải làm sao?"

"Cha, bọn con cũng vì cứu chị ấy mà! Cha xem, Tiểu An hơi không bình thường, lúc bọn con thấy chị ấy, thì có rất nhiều tên dê xồm đến gần chị ấy, bọn con sợ Tiểu An bị bắt đi, nên dẫn chị ấy về đây! Hơn nữa Tiểu An là người Đài Loan, mẹ cũng là người Đài Loan!"

Nói đạo lý rất rõ ràng, khiến người đàn ông không thể phản bác, chỉ có thể tiếp tục thở dài, nhớ đến người vợ đã qua đời của mình, chỉ có thể trầm mặc không nói gì.

Shirley tiếp tục xuống tay với Tiểu An, "Chị Tiểu An, chị ở lại chơi với bọn em có được không? Được không.... Em cũng rất thích chị đó!"

Tiểu An nghe vậy cũng nói: "Tiểu An cũng thế..."

"Vậy chị ở lại sao?"

Cô bĩu môi, suy nghĩ một chút, cuối cùng Tiểu An cười cười nói, "Được, Tiểu An ở lại..."

Hai cô bé vui mừng hoan hô, ngay cả người đàn ông cũng không có cách nào ngăn cản, các bé lôi kéo Kỷ Xảo An chạy về phòng mình.

Người đàn ông ở phía sau hô to, "Như vậy là không đúng, nếu người nhà của cô ấy luôn tìm cô ấy thì sao? Nói không chừng người ta phát hiện chúng ta dẫn cô ấy đi, muốn kiện chúng ta tội dụ dỗ thì phải làm sao?" ๖ۣ

Nhưng không có ai để ý đến ông, ba "cô bé" không biết đã chạy đi đâu. Người đàn ông chỉ có thể thở dài vì ở trước mặt hai con gái mình không có chút địa vị nào.

......

Và như thế Tiểu An ở lại đây, mỗi ngày đều theo Sarah và Shirley đi chơi, đi mọi nơi, Tiểu An vẫn cho là mình là đang chăm sóc hai đứa trẻ "Rất nhàm chán, rất cô đơn" giống như đang làm việc tốt.

Ban ngày, hai cô bé dắt Tiểu An chạy đến trung tâm thành phố chơi, thậm chí nổi tính địa chủ, dắt Tiểu An chạy đến Mont Napoleon đi Shopping.

Bertini là cha hai bé, ở đây có bao nhiêu gian hàng thời trang, chỉ cần các cô mua thì ngay cả tiền cũng không cần trả, cho dù muốn thiếu, thì cũng đổ hết lên đầu cha mình.

Buổi trưa, hai bé mang Tiểu An đến quảng trường Duomo, nơi này có rất nhiều tượng được điêu khắc từ đá cẩm thạch.

Đến tối, cô và hai bé chạy đi ăn món ngon, vẫn là cha bé trả tiền, dù sao chỉ cần người khách ở xa vui vẻ, tốt nhất là thật vui vẻ vui đến quên cả trời đất, thì mọi chuyện đều đáng giá.

Tiểu An thực sự vui vẻ, đi mọi nơi, nhìn mọi nơi, những thứ này cô chưa từng thấy, mặc dù trước kia cha mẹ từng dắt cô ra nước ngoài, nhưng cô chưa từng đến đây, thật ra thì cô cũng chưa từng có cơ hội tự do vui chơi như thế này.

Nhìn Tiểu An vui vẻ ăn, trên mặt Sarah tràn đầy nụ cười, nhưng bé vẫn nói với em mình: "Thành thật mà nói, chị cảm thấy dáng vẻ của Tiểu An thật không giống một người chị tý nào, chị cảm thấy chúng ta có thêm một đứa em!"

"Em cũng cho là vậy."

Ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tiểu An, Tiểu An cười vui vẻ, trên trán đầy mồ hôi, nhưng cô vẫn vui vẻ ăn kem, "Lạnh lạnh..."

"Ăn nhanh đi!"

"Ăn xong chúng ta sẽ về nhà, tối nay sẽ dặn đầu bếp nướng pizza ăn, sẽ cho chị nếm thử pizza chính thống của Italy."

"Được!"

Thật là nghe lời nha!

Buổi tối, hai bé dẫn Tiểu An về nhà, ăn xong bữa tối, vệ sinh cá nhân xong cũng đã trễ, liền chuẩn bị lên giường ngủ.

Ba "cô bé" ngủ chung một chỗ, vừa nói chuyện, Tiểu An quả thực tan vào trong những câu truyện, bởi vì lời cô dùng ngôn ngữ của trẻ em, cho nên Sarah và Shirley đều hiểu hết.

Chỉ lát sau, Tiểu An ngủ thiếp đi, cô có rất ít cơ hội chơi như điên giống hôm nay, cho nên cô mệt đến mức vừa mới nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.

Ngay lúc nửa mê nửa tỉnh, hình như các bé nghe thấy trong miệng Tiểu An nói gì đó, giống như cô đang nằm mơ.

"Tiểu An..."

"Chị ấy nói gì vậy?"

"Nghị Nghị..."

Không có ai biết cô đang gọi ai, chỉ có mình Tiểu An biết, người xuất hiện trong mơ của cô là ai...

☆ ☆ ☆

Ngày thứ năm ở Milan, Tiểu An bắt đầu vui đến quên cả trời đất rồi, bởi vì Sarah và Shirley quá lợi hại, có thể sắp xếp hành trình ổn thỏa, muốn cho Tiểu An biết văn hóa Italy khiến Tiểu An vui vẻ đến mức quen liên lạc với người nhà.

Về phần cha của hai cô bé kia thì bận công tác, căn bản không nhớ được phải nhắc nhở con mình liên lạc với người nhà Tiểu An, ít nhất phải báo bình an.

Ngày đó Sarah và Shirley dẫn Tiểu An chạy đến nơi làm việc của cha mình để tham quan, thời gian này cha đều bận chuẩn bị cho tuần lễ thời trang Milan, suýt nữa cũng không về nhà.

Vì đi thăm cha, nên cô bé dứt khoát chạy đến chỗ làm việc tham quan, thuận tiện giám sát xem cha có làm chuyện xấu với những người mẫu xinh đẹp kia không.



Nói giỡn, ai cũng biết những người mẫu này đều muốn bám lấy người cha vừa có tiền vừa đẹp trai, các bé cũng không muốn tự dưng lại có thêm một người mẹ.

Trên thực tế, ban đầu các bé còn hi vọng "cô bé" kia lấy cha, nhưng bây giờ ngay cả cha cũng coi coi Tiểu An như con gái mà chăm sóc, dù sao đối mặt với cô gái như thế, thật sự rất khó coi cô như một cô gái bình thường.

Tay trái tay phải đều bị nắm, Tiểu An mở to mắt, nhìn mọi thứ, mỗi người đều rất bận rộn.

"Tiểu An, chị có nghĩ gì về cha em không? Chị thử nghĩ đi, ông ấy rất đẹp trai đó!" Shirley vẫn chưa hết hy vọng, cố gắng đề cử cha mình, dù sao bé cũng hy vọng Tiểu An ở mãi bên bé.

"Đúng vậy! Tiểu An, chị có thích cha em không? Giống như một người cô gái thích một chàng trai..."

Tiểu An bĩu môi, đột nhiên cảm giác hình như trong chuyện này có gì khang khác, "Cô gái thích chàng trai? Giống như ba ba thích mẹ..."

"Đúng! Chính là như vậy, vậy chị có thích không?"

Miệng Tiểu An vểnh cao, giống như ba ba thích mẹ, thì phải ôm cô, hôn cô? Tiểu An lắc đầu, "Thích Nghị Nghị, Tiểu An thích Nghị Nghị..."

"Nghị Nghị?" Sarah lập tức nhớ đến khi nằm mơ Tiểu An đã gọi người kia, "Chính là người khi ngủ chị đã mơ thấy sao?"

"Nghị Nghị..."

"Vậy anh ta đang ở đâu?"

"Nghị Nghị tức giận, Nghị Nghị nói Tiểu An ngu ngốc..." Rất oan ức, vừa nghĩ tới lại cảm thấy khổ sở.

Shirley tức giận hét to, "Sao anh ta có thể nói chị như vậy? Anh ta mới ngu ngốc ấy!"

"Không được mắng Nghị Nghị..."

Sarah mắng Tiểu An, "Chị đã hết thuốc chữa! Anh ta mắng chị, chị còn nói giúp anh ta?"

"Tiểu An ngu ngốc..."

Lúc ba cô bé đang thảo luận vấn đề ngu ngốc, thì phía sau vang lên một giọng nói giận giữ, đó là giọng nói của cha hai bé.

Sarah nghi ngờ hỏi, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Mau đi xem."

Lôi kéo tay Tiểu An chạy đến, liền nhìn thấy Bertini đang nổi giận, "Người phụ nữ kia hơi quá đáng rồi đó! Tối nay diễn rồi, hôm nay cô liền cắt đứt hợp đồng! Mẹ kiếp, ông đây thiếu tiền cô ta sao?"

"Tổng giám đốc, bây giờ phải làm sao đây?"

Vẻ mặt tức giận, nhìn tất cả mọi người đang đợi quyết định của mình, thật là xui xẻo mà, tại sao ở phút cuối lại xảy ra chuyện chứ?

Buổi tối phải diễn rồi, người mẫu chính lại từ chức vào lúc này, hơn nữa hoàn toàn không nể mặt ông, ngày mai cô ta lại diễn cho người khác, thi giúp người khác.

"Cha! Có chuyện gì sao ạ?"

Bertini xoay người, nhìn thấy hai con gái và Tiểu An, "Sao các con lại đến đây?"

"Đến thăm cha mà!"

Shirley nhìn xung quanh, "Cái người mẫu Bella kia đi ăn máng khác sao?"

Nhíu mày, "Shirley, đừng nói khó nghe như vậy?"

"Sự thật chính là vậy, tạp chí đều nói vậy mà!" Bé nhún nhún vai.

Sarah nhìn cha đang buồn phiền, dáng vẻ như thể không biết nên làm gì, lúc này, ánh mắt của bé liếc về phía Tiểu An.

Nhìn kỹ lại thì Tiểu An rất đẹp, khuôn mặt thanh tú, lông mi rất dài, cặp môi nho nhỏ, làn da không trang điểm cũng trắng hồng.

Đây là khí chất của người con gái phương Đông... Chờ một chút, nói không chừng có thể... "Cha!"

"Chuyện gì?"

"Cha, con biết một người có thể thay thế Bella!"

Người đàn ông lập tức xoay người nhìn con gái, "Ai?"

"Chị ấy!" Dùng ngón tay chỉ chỉ cô bé còn đang ngây ngốc đứng một bên.

Bertini nhìn Tiểu An, nhíu nhíu mày, "Con đừng nói đùa, sao Tiểu An có thể..."

Shirley nhìn một chút, vui mừng cười, "Cha, Tiểu An rất đẹp! Cha nhìn kỹ đi."

"Cha biết con bé rất đẹp, nhưng..."

"Cha!" Sarah thức tỉnh ông, "Tiểu An có một loại phong cách, mà tất cả người mẫu ở đây không có, đó chính là hồn nhiên."

Hồn nhiên... Vừa nghe thấy hai chữ này, rốt cục Bertini cũng dời ánh mắt lên mặt Tiểu An.

Tiểu An bị nhìn cũng rất ngượng ngùng. Nhưng cô chỉ cười. "Chú..." Cô gọi.

Bertini bị thuyết phục, trong đầu đang nghĩ về tiết mục tối nay, ông trời, sau đã thông suốt, ngay cả ông cũng vui mừng.

Nhưng ông vẫn lo lắng, "Như vậy được không? Tiểu An có sợ không?"

Nhìn Kỷ Xảo An, Sarah suy nghĩ một chút, "Con thấy không đâu, Tiểu An rất nhiệt tình! Chị ấy luôn mỉm cười với mọi người, chị ấy đẹp nhất là lúc mỉm cười."

Bertini quyết định sẽ chọn Tiểu An, trang phục tối nay sẽ thay đổi hoàn toàn, lấy Tiểu An làm chủ đề!

Mặc dù Tiểu Anh không biết cách đi của người mẫu, mặc dù Tiểu An chỉ biết cười, nói không chừng lúc đi nhìn thấy hơi ngốc, nhưng đây là hồn nhiên, hồn nhiên là phải như vậy.

Sarah và Shirley vui vẻ lôi kéo Tiểu An đi thay quần áo, sau khi thay quần áo xong mới biết, dáng người của Tiểu An rất đẹp, không hề kém so với người mẫu.

Tiểu An mặc độ quần áo trong bộ sưu tập thu đông, bộ quần áo ôm trọn cơ thể cô, bởi vì hơi ôm nên Tiểu An hơi nhíu mày do cô chưa bao giờ mặc loại quần áo như vậy.

Cô bĩu môi, cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lại không biết nên nói gì.

Rốt cục cũng đến sáu giờ tối, buổi diễn thời trang đã bắt đầu...

Sarah và Shirley rất hưng phấn, đợi lát nữa Tiểu An diễn xong bộ thứ nhất, lập tức phải thay bộ thứ hai.

Bertini ngồi xổm trước mặt Tiểu An, ánh mắt mang theo vẻ cầu xin, hôn tay Tiểu An, "Tiểu An, chú biết con tốt nhất, tối nay con phải giúp chú đó! Được không?"

Tiểu An nhìn ông, cười cười, ngây ngốc nói: "Được!"

"Chờ chút nữa đi lên, không cần sợ gì hết, con cứ coi những người đó như nước là được, sau đó nhớ phải mỉm cười, phải vui vẻ, không cần để ý phải đi như thế nào, con muốn đi như thế nào thì cứ đi như vậy, được chứ?"

"Được..." Có lẽ Tiểu An quá ngây thơ rồi, cho nên không hề cảm thấy sợ hãi, cô dùng sức gật đầu.

Trên thực tế, cô thậm chí còn không biết bên ngoài như thế nào, cô chỉ biết chú và Sarah còn có cả Shirley đều tốt với cô, cho nên cô muốn giúp họ chuyện này.

Buổi diễn bắt đầu, Bertini hít sâu, giống như là đang đợi thẩm phán tuyên án, Sarah và Shirley thì hưng phấn không thôi, lôi kéo tay Tiểu An tiếp thêm dũng khí cho cô.

"Tiểu An, cố gắng lên."

"Cố gắng lên..." Vẫn cười khúc khích nhưng rất đáng yêu.

Đứng trước màn, Tiểu An không biết nên làm gì, chỉ nhớ chú đã nói: Đi ra ngoài, rồi mỉm cười.

Bertini nhìn cô, thầm cầu nguyện. "Có phải tôi đang đánh cuộc? Như vậy quá nguy hiểm..."

Nhạc bắt đầu, màn được kéo ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào cô, Tiểu An nhìn không rõ lắm, nhưng cô không sợ hãi, cho nên cất bước đi ra ngoài.

Cô vẫn nhớ phải luôn mỉm cười... cô không trang điểm, bởi vì bộ sưu tập lấy hồn nhiên làm chủ, cho nên chỉ cần trang phục tôn lên vẻ chói lọi của người mặc là được.

Rốt cục Tiểu An cũng nhìn rõ, thật nhiều người đó, rất nhiều người, còn có đèn flash của máy chụp hình, ai cũng kinh ngạc nhìn cô.

Lúc này Tiểu An mới hơi sợ, nhưng mà cô nhớ mình đã đồng ý giúp chú, Sarah và Shirley... Cô muốn giúp họ...

Cô bước ra, nụ cười không giảm, thoạt nhìn hơi ngốc, cách đi cũng chưa qua huấn luyện lộ ra vẻ ngượng ngạo, thậm chí còn quên quẹo lại khi đi hết sàn diễn, cô đứng ở đó, cho đến khi Sarah ở khán đài kêu cô, muốn cô quay lại rồi đi tiếp, lúc này cô mới nhớ ra.

Nhưng mà dưới khán đài vẫn vang lên tiếng vỗ tay như cũ...



Bởi vì Tiểu An vẫn luôn mỉm cười, nụ cười quá động lòng người, quá chói mắt, cho dù động tác hơi ngốc, nhưng mọi người đều bị lúm đồng tiền ấm áp chân thật kia hấp dẫn.

Trên thực tế, tất cả mọi người không biết đây chính là Tiểu An... Cô vừa nát, vừa ngốc, nhưng cô thích cười, thích tất cả mọi người bên cạnh cô đều cười.

Cô không phải đang diễn, mà đây chính là con người thật của cô.

☆ ☆ ☆

Cảnh tượng thân thiện ấm áp và trên sàn diễn tuần lễ thời trang ở Milan và phương thức biểu diễn mới đã làm rung chuyển cả giới thời trang; nhưng nhà họ Kỷ ở Đài Loan xa xôi lại một lần nữa lâm vào tối tăm.

Kỷ Xảo An lại mất tích!

Năm đó Tiểu An đi theo Bùi Tử Nghị về nhà anh, không nghĩ tới hai mươi năm sau, Tiểu An lại mất tích lần nữa, nhưng lần này ngay cả Bùi Tử Nghị cũng không biết Tiểu An ở đâu.

Bùi Tử Nghị nói, anh định để thứ hai sẽ quay về cùng Tiểu An, tối chủ nhật anh về nhà tại Massachusetts Cambridge, thì không thấy Tiểu An đâu nữa, hỏi má Lý thì được biết Tiểu An không đi tìm bà.

Thật tức giận đến nỗi khiến người ta muốn đập nát điện thoại, Bùi Tử Nghị làm sao vậy? Tại sao lại không chăm sóc Tiểu An? Rốt cuộc anh ta đang làm cái gì vậy?

Trên thực tế, Bùi Tử Nghị cũng rất nóng lòng, anh không nghĩ rằng Tiểu An lại tự mình rời đi, đáng chết! Nếu như anh biết trước, anh tuyệt đối sẽ không đi Newyork.

Anh hối hận, lúc đó không nên vì tâm trạng không tốt, vì mình không có cách bảo vệ Tiểu An mà bỏ đi. Không nên...

Nhà họ Kỷ triển khai hành động tìm kiếm, Bùi Tử Nghị cũng vậy, anh dùng thế lực nhà họ Bùi ở Mĩ tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng họ cũng tìm đến sân bay muốn kiểm tra xem Tiểu An có xuất cảnh không?

Nhưng mà phía sân bay kiên trì, không có giấy của tòa án hoặc yêu cầu của chính phủ, họ sẽ không tiết lộ tên tuổi của hành khách đã xuất nhập cảnh.

Cách này không được họ chỉ có thể tìm cách khác, tiếp tục tìm kiếm tug tích của Tiểu An.

Chẳng qua là anh không có cách nào xác nhận Tiểu An vẫn còn ở Mĩ hay cô đã ra nước ngoài, càng không biết cô đi đến đâu.

Cuối cùng họ phải hỏi xem sân bay có thể cho họ xem camera không, sau đó mới biết giữa trưa thứ bảy có mấy tên thanh niên đến gần Tiểu An, sau đó cô cùng hai đứa bé đi về phía quầy tiếp tân, hình như là mua vé máy bay.

Cho nên có thể xác định, Tiểu An đã rời khỏi Mĩ!

Nhưng cô đi đâu?

Trong biển người không tìm Tiểu An, giống như năm đó, Tạ Thi Âm lo lắng cho con gái đến nỗi sinh bệnh nằm liệt giường.

Kỷ Văn Hào rất lo lắng, luôn nghĩ cách tìm cho được con gái. Lần này mất tích, không còn ở Đài Loan, không biết là đã chạy đến chân trời góc biển nào rồi.

Con gái à!

Nhìn thấy cha mẹ lo lắng như vậy, ba anh em nhà họ Kỷ cũng cảm động nhưng ngoại trừ việc giúp cha tìm người ra, thì họ không còn cách nào khác.

Nhất là con trai thứ ba luôn luôn nghiêm túc của nhà họ Kỷ, cậu thường tức giận vì một số hành động của Tiểu An, nhưng cậu cũng là người đau lòng cho Tiểu An nhiều nhất.

Cô gái này đần như vậy, một mình ở ngoài phải làm sao đây?

Những người nhà như họ đã bảo vệ cô nhiều năm như vậy, sợ cô bị thương, mặc dù cũng mở cửa để cô đi làm những chuyện cô muốn làm, nhưng họ chưa từng để cô rời khỏi tầm mắt của họ, một mình sống ở bên ngoài.

Nhưng bây giờ là ngoại lệ, khiến cô một mình đến Mĩ, bây giờ lại không rõ tung tích! Những điều này đều do Bùi Tử Nghị gây ra.

Đột nhiên Chuông điện thoại vang lên, con trai thứ ba nhà họ Kỷ đang ngồi ở phòng khách liền bắt máy.

Là Bùi Tử Nghị, giọng nói của anh rất vội vàng. "Mọi người có tin tức của Tiểu An không?"

"Mọi người..."

"Không có!" Giọng nói vừa tức vừa giận, "Anh còn dám gọi điện đến đây nữa! Nếu không phải vì anh, thì chị tôi sẽ mất tích sao?"

"..." Bùi Tử Nghị không có trả lời, anh biết mình nên bị mắng, trên thực tế, anh rất hối hận, rất rất hối hận.

Đêm đó anh nên ở lại!

Tại sao Tiểu An phải đi, nhất định vì cô cho rằng anh không cần cô nữa!

Anh thừa nhận trong khoảnh khắc đó, anh có ý nghĩ muốn buông tay cô, bời vì anh không biết mình có thể chăm sóc cô vĩnh viễn được không, bảo vệ cô, không có khe hở, không bỏ sót điều gì.

Thấy Tiểu An bị bắt nạt, tim anh rất đau, anh hận bản thân mình, nhưng anh không có trách cô, nhất định Tiểu An cho là anh tức giận, anh đang trách cô.

Không phải, không phải như vậy... Tiểu An, nếu như em nghĩ như vậy thì quả thực em rất ngu ngốc.

"Tôi nói cho anh biết, tự chúng tôi sẽ tìm chị, không cần anh lãng phí thời gian quý báu của mình! Người nhà của chúng tôi thì chúng tôi tự chăm sóc, không cần anh nhọc lòng, cho đến bây giờ cũng không có ai ép anh chăm sóc chị, không có ai cả!"

Bùi Tử Nghị bị chửi liều á khẩu không trả lời được, nhưng mà anh phải phản bác, "Anh chăm sóc cô ấy là tự nguyện, không ai ép anh cả."

"Anh tự nguyện! Anh nguyện ý mà lại chăm sóc thành như vậy? Anh cũng rất giỏi!" Nếu không phải chị thích anh ta thì cậu sẽ không cho anh ta một vẻ mặt tốt.

Chị thật ngây thơ, lại có thể bị kem lừa gạt, cũng chỉ là kem thôi! Tại sao lại muốn người kia? Người này không có trách nhiệm, không hề nói một tiếng liền chạy đến nước Mỹ, hiện tại anh ta lại làm chị mấy tích. "Bùi Tử Nghị, tôi nói cho anh biết, nếu như chị tôi không thể bình an trở về, tôi tuyệt đối không sẽ không bỏ qua cho anh, tôi nói là sự thật, chúng ta cứ chống mắt lên mà xem!"

Im lặng một lúc lâu, Bùi Tử Nghị mới nói, trong giọng nói tràn đầy thống khổ, "Em yên tâm, nếu như Tiểu An... không quay về anh sẽ không tha thứ cho chính mình, anh sẽ tự mình kết thúc bản thân." Nói xong, Bùi Tử Nghị liền cúp điện thoại.

Lúc này Kỷ Văn Hào đi đến, hai đứa con khác cũng đi theo sau ông, nhìn thấy dáng vẻ giận đùng đùng của con mình thì liền hỏi: "Là ai vậy?"

Nhìn cha cậu trả lời, "Là Bùi Tử Nghị!"

Mọi người không nói gì, hiện tại muốn mọi người cho Bùi Tử Nghị vẻ mặt tốt thì rất khó, ngay cả Kỷ Văn Hào nhìn Bùi Tử Nghị lớn lên, cũng không thể nói câu nào.

Không thấy Tiểu An, sự thật này bày ra ngay trước mắt, tất cả mọi người đều rất lo lắng. Qua camera có thể biết từ khi Tiểu An xuất hiện ở sân bay đến nay đã nửa tháng, ngay cả Tiểu An đi đâu họ cũng không biết!

"Cha! Có tin tức gì sao?" Con trai thứ ba hỏi.

Lắc đầu, "Trước mắt chỉ biết là có thể đã đi châu Âu, nhưng mà sao Tiểu An lại có thể mua được vé máy bay?"

Con trai lớn nói: "Có phải do hai đứa bé kia không?"

"Nhưng mà... Đó chỉ là hai đứa bé mà thôi, có thể lừa gạt được chị đi sao?" Con thứ phân tích.

"Bây giờ nghĩ lại đều có khả năng, con muốn qua công ty con bên kia rồi đi tìm, xem ra chuyến bay hôm đó có thể bay đi nước Anh, nước Pháp, nước Đức, Italy, Tây Ban Nha."

Mọi người lại im lặng, Kỷ Văn Hào hỏi con trai thứ ba, "Mẹ con sao rồi?"

"Mẹ mới ăn xong, vừa ngủ. Nhưng mà mày vẫn nhíu chặt, không an tâm." Con trai thứ ba ở nhà là để chăm sóc mẹ.

Kỷ Văn Hào nặng nề thở dài một hơi: "Đứa nhỏ này, đã nhiều năm như vậy, tại sao chuyện này lại xảy ra lần nữa chứ?"

"Có trách cũng nên trách Bùi Tử Nghị, rốt cuộc anh ta đang làm cái gì vậy?" Con trai thứ ba vẫn không nhịn được mà trách anh.

Không có ai nói đỡ cho Bùi Tử Nghị, mọi người đều nhíu mày, thầm cầu nguyện Tiểu An có thể nhanh chóng về nhà, đừng để cho những người yêu cô phải lo lắng vì cô.

Nhưng lúc này Kỷ Văn Hào lại nhận được điện thoại, là công ty thám tử báo cho ông biết tin tức của Tiểu An... nhưng lại không nói gì, chỉ nói ông mở mở ti vi.

"Mở ti vi lên!"

Con ông liền làm theo, mở ti vi, nhìn hình ảnh trong ti vi, mọi ngượi đều không tin vào mắt mình... Không phải là hoạt động tuần lễ thời trang ở Milan sao?

Gì! Không đúng nha!

Kỷ Văn Hào cúp điện thoại, "Mở lớn âm lượng ti vi lên một chút!"

Mở lớn âm lượng, Kỷ Văn Hào và mọi người chuyên chú lắng nghe...

Tuần lễ thời trang Milan năm nay, nhãn hiệu thời trang nổi tiếng Bertini lại tung chiêu, ban đầu mọi người đoán rằng vì người mẫu Bella đầu quân cho nhà khác cho nên sẽ tạo ảnh hưởng lớn đến chủ tịch Bertini, nhưng tối nay Bertini lại có một pháp bảo mới, đây chính là cô bé phương Đông xinh xắn - Tiểu An, quả nhiên đã làm chấn động cả giới thời trang...

Con trai thứ ba của nhà họ Kỷ nghẹn họng nhìn trân trối, bắt đầu cà lăm, "Trời ơi! Đây... đây là chị sao?"

Trên ti vi Kỷ Xảo An nở nụ cười đáng yêu, đi diễn thời trang trên sàn catwalk, động tác hơi ngốc, nhưng rất nhiệt tình và hoạt bát.

Đèn flash liên tục hiện lên, tất cả mọi người đều bị cuốn hút, trên mặt đều nở nụ cười.

Kỷ Văn Hào nhìn nhìn, không khỏi cười ha ha, "Bertini? Cha biết Tiểu An ở đâu rồi, trời ơi, con gái của tôi cũng quá giỏi..."

Tiểu An, con giỏi lắm!

Quả nhiên, người hiền có trời phù hộ... có thể thở nhẹ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Em, Em Biết Không!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook