Ám Khí Diệt Quỷ Nhân

Chương 62: Lăng Ba Vi Bộ

ThuyMongTrung

24/06/2020

Khúc Vương thấy cảnh này thì hỏi: “Những quả cầu màu trắng đó là gì vậy?”

Tiêu Tương thấy Khúc Vương dù sao cũng là khách hàng của mình nên giải thích cặn kẽ: “Là thất thần phách, một người còn sống sẽ có tam hồn thất phách, gọi đầy đủ là tam ý hồn, thất thần phách. Khi chết đi thì tam hồn bị diệt, chỉ còn lại thất phách. Thất phách này nếu chưa tiến vào luân hồi thì sẽ tồn tại ở cấp bậc thấp nhất là u hồn, sau khi tích tụ thêm quỷ lực đến một mức nhất định sẽ thăng cấp lên bậc tiếp theo là quỷ hồn. Nhưng cả hai bậc thấp nhất này là u hồn và quỷ hồn đều chưa thể nói được, và do thói quen từ xưa đến nay, đôi khi cả hai đều được gọi lẫn lộn thành một cái tên chung chung là quỷ hồn.”

Khúc Vương tiếp thu một lúc, nghĩ ra điều gì nên hỏi: “Vậy hai tên khi nãy, chúng cũng là quỷ? Mà còn có thể nói được?”

Tiêu Tương gật đầu: “Phải, tên áo đen dùng gậy tấn công là bậc tiếp theo trên quỷ hồn, gọi là quỷ lệ. Từ cấp quỷ lệ trở đi, chúng đều có thể nói được. Còn tên áo tím đứng giữa phòng là cấp cao hơn một bậc nữa, gọi là quỷ lâu.”

“Tên áo tím có vẻ lợi hơn tên áo đen phải không?” Khúc Vương nhận xét.

“Ông thấy hai tên đó khi bị tiêu diệt thì xảy ra hai hình ảnh khác nhau không?”

Khúc Vương ngẫm nghĩ một lát, nhớ lại, rồi gật đầu: “Đúng thế, tên áo tím hóa thành một làn khói, còn tên áo đen hóa thành những khối cầu màu trắng như Hạnh Thi.”

Tiêu Tương tán thưởng: “Trong lúc nguy cấp mà ông vẫn quan sát tốt đấy. Tên áo đen chỉ là quỷ lệ, đi tới đâu thì hiện ra chân thân đến đó, nên khi bị tiêu diệt là diệt luôn chính chân thân của hắn, khi chân thân bị diệt thì hóa thành thần phách bay đi luân hồi. Còn tên áo tím là quỷ lâu, lũ quỷ ở cấp này có thể dùng niệm phách để phân thân ra nơi khác, vừa rồi chỉ là một niệm phách của hắn, nên khi bị diệt thì hóa thành khói thôi, còn chân thân của hắn thì vẫn ở nơi khác.”

“Nếu một phách của hắn đã bị diệt ở đây thì cái chân thân ở nơi khác đó chỉ còn lại lục phách nhỉ?”

Tiêu Tương mỉm cười: “Tư duy của ông tốt đấy, không hổ danh là CEO của một công ty đa quốc gia. Về lý thì đúng, nhưng niệm phách chỉ là phách hư ảo chứ không không phải thực phách, nên hắn chỉ bị suy yếu một chút quỷ lực thôi, còn chân thân thì vẫn còn đủ cả thất phách, có điều quả thực chân thân của hắn sẽ có đôi chút tổn thương.”

“Chuyện này có thể xem như là đã chấm dứt chưa nhỉ?”

“Ngược lại là đằng khác.”

“Ngược lại?” Khúc Vương há hốc miệng kinh ngạc.

“Phải, nói riêng về Hạnh Thi, cô ta đã vì cái bùa yêu mà chịu đả thương nặng nề, nhưng cũng nhờ trải qua chuyện này, hồn thân bị diệt, tạo cơ hội cho thần phách được tiến vào luân hồi, không còn phải chịu cảnh hành hạ, xem như ông với cô ta đã tạo ra một mối nhân duyên. Kiếp sau của hai người, có thể sẽ gặp lại và nảy sinh quan hệ tình ý với nhau. Còn về tâm niệm cuối cùng của cô ý, nếu ông thực hiện được thì sẽ là một phần âm đức, kiếp sau gặp lại sẽ giúp mối quan hệ tình cảm của hai người tốt đẹp hơn rất nhiều.”

Khúc Vương gật đầu lia lịa: “Tuyệt đối tôi sẽ thực hiện.”



“Còn về hai tên kia, lúc nãy ông đã nghe tên áo đen nói, bọn chúng tưởng rằng ông dùng tà thuật gì đó kéo hồn Hạnh Thi tới đây nên lúc nãy đã muốn một côn đoạt luôn mạng của ông. Chứng tỏ bọn chúng cực kỳ tàn bạo và ngông cuồng, không coi thiên địa đại đạo ra gì. Hơn nữa qua câu chuyện của Hạnh Thi, dường như bọn chúng là một tổ chức, e rằng cái trung tâm ép quỷ hồn làm tóc này chỉ là một phần nhỏ.”

Nói rồi Tiêu Tương kể lại cho Khúc Vương nghe sự việc ở quán ăn gần salon tóc, cô kết luận: “Trước mắt, chúng ta chỉ biết rằng quán ăn kia dùng thịt cương thi làm thức ăn để bán cho người, và cái salon tóc kia dùng tóc của người chết trải qua công đoạn hấp thu quỷ lực để nối cho người. Khả năng hai sự việc này đều thuộc về một tổ chức lớn đứng đằng sau, và cái tổ chức đó đang hiểu lầm rằng ông cản trở công việc của chúng, e rằng chúng sẽ còn tìm tới đây dài dài.”

Khúc Vương toát đầy mồ hôi lắp bắp: “Không ngờ… Thật không ngờ chỉ vì lá bùa yêu lại dẫn đến hậu quả khôn lường thế này, tôi.. Tôi chẳng qua chỉ là muốn chiếm được phương tâm cô nương, không lẽ lại không có cách nào hết sao?”

Thấy Khúc Vương sầu não, Tiêu Tương liếc nhanh Lữ Hàn một cái rồi nói: “Với địa vị của ông, muốn có phương tâm cô nương chỉ là chuyện dễ dàng, e rằng tâm ý bất thành là do Tiểu Nhi của ông vốn đã có đính ước với người khác rồi, nên không thể cùng với ông được.”

“Đính ước?”

“Tôi chỉ đoán dựa trên tình hình hiện tại thôi. Có điều ông thử nghĩ đi, hiện tại mỗi ngày ông đều cùng được Tiểu Nhi làm việc chung với nhau, ngồi cùng nhau trong một căn phòng, bất cứ khi nào ông đều có thể ngẩng lên nhìn thấy cô ấy, bất cứ khi nào ông có yêu cầu gì đó trong công việc đều nhận được giọng nói đáp lại của cô ấy. Đó không phải là thứ mà tất cả những kẻ si tình đều mong cầu mà không được sao? Ông hãy thử dẹp bỏ những ham muốn nhất thời, nhất tâm nhất ý dùng lòng thành đối đãi, trời cao biển rộng, năm sâu tháng dài, gieo một mầm nhân duyên hiện tại, có thể hái quả cho ngày sau.”

Lời nói của Tiêu Tương khiến Khúc Vương rơi vào trầm mặc, gật đầu nói khẽ: “Đã thấu suốt.”

Rồi nhớ ra tình cảnh hiện tại, Khúc Vương lại hỏi: “Nếu bọn chúng vẫn còn tìm đến tôi vì khúc mắc chuyện của Hạnh Thi thì phải làm sao, vừa rồi tên áo đen mới một câu đã muốn lấy mạng người khác, không phải là hạng nói lý lẽ.”

Tiêu Tương nói: “Tôi có một nữ trợ lý, có thể tạm thời để ở bên cạnh ông với vai trò như một bảo an, vừa là đảm bảo an ninh về mặt thực thể, vừa là đảm bảo an ninh về mặt linh dị. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra, cô ấy sẽ đảm bảo ông được sống sót cho đến khi chúng tôi có mặt. Còn chúng tôi phải theo đuổi vụ việc này đến cùng, chứ không ông sẽ không ăn ngon ngủ yên đến khi nào chưa biết.”

Khúc Vương mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá, tất cả nhờ hết vào hai vị.”

“Tuy nhiên, chi phí cho những chuyện này không hề rẻ, đây là vấn đề phức tạp, chưa rõ quy mô, chưa rõ tổ chức, chưa rõ mục đích.”

Khúc Vương xua tay: “Tôi không muốn ôm tiền mà chết xuống mồ, việc hôm nay là tôi tự mình trải qua, không phải nghe lời thêu dệt. Chuyện chi phí, hai vị không cần nghĩ đến, sẽ thành toàn như ý, chỉ cần xử lý thích đáng đến nơi đến chốn.”

Khúc Vương thể hiện rõ bản chất của một quản lý tầm cao, trong câu thỏa thuận có những ràng buộc rõ ràng, Tiêu Tương thấy không vấn đề gì nên gật đầu: “Đã thỏa thuận.”

Sáng hôm sau, lúc ba người ăn sáng vừa xong thì điện thoại của Tiêu Tương reo, cô nhìn điện thoại rồi nói: “Trợ lý của tôi đã đến” rồi ra cổng đón người. Một cô gái dáng người cao ráo, mặt mũi thanh tú theo Tiêu Tương bước vào. Khúc Vương ra tận cửa bắt tay cô gái, Tiêu Tương giới thiệu hai người với nhau. Cô gái là trợ lý của Tiêu Tương tên Lâm Ý Nguyệt, lắng nghe mọi chuyện và tiếp nhận nhiệm vụ bảo an cho Khúc Vương.



Bàn giao xong tình huống, Tiêu Tương và Lữ Hàn bắt xe đến núi Tử Thiết, là nơi xuất phát của bức tường ngăn cách giữa Quỷ Thành và Thạch Thành từ trong đất liền.

Lữ Hàn thắc mắc: “Vì sao phải đến núi Tử Thiết?”

“Quan sát một chút.” Tiêu Tương đáp xong rồi im lặng, Lữ Hàn thấy thế thì cũng không hỏi thêm gì.

Đến chân núi Tử Thiết, bức tường ngăn cao năm mét rất dễ thấy trong tầm mắt, hai người xuống xe đi bộ một đoạn.

Núi Tử Thiết là núi nhỏ, có hình dạng như một cái chuông nằm ngửa, lòng chuông hướng lên trên, Lữ Hàn trỏ ngọn núi mà bảo: “Nghe người ta nói núi Tử Thiết này ngày trước có loại đá màu tím rất quý, nên ai ai cũng đổ xô đến. Cá nhân nhỏ lẻ thì đào bới ở ngoài, tổ chức lớn hơn thì đem máy móc cơ giới đào bới bên trong lòng núi. Nhưng qua một đêm nọ, toàn bộ con người và máy móc trong lòng núi đều biến mất, không để lại chút dấu vết gì. Tất nhiên không rõ thực hư thế nào, nhưng từ đó, chẳng ai dám lai vãng lại gần núi Tử Thiết này nữa.”

Tiêu Tương ngước nhìn lên rồi lẩm bẩm: “Cũng phù hợp để thực hành.” Rồi quay sang nói với Lữ Hàn: “Tới lúc ngươi luyện môn công phu thứ hai rồi.”

Lữ Hàn bất ngờ khi nghe vậy, liền hỏi: “Là công phu gì?”

“Công phu này ban đầu gọi là Phi Tinh Thệ, nhưng sau khi gia gia xem xong mấy bộ kiếm hiệp thì quyết định đổi tên nó thành Lăng Ba Vi Bộ, còn ngươi muốn gọi nó là gì thì tùy ngươi.”

“Lăng Ba Vi Bộ? Là bộ pháp nhẹ nhàng đạp lên ngọn sóng! Không phải là công phu khinh công chứ?” Lữ Hàn tròn mắt.

Tiêu Tương gật đầu: “Phải, chính nó đấy. Về cơ bản thì vẫn phải dựa trên Cửu Dương Thần Công, vận khí dùng thần công này tạo ra phản lực đối kháng với lực hút của trái đất, nhờ vậy trọng lực của ngươi bị giảm xuống rất nhiều. Giống như khi người ta ra ngoài vũ trụ vậy, người có thể di chuyển nhanh hơn, nhảy cao hơn, bay xa hơn.”

Lữ Hàn lắc đầu, không tin nổi, cảm thán: “Thứ công phu này hóa ra là có thật sao?”

Tiêu Tương nhướn mày: “Không trọng lực là trạng thái có thật, thì vì sao công phu này lại không có thật? Chẳng qua người khác không thể tự dưng tạo ra phản lực cho cơ thể nếu không có sự hỗ trợ của máy móc, còn chúng ta thì làm được.”

Nói xong, Tiêu Tương đọc khẩu quyết vận khí cho Lữ Hàn, hướng dẫn cách thực hiện. Một lúc sau, Lữ Hàn đã thuộc lòng, hồ hởi hỏi: “Tôi thử nhé?”

Tiêu Tương gật đầu: “Ngươi xem ta thị phạm đây.” Rồi nhún người điểm chân lên một tảng đá, nhảy lên cành cây trước mặt nhẹ nhàng như phi hành gia trong các bộ phim khoa học. Lữ Hàn cười tươi, nói: “Đến lượt tôi!” và cũng điểm chân lên tảng đá như Tiêu Tương, nhún người nhảy thẳng… xuống đất.

Lần đầu tiên từ khi gặp Lữ Hàn cho đến nay, Tiêu Tương lấy tay che miệng cười khúc khích: “Đâu ra dễ như vậy, người tập dần dần đi, ta đợi trên đỉnh núi.” Rồi nhún người qua ngọn cây khác, bay dần lên trên đỉnh núi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ám Khí Diệt Quỷ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook