Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất

Chương 36: Muỗi Cắn

@Ryenlla

06/01/2021

Giản Vi vô cùng xấu hổ, muốn thử thu tay mình lại, Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, đáy mắt chứa ý cười, mặt không biến sắc nhả ra.

Giản vi vội vàng rụt tay về, giả vờ như không có chuyện gì, cười để che giấu ngại ngùng, nhìn Lâm Cẩn Ngôn hỏi: “Ngọt không?”

Lâm Cẩn Ngôn cười như không cười, đáp lại cô: “Rất ngọt.”

Không biết vì sao, Giản Vi nghe anh nói hai chữ này thì thấy thẹn thùng.

Cô không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu xuống tiếp tục hái dâu.

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô một lúc rồi đứng dậy đi tới chiếc ghế dựa cách đó không xa ngồi xuống.

Vị ngọt đầu ngón tay còn đọng bên môi, ngọt hơn cả dâu tây.

Khóe miệng anh cong lên mỉm cười, ánh mắt rất dịu dàng rơi vào người Giản Vi.

Giản Vi còn đang ngồi hái dâu, dâu sinh trưởng tự nhiên, không xịt thuốc, không to bằng những quả dâu tây được trồng trong lều bán ở chợ, quả nho nhỏ nhưng rất ngọt dịu.

Cô hái đầy một giỏ, tính mang về cho dì Lan một ít.

Hái xong dâu đã hơn ba giờ chiều.

Cô đứng dậy thì thấy Lâm Cẩn Ngôn nửa nằm nghỉ ngơi trên ghế cách đó không xa, thân thể nửa nằm trên ghế, hai tay gối sau gáy, ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu thẳng xuống, cả người anh như được bao phủ trong vầng sáng màu vàng.

Bên cạnh còn một chiếc ghế dựa, Giản Vi xách giỏ trúc đi tới.

Lâm Cẩn Ngôn hí mắt ngước lên nhìn cô, “Hái xong rồi à?”

Giản Vi mỉm cười gật đầu, đặt giỏ dâu lên mặt bàn đặt ở giữa hai chiếc ghế dựa, sau đó cũng nằm xuống ghế bên cạnh, hai tay đặt trên bụng, híp mắt, cảm thụ ánh mắt trời ấm áp chiếu lên người.



Mặt trời hơi chói, nhưng trong núi gió cũng lớn, ánh nắng chen lẫn cả gió mát, vô cùng sảng khoái.

Khóe miệng cô cong lên cười, nói: “Lâm Cẩn Ngôn, chúng ta nằm đây một lúc đi, dễ chịu quá.”

Có ánh mặt trời có gió hiu hiu, trong không khí còn có mùi bùn đất, so với mùi bê tông cốt thép trong thành phố, ở đây tựa như thiên đường.

Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, hỏi: “Thích chỗ này lắm à?”

“Thích, vô cùng thích.”

“Vậy mai này có thể thường xuyên tới.” Lâm Cẩn Ngôn nói.

Giản Vi sững sờ, mở to mắt, nghiêng người nhìn anh hỏi: “Có thể chứ?”

“Đương nhiên.”

Giản Vi cười tủm tỉm, tâm tình tốt đến mức không thể nào hình dung ra.

Cô vừa nhắm mắt lại, gió thổi vi vu, không đầy một lúc liền ngủ mất.

Giản Vi đang ngủ, Lâm Cẩn Ngôn lại không thấy buồn ngủ, anh nghiêng người, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Nhìn làn da trắng nõn nà của cô, đôi tai mềm mại, lông mi rất dài, chiếc mũi xinh đẹp khéo léo …… Cuối cùng tầm mắt rơi vào trên đôi môi hồng nhạt rồi không dời mắt được.

Sau buổi trưa, gió nhẹ thổi vi vu trên người, ý thức cũng có phần khó bị kiềm chế, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên chống người ngồi dậy, cách bàn nhỏ, chậm rãi ghé về phía Giản Vi.

Tất cả suy nghĩ của anh đều bị đôi môi kiều diễm ướt át kia hấp dẫn, ma xui quỷ khiến thế nào lại không thể khống chế, ghé gần cô từng chút từng chút.



Hơi thở càng lúc càng gần, Lâm Cẩn Ngôn lại có chút hồi hộp, khi cách môi Giản Vi chỉ còn một khoảng nhỏ thì dừng lại, ánh mắt nhìn cô thật sâu, nhớ tới hương vị ngọt ngào của ngón tay cô vừa nếm qua lúc nãy, cổ họng nhấp nhô lên xuống, lại một lần nữa không thể khống chế che lên môi cô.

Hô hấp nóng rực phả lên mặt Giản Vi.

Giản Vi ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có thứ gì đó ghé sát cô, mặt hơi ngứa, cô nhíu mày, tưởng là muỗi cắn cô, đưa tay vỗ một cái, nhắm mắt lại lẩm bẩm “Đáng ghét.”

Lâm Cẩn Ngôn còn chưa kịp hôn, trên mặt đột nhiên trúng một cái tát, thoáng chốc tỉnh táo lại.

Anh đột nhiên nâng người đứng lên, đôi mắt gắt gao trừng nhìn Giản Vi, cả khuôn mặt đen đến cực điểm.

Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn lạnh như băng, toàn thân tản ra khí lạnh khiến Giản Vi đang ngủ cũng thấy run rẩy, cô ôm vai, lẩm bẩm tự nói: “Sao đột nhiên lại lạnh như vậy nhỉ?”

Cô mở mắt, mặt trời trên đỉnh đầu vẫn sáng chói lọi.

Cô buồn bực, vẻ mặt mờ mịt ngồi dậy.

Nghiêng đầu thì thấy Lâm Cẩn Ngôn ngồi trên ghế dựa, mặt đen như đáy nồi, như kiểu đang lườm nguýt cô.

Giản Vi ngẩn người, vẻ mặt không hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Anh lườm tôi làm gì?”

Nói xong đột nhiên phát hiện trên khuôn mặt đẹp trai của Lâm Cẩn Ngôn có một vết đỏ, cô kinh ngạc “A a a a” một tiếng, theo bản năng sờ mặt anh: “Mặt anh sao vậy? Sao lại đỏ như vậy hả?”

Lâm cẩn Ngôn đưa tay cầm cổ tay cô, nhìn cô chằm chằm, cơn giận trong lồng ngực phát tiết ra, muốn nổi giận lại vốn có miệng mà khó mở lời, cuối cùng vẫn chỉ có thể tự mình kìm xuống.

Anh đen mặt hung hăng lườm cô một cái, hất tay cô ra, từ trên ghế đứng lên, xoay người bước nhanh ra khỏi vườn.

Giản Vi bị hàng loạt hành động không giải thích được của Lâm Cẩn Ngôn dọa sững sờ, ngồi im tại chỗ một hồi, cuối cùng nhìn cô tay của mình, chỗ bị Lâm Cẩn Ngôn nắm hơi đỏ lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, có chút buồn bực: “Nổi điên cái gì thế không biết?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook