Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất

Chương 54: Anh Thích Tôi À ?

@Ryenlla

06/01/2021

“Đau? Còn biết đau à!” Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên quát to một tiếng, một giây sau liền đưa tay giữ chặt eo cô, đột nhiên kéo mạnh cô vào trong ngực, cúi đầu nặng nề hôn xuống.

Trong đầu Giản Vi “Ầm ầm” một tiếng, đôi mắt mở to, duy trì hô hấp, chăm chú nhìn Lâm Cẩn Ngôn.

Cô đột nhiên không nghe thấy gì nữa, không cảm giác được gì nữa, tất cả cơ quan cảm giác đều tập trung vào đôi môi bị Lâm Cẩn Ngôn bá đạo hôn.

Anh giữ chặt đầu cô, bá đạo, cường thế, dùng sức trằn trọc nghiền nát đôi môi cô, phảng phất như muốn phát tiết bụng đầy lửa giận của anh trong nụ hôn này. Đầu lưỡi anh mạnh mẽ chui vào trong miệng cô, mùi thuốc lá nhàn nhạt tùy tiện tràn ngập trong miệng cô, cô cảm nhận rõ ràng nhiệt độ và mùi vị của anh.

Anh dùng lực mút đầu lưỡi của cô, cô cảm thấy không khí trong cơ thể đều bị rút hết đi, hoàn toàn không cách nào hô hấp, thân thể nổi lên cảm giác khác thường, toàn thân mềm nhũn như một vũng nước.

Cô gần như đứng không vững, thân thể không tự chủ dựa vào người Lâm Cẩn Ngôn.

Lâm Cẩn Ngôn ôm cô chặt hơn, dùng sức mạnh cường thế hôn cô, môi lưỡi dây dưa, Giản Vi thiếu dưỡng khí đỏ bừng cả mặt, gần như thở không ra hơi, cô vô thức trốn tránh, đầu lưỡi đột nhiên bị đau xót, bị Lâm Cẩn Ngôn cắn một cái.

Cảm giác đau đớn truyền tới, trong nháy mắt cô tỉnh táo lại, mở to hai mắt, dùng sức đẩy Lâm Cẩn Ngôn ra.

Cô bụm môi lùi về sau một bước, khó có thể tin trợn trừng mắt, «Anh… Anh có ý gì?”

Lâm Cẩn Ngôn đen mặt, cả giận nói: “Giản Vi, em có thể ngốc hơn nữa không!”

Trong đầu Giản Vi lại “Ầm ầm” một tiếng, như có vật gì đó bên trong nổ tung.

Cô vui sướng không nói nên lời hay làm gì khác, không biết làm thế nào nên ngay cả vẻ mặt cũng không biết nên phải làm sao.

Qua một hồi lâu, mới phát ra giọng run rẩy: “Anh… Anh thích tôi sao?”

Lâm Cẩn Ngôn đen mặt nhìn chằm chằm cô: “Em cảm thấy thế nào? Anh con mẹ nó không thích em thì anh đối tốt với em như vậy làm gì hả?”

Anh tức đến không nhịn được nói thô tục một câu, anh thích cô như vậy, cô lại chủ động đẩy anh cho người phụ nữ khác!

Giản Vi giật mình chăm chú nhìn anh, đôi mắt đỏ bừng, miệng cười toe toét, không biết là nên khóc hay nên cười.

Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, tiến lên một bước, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy cằm cô, ánh mắt nhìn cô thật sâu, sau hồi lâu thấp giọng hỏi: “Thật sự chê anh già à?”

Giản Vi ra sức lắc đầu, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn sâu hơn vài phần, lại hỏi: “Thích anh không?”



Giản Vi khựng lại vài giây, gật đầu nghẹn ngào nói: “Thích.”

“Thích anh mà còn giao anh cho người phụ nữ khác?” Giọng Lâm Cẩn Ngôn trầm thấp, mang theo vài phần tức giận.

Giản Vi mím môi, nhỏ giọng nói: “Em cho rằng…. Cho cho rằng anh không thích em…”

Lâm Cẩn Ngôn chau mày, không nhịn được mắng cô: “Em ngốc chết đi được.”

Nói xong véo nhẹ mặt cô một cái.

Giản Vi “Đừng” một tiếng, lẩm bẩm: “Nào có?”

“Xem đầu lưỡi xem, cắn đau không?”

Giản Vi nghĩ tới nụ hôn vừa rồi, trong nháy mắt mặt đỏ bừng, vô thức dời tầm mắt, “Có …. Có đau một chút….”

Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, “Sau này nếu lại làm tổn thương anh thì càng đau hơn đấy.”

Anh hơi cúi đầu, hôn khẽ lên môi cô, kéo tay cô dịu dàng nói: “Theo anh vào nhà.”

Lâm Cẩn Ngôn dắt Giản Vi vào nhà, Giản Vi ngẩn ngơ đi theo anh, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.

Thay giày xong, Lâm Cẩn Ngôn dẫn thẳng lên phòng ngủ lầu hai, khoảnh khắc cửa phòng vừa đóng lại, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên quay người nặng nề đè cô lên cánh cửa, Giản Vi sợ tới mức kêu khẽ một tiếng, một giây sau, môi lại lần nữa bị lấp kín.

Cô mở to hai mắt, hô hấp ngừng lại.

Nụ hôn không bá đạo cường thế mà có chút hung hăng như vừa rồi, lần này anh hôn vô cùng dịu dàng.

Môi nóng ấm trằn trọc khẽ khàng trên làn môi cô, tay phải anh ôm eo cô, kéo người cô dính sát lồng ngực anh, lưỡi tinh tế cạy mở hàm răng cô, dịu dàng khe khẽ triền miên trong miệng cô.

Nhưng nụ hôn dịu dàng này lại giày vò người ta, Giản Vi bị hôn đến toàn thân nhũn ra, trọng lượng cơ thể đều dựa vào trên người Lâm Cẩn Ngôn. Cô khẽ nhếch môi, nhắm mắt lại, hai tay rũ xuống hai bên người chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng ôm Lâm Cẩn Ngôn.

Trong lòng như nở hoa, vui sướng trào dâng, gần như nhấn chìm cô.

Nhưng còn chưa kịp thở lấy hơi, chợt cảm thấy ngón giữa bên tay phải mát lạnh.

Cô khẽ giật mình, cúi đầu nhìn xuống tay phải của mình.

Trong bóng tối, kim cương đang chiếu sáng lấp lánh.



Lâm Cẩn Ngôn đưa tay lên tường bật đèn, trong nháy mắt đèn chùm trên trần nhà sáng lên.

Giản Vi ngẩng đầu nhìn ngón tay đột nhiên có thêm một chiếc nhẫn, kinh ngạc đến sau hồi lâu mà không nói ra lời.

Nhưng đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần, phản xạ có điều kiện liền muốn tháo nhẫn xuống.

“Em dám tháo xuống thử xem.” Giọng lạnh lùng của Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu.

Giản Vi ngẩn ra, chợt ngẩng đầu.

Đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn híp lại, không vui nhìn cô.

Giản Vi khẽ cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Cái này quá quý giá….”

“Là anh tặng, đeo nhẫn của anh là thành người của anh rồi.” Lâm Cẩn Ngôn nắm chặt tay cô, ánh mắt thật sâu dừng trên mặt cô, trong giọng nói lộ ra bá đạo không cho phép từ chối.

Giản Vi giật mình nhìn anh, đôi mắt ướt sũng.

Dù cho lên tới đây một lúc rồi mà vẫn như đang nằm mơ, cô suy nghĩ một lúc, có chút không dám tin hỏi: “Anh thật sự thích em sao?”

Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, “Sao? Hôn anh rồi còn không muốn chịu trách nhiệm?”

“Hả?” Giản Vi sững sờ, đợi khi kịp phản ứng thì lập tức đỏ mặt, hơi nén giận liếc anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng là anh hôn em mà.”

Cô mới là người bị chiếm tiện nghi được không vậy? Sao nghe giống như người chịu thua thiệt là anh thế nhỉ?

Lâm Cẩn Ngôn thấy Giản Vi cúi đầu, bộ dạng giận mà không dám nói gì, ý cười trong mắt gần như không khép lại được tràn ra ngoài, anh hơi cúi người nghiêng đầu, môi dán bên tai cô, khẽ nói: “Là anh hôn em trước, cho nên xin cho anh cơ hội để chịu trách nhiệm với em, được không? Thưa cô Giản Vi.”

Anh nói chuyện vào tai cô, hơi nóng rót vào lỗ tai, nóng bỏng khiến trong lòng Giản Vi run lên, tai bỗng dưng đỏ bừng.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt ướt át nhìn Lâm Cẩn Ngôn.

Sau một hồi, có chút căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có thể mãi ở cùng một chỗ không?”

Cô không muốn bên nhau sau đó lại tách ra, không muốn sau khi cô yêu anh không cách nào kiềm chế được, lại không thể không rời khỏi anh.

“Đương nhiên.” Lâm Cẩn Ngôn không chần chừ chút nào, vẻ mặt kiên định nhìn cô, “Giản Vi, anh không chơi đùa với em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook