Ai Bảo Ta Không Thể Cưới

Chương 33: Đùa giỡn

Thiên Nguyệt Tuyết

10/01/2017

“Nóng?” Lăng Mặc Thiên ngồi đối diện với cô, có vẻ tâm tình rất tốt, liên tục nói nãy giờ, có thể cảm nhận rõ ràng anh đang sung sướng.

“…….”

Tô Hạ buông mi, mình lại bị trêu chọc, bàn tay nắm chặt lại, muốn thể hiện lập trường của mình trước mặt anh, nhưng khi vừa nhìn thấy đôi mắt đen kia cô liền luống cuống tinh thần, chút khí thế vừa có bỗng mất hút, bĩu môi nhìn chiếc bánh putding ô mai lạnh trước mặt.

“thế nào, món này không hợp khẩu vị?” Lăng Mặc Thiên hàm chứa ý cười, giống như ánh sáng của vì sao làm cho người nhìn không thể bỏ qua, Tô Hạ cứ vậy ngơ ngác nhìn mỹ nam mà quên mất chính mình vừa muốn làm cái gì.

“Uh, người này là một công dân tốt, không đúng, là một mỹ nam quyến rũ.” Bạch Tuyết ngồi ở đối diện Tô Hạ cách một cửa sổ thủy tinh, liếc mặt nhìn thấy Lăng Mặc Thiên, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy mặt hàng thượng đẳng như này, nhưng không đợi cô chạm vào bông hoa đã nhìn thấy khuôn của Tô Hạ.

Bạch Tuyết nhìn về Đàm Mộc Gia ngồi đối diện, chu khóe miệng, khuôn mặt lẳng lơ.

Tầm mắt Đàm Mộc Gia dừng lại ở mấy ngôi sao vàng, dường như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Tô Hạ một cái….

Sau khi ăn xong bánh putding, sắp tới thời gian phát sóng chuyên mục mới, Tô Hạ quay đầu lại, vội vàng đứng dậy, “Mặc Thiên, anh cứ từ từ ở lại, em về công ty trước nhé.”

Rất văn vẻ nói một câu, đủ để anh vui vẻ nửa ngày, cô đang muốn xoay người rời đi, lại bị một bàn tay dịu dàng nắm lại.

Lăng Mặc Thiên đứng lên cao hơn Tô Hạ chừng mấy chục cm, “anh muốn làm gì?” mặt cô đỏ lên nghiêm lại, hai mắt to đen sáng bóng mở to, nhìn chung quanh của hàng.

Cô cẩn thận nghe tiếng hít thở ngày càng gần của anh, trái tim bang bang muốn nhảy ra ngoài…

Anh muốn hôn cô?

Tô Hạ theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy đôi môi kia chạm xuống…..

Cô ý thức được mình bị lừa, mở mắt, quả nhiên.

Khóe môi anh mỉm cười, cứ vậy lẳng lặng nhìn cô.

Tô Hạ vừa nghĩ tới cảnh tự mình đa tình, xấu hổ đỏ đến tận tai, sau đó vội vươn tay vỗ vỗ khuô mặt mình, đôi mắt đen xì trừng anh một cái.

Sau đó nhấc túi xách lên, hướng bên ngoài bỏ chạy.

Lăng Mặc Thiên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng nhỏ gầy của cô, dưới mắt dâng lên ý cười nồng đậm.

……………

Tô Hạ vừa trở lại công ty, liền nhìn thấy thư ký tổng giám đốc xinh đẹp đang cầm công văn, đứng trước bàn làm việc của mình.

Từ lúc Tô Hạ vào Đài Phát Thanh Truyền Hình tới nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thư ký tổng giám đốc kiêu căng ngạo mạn, lại xuất hiện ở văn phòng của một nhân viên bình thường.

Lúc đầu, cô còn tưởng là mình hoa mắt.

“ cô Tô, đây là quy trình của chương trình này.” đối phương bình thản cầm công văn đưa cho Tô Hạ, lúc này mới uốn éo rời đi.

Tô Hạ cau mày nhìn bóng dáng đối phương hồi lâu, lúc này mới nhún vai, thờ ơ ngồi xuống, tỉ mỉ nhìn nhiệm vụ vừa mới nhận.

“Nghe gì chưa, cuối tuần này Đài Truyền Hình chúng ta sẽ mở tiệc lớn.”

“Đó chẳng phải thường lệ sao?”

“Đây là cô không biết, căn cứ vào tin tức nội bộ, lần này khẳng định sẽ làm mọi người mở rộng tầm mắt.”



“còn không phải à, nghe nói là cùng quân đội diễn tập, quy cách sao có thể nhỏ được.”

“Như vậy chúng ta có thể nhìn thấy quân nhân ?”

…………

Đồng nghiệp bên cạnh to nhỏ, đơn giản quanh một cái đề tài, khi Tô Hạ nghe được hai chữ ‘quân nhân’, trong đầu hiện lên hình ảnh của Lăng Mặc Thiên, cô ngẩn người, sau đó vội vàng cầm bông ở trong túi xách, trực tiếp nhét vào lỗ tai, như vậy xem như có thể tách rời với mấy bà tám.

Mặc dù cô là người mới, nhưng đối với chuyện không liên quan tới công việc, cô cũng không có hứng thú xen vào, nhưng cô lại vạn vạn không ngờ, bữa tiệc tối lần này, lại đem cô trở thành trung tâm của mọi người………

Sau khi xử lí nhiệm vụ khẩn cấp trong quân đội, Lăng Mặc Thiên từ chối cùng anh em tốt tới bữa tiệc, ngồi trên xe chìm dần trong bóng đêm, trong lòng anh tràn đầy nhu tình.

“Quân trưởng, có phải lại nhớ đến chị dâu ?” Tiểu Nghiêm nhìn nụ cười của Lăng Mặc Thiên qua kính chiếu hậu, không sợ chết trêu chọc một tiếng.

“…………” Lăng Mặc Thiên hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái, chẳng qua lời này sao lại dễ nghe thế. =))

Về đến nhà, vú Dung bảo Tô Hạ đã đi ngủ.

Anh nhìn đôi giày cao gót trên kệ, trong lòng ấm áp, mặc dù vợ yêu không hiểu tình thú mà đi ngủ sớm, nhưng anh vẫn cảm thấy mỹ mãn.

Thay dép lê, Lăng Mặc Thiên rón rén lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.

……….

Thấy vợ vẫn mặc quần áo cũ, không đắp chăn cứ vậy nằm úp trên giường, a tĩnh ngủ.

Xem ra cô vợ nhỏ này thật là giống heo con.

Khóe miệng anh giựt gựt, cởi áo khoác, sắn tay áo, đi tới trước tủ quần áo, nhìn mấy bộ đồ ngủ của cô, đôi mắt anh có chút trầm xuống, xem ra phải bớt chút thời gian dẫn vợ đi mua sắm, bằng không người ta lại tưởng anh ‘ngược đãi’ vợ.

Ngón tay anh rút lấy bộ đồ ngủ màu hồng cánh sen, do dự nhìn người ở trên giường.

Nhìn đôi môi hồng hồng kia mà than thở, anh cảm thấy yết hầu mình khô nóng.

Ánh mắt anh tránh đi, sau đó bước qua, đắp chăn cho cô, nhưng tướng ngủ của cô thật xấu.

Thật là, vừa mới đắp chăn, một giây sau, cô xoay người, đá văng cái chăn.

Lăng Mặc Thiên không nóng nảy ngồi trên giường, đưa tay nhẹ nhàng kéo chăn cô vừa đạp văng lên đắp lại.

Nhưng kéo thế nào cũng không được……..

Cuối cùng mới phát hiện chăn đã bị cô đè lên, anh đưa tay nhẹ nhàng nhéo mũi cô một cái, sau đó xoay người, ôm cô vào ngực, ban đêm gió lạnh, anh cũng không muốn vợ mình bị cảm trước mắt anh.

Mà Tô Ha giống như tìm được nơi ấm áp, bàn tay tự nhiên nắm lấy vạt áo anh, khuôn mặt dụi vào ngực anh.

Hai người kết hôn đến nay đã được một thời gian, ngủ chung giường đã không còn là chuyện xa lạ, nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật.

Anh chỉ cần cúi đầu một cái là có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng kia, hơn nữa hai cái tròn trịa kia khiến toàn thân anh căng cứng…..

Anh cứ đứng lẳng lặng trước giường như vậy, một lát sau, anh tràn đầy thỏa mãn nhìn cô đang tản ra hơi thở tươi mát.



Anh giống như người say, nhịn không được hít thêm một lúc.

Trước kia, anh anh làm lính, ít nhiều đều bị ép buộc trong khuôn khổ, nhất là đối với vệ sinh cá nhân lại càng coi trọng.

Nhưng vì sao lần này, Tô Hạ không tắm rửa đã lên giường ngủ, anh cũng không cảm thấy có gì không ổn là sao?

Nhất là khi cúi đầu nhìn người phụ nữ ngủ như mèo con, nội tâm anh liền tràn đầy nhu tình.

Người kia đang vùi trong lòng anh bắt đầu không an phận, hình như là không thoải mái, mày cô nhíu lại.

Lăng mặc Thiên sợ cô tỉnh, đôi tay ôm cũng không dám dùng sức, đang định xoay người, đặt cô lên giường lại.

Chân Tô Hạ đạp một cái, anh ngừng thở, không thể động đậy.

Tô Hạ đang ngủ say sao còn quan tâm tới hình tượng, không đúng, không duỗi chân còn đỡ, giờ cô duỗi chân ra, chiếc váy bị cô lật lên.

Một phen dày vò, váy trên người bị cô làm nhăn thành một cục, cặp đùi trắng nõn kia cứ vậy lộ ra trước mắt anh.

Trong lúc thay đổi, bà tay cô còn hướng ngực anh mà xoa.

Chỉ cần hơi cúi đầu, anh có thể thấy bộ ngực trắng noãn không tì vết của cô….

Nhất là hai ngọn núi kiêu hãnh, lắc lư như ẩn như hiện trước mặt anh……..

Mặc dù anh là chính nhân quân tử, từ trước tới nay không lui tới với phụ nữ, nhưng tinh lực tràn đầy, hơn nữa lại còn là người đàn ông bình thường, hấp dẫn này đúng là trí mạng.

Mà định lực của anh trước nay đều tỉnh táo mười phần, cũng có thể thấy máu đều dồn đến địa phương kia……

Anh có thể cảm nhận được hơi thở mình ngày càng nặng nề, nhưng trong khi chuyển người, không biết lúc này cô đang nằm mơ cái gì, đôi môi đỏ mọng mấp máy.

Lúc này anh cảm thấy phần định lực còn lại chưa bị người kia mang đi, bỗng chậm rãi tiêu tán.

Đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm vào cô, dưới ánh sáng nhu hoa của bóng đèn, da thịt trong suốt của cô như phát ra ánh sáng, làm anh không thể phân tâm.

Tô Hạ như vậy là vô cùng dụ dỗ, khuỷu tay anh vững vàng nâng cô lên, mà thân hình kiêu ngạo kia lại lộ ra đường cong mỹ miều.

Đôi tay to rốt cuộc kiềm chế không được, chậm rãi di chuyển trên người cô, mắt thấy sắp đụng vào địa phương mê người kia.

Bàn tay nọ chợt dừng lại, Lăng Mặc Thiên từ trước đến nay không giậu đổ bìm leo, đương nhiên biết, mình tuyệt đối không thể nhân lúc cô ấy đang ngủ say mà làm ra hành động gì khác.

Anh cố nén nội tâm xao động, chậm rãi xoay người bước đi, nhẹ nhàng đặt cô lên giường lớn.

Nhưng Tô Hạ giống như tiểu yêu, hay tay làm thế nào cũng không chịu buông áo anh ra, Lăng Mặc Thiên nuột ngụm nước bọt, rốt cuộc không kiềm chế được nữa.

Cúi đầu, trực tiếp trùm lên đôi môi kia.

Lúc bắt đầu anh còn nhẹ nhàng chạm vào, nhưng cuối cùng lại say mê, dứt thế nào cũng không ra.

Ngay tại lúc anh đang tinh tế mê mẩn tô vẽ đôi môi kia, đột nhiên…..

Nơi nào đó, bị người ta hung hăng đá một cái.

Môi bị người dùng sức mút, lúc đầu Tô Hạ còn tưởng mình nằm mơ ăn mỹ thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Bảo Ta Không Thể Cưới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook