Âm Phủ Thời 4.0

Chương 17: Phòng phẫu thuật (2)

Bách Hiểu Sinh

19/12/2020

Linh hồn kia gần như trong suốt, dáng hình của một đứa trẻ. Diệp Khương quan sát kĩ, phát hiện nó là tàn hồn, thiếu mất một vía, một đạo nhân hồn.

Thấy vô ích, mở ra thông đạo, ném nó trực tiếp xuống âm phủ.

Hắn lại tiếp tục tiến đi.

Không khí yên tĩnh đến đáng sợ, tạo cho con người một thứ cảm giác lạnh cả sống lưng.

Diệp Khương đi tới cuối căn phòng, lần mò ra một cánh cửa ở góc phòng.

Cạch!

Âm thanh mở khóa vang lên, Diệp Khương khe khẽ đẩy cửa bước vào. Lập tức, xộc vào mũi hắn là mùi xác chết. Diệp Khương khiếp sợ,lấy ngay ra điện thoại, bật đèn pin lên quan sát.

Hiện ra trước mắt hắn là hơn chục bộ xác chết, xếp thành hai hàng thẳng tắp, vô cùng yên tĩnh, không thấy động đậy.

Hắn khe khẽ tiến lên, lật thử ra một bộ xác chết. Bên dưới là tử thi phụ nữ, mặt trắng bệch. Hắn lại lật hết ra, là đang khoả thân. Diệp Khương không hứng thú với xác chết, chú ý ở phần bụng.

Nơi đó là một vết cắt theo đường dọc cơ thể, tiến thẳng từ rốn tới cổ họng. Vết cắt rất khéo léo, dường như không gây ra hiện chảy máu.

Diệp Khương lại nhẹ nhàng tách ra, quan sát kĩ bên trong. Trong ấy có một viên đá, hình thù kì dị, khắc lên một kí tự. Hắn nhặt lấy, dự định nghiên cứu sau. Chợt tự hỏi, liệu mấy bộ xác chết kia có giống như vậy không rồi lập tức kiểm nghiệm.

Qua một khoảng thời gian ngắn, mấy bộ xác đều bị kiểm tra qua một lượt. Diệp Khương tổng kết: có khoảng 20 bộ xác, xếp thành hai hàng. Phía bụng mỗi cái xác đều bị cắt ra một vết lớn, các kiểu dáng khác nhau. Mà trong mỗi vết cắt ấy, lại chứa một viên đá kì lạ, có kí hiệu kì lạ.

Hắn nhận thức được nơi này quá tà môn, muốn nhanh chóng đi qua. Lại lầ mò tới một bức tường khác, xác định không phải cái lúc đầu liền mở cửa đi vào.

Tới nơi này, lại có một mùi thơm kì lạ, rất hấp dẫn khiến cho Diệp Khương mê mẩn. Nhưng lập tức lại hồi phục lại thần trí. Hắn lấy tay áo che mũi, lấy tay còn lại cầm điện thoại soi thử, phát hiện nơi này trống không.

- Mùi hương này, từ đâu ra?

Hắn lẩm bẩm một mình, vẫn tiếp tục bước đi dò xét quanh nơi này. Sau một hồi quan sát kĩ càng, không hề phát hiện ra gì cả. Đúng lúc mà hắn quay người, định quay về nghiên cứu mấy viên đá kia thì lập tức bị một thứ gì cuốn lấy hai chân.

Cúi xuống, hắn ngạc nhiên:

- Mẹ nó, là thụ yêu sao?

Không chần chừ giây phút nào nữa, lập tức giãy chân trốn thoát.

Cái rễ cây bám trụ chân hắn nhanh chóng tỏa ra về mọi hướng. Cũng vừa lúc hắn giãy thoát ra khỏi rễ cây, tức khắc có một phiến lá phi thẳng ngang qua mặt hắn, tạo ra một vết cắt.

Diệp Khương chạy tới chạy lui, tiến tới cánh cửa, lập tức phá cửa mở ra.

Vừa chạy vào trong phòng, nhưng đó lại là một lựa chọn chết.

Vừa đặt chân vào đây, thi khí lại đột nhiên nồng đậm hơn cả, ngay sau đó, những xác chết kia sống lại, bước thấp bước cao tới chỗ Diệp Khương.

Hắn cũng ngay lập tức phản ứng. Tay trái bắt ba cái pháp quyết, tay phải chộp lên cổ một con cương thi, nắm chặt, gắt gao đè xuống đất.



Rồi lập tức đập tay trái vào gáy nó.

Đánh xong một con, lại một con khác xông tới. Cuối cùng, sau một thời gian ngắn quần ẩu, Diệp Khương cuối cùng cũng tạm dẹp hết được bọn chúng. Nhưng cũng không có bao lâu thời gian, ngay sau đó là một thu yêu khác tiến tới.

Diệp Khương không muốn mất đi khả nange cơ động, bèn chủ động tiến công trước. Không mất quá nhiều thời gian, ngay trong thời gian một khắc hắn đã lao đến trước mặt thụ yêu, tay phải bắt một lần pháp quyết, đấm thẳng mặt nó.

Thụ yêu bị một đòn linh khí chấn động, tỏa khói xanh. Nó kêu ú ớ mấy tiếng sau đó lại đẩy nhanh tốc độ, phóng tới chỗ Diệp Khương.

Bộ rễ xum xuê bắt đầu mọc dài ra, tạo thành hai cánh tay, đâm thẳng về phía trước.

Diệp Khương tránh được, lùi về sau mấy bước. Nhưng hắn ngay lập tức bắt pháp quyết, một lần nữa chộp tay về phía hai cánh tay kia.

Cánh tay bị nắm lấy, có tiếng xèo xèo, sau đó là khói xanh bay lên. Diệp Khương cũng không bám dai, lập tức rụt tay, sau đó lui ra một phía.

Nhưng cái khó khăn không phải là chuyện đấu với thụ yêu, mà chính là đám cương thi kia đã sống lại.

- Mẹ nó, quá đen rồi!

Diệp Khương xả ra nỗi oán hận trong lòng, lại tiếp tục chống cự với con thụ yêu kia.

Tình huống quá cấp bách, nếu chỉ mình hắn đấu với đám này mà chúng lại không có mode hồi sinh thì thoải mà đánh. Nhưng chúng lại được thiết lập chế độ hồi sinh, tức là chắc chắn sẽ thua, không trước thì sau.

Nhưng Diệp Khương lại không phải kẻ bi quan, hắn tự dưng nổi máu lên, huyết mạc sôi trào, ngọn lửa tuổi trẻ đã trỗi dậy, khiến hắn có thêm niềm tin. Hắn hét to:

- Được được, để tao giết cho tới khi chúng mà không hồi sinh được nữa thì thôi.

Hắn lao vào đánh hồn chiến. Hết một đám cương thi, lại chuyển sang diệt thụ yêu. Thụ yêu diệt xong lại tới cương thi. Chúng cứ theo một vòng tuần hoàn. Cuối cùng, không biết qua bao lâu, Diệp Khương cũng thấm mệt, ngồi bệt ở một góc phòng. Ánh mắt hắn dần mờ nhạt, mọi thứ đã tối đen, lại càng tối đen hơn.

Hắn đã rơi vào giấc ngủ.

Nhưng chưa ngủ được bao lâu, một âm thanh "píp" quen thuộc vang lên, đánh thức bộ não đang mê man của hắn.

[Đã hoàn thành nâng cấp!]

[Reset tất cả nhiệm vụ, công trình, vật phẩm]

[Giữ lại linh hồn]

[Chào mừng trở lại với Hệ thống âm phủ v4.0]

[Xác nhận vân tay, face id, giọng nói, máu trong vòng 5h để nhận thưởng nâng cấp]

[Căn cứ tình hình hiện tại, xác lập nhiệm vụ]

[Cứu Thích Trương và đi khỏi khu này]

[Vật phẩm thưởng: 1000 quỷ đồng, 5 KHB, 1000 điểm xây dựng công trình, 1000 điểm tiêu dùng, 3 lượt quay miễn phí]

[Thời gian giới hạn: 24 giờ]



[Chúc kí chủ đại công cáo thành]

Nói xong, âm thanh kia lại biến mất.

Nhưng âm thanh quen thuộc kia lại đã đánh thức hắn. Vẫn là cái điệu bộ cũ, hắn hỏi:

- Mẹ nó hệ thống, reset hết vậy ta phí công từ trước tới nay à?

[Kí chủ thực hiện nhiệm vụ. Cấp độ chưa đủ khả năng đưa ra câu hỏi]

Cái hệ thống cũng lại đưa ra cái điệu bộ cũ. Diệp Khương rất giận nhưng cũng đành bỏ qua. Nhớ tới tình cảnh hiện nay của mình, hắn hỏi:

- Hệ thống, có thứ gì giúp vượt qua cái đám này không?

[Vật phẩm chí bảo trong số 127 kiện bảo Âm Phủ còn sót lại: Linh Chính Hồng Nguyệt Kiếm]

[Chuyển giao thành công]

Âm thanh trả lời lại vừa dứt, một đạo kim quang sáng lên giữa không trung.

Ánh sáng lóa mắt, nhấp nháy rồi dần nhạt đi, để rồi hiện ra sau ấy là một thanh kiếm kim loại.

Nó dài khoảng hơn một mét, quang mang màu vàng nhạt tỏa ra lấp lóe. Không được coi là nặng, nhưng đủ cầm tay. Trên cán có khắc biểu tượng đầu lâu. Tỏa ra toàn thân cũng có sát khí và tử khí, chắc chắn là đã đi diệt không biết bao nhiêu quỷ hồn rồi.

Diệp Khương cầm thử, một nguồn năng lượng thần bí mạnh mẽ truyền vào cơ thể hắn, dung nhập với dòng chảy linh khí trong hắn.

Những vết thương do không may lần lượt được chữa lành.

Và cũng không có thời gian còn lại để suy nghĩ, cương thi vẫn còn kia, không diệt thì không yên tâm.

Hắn lao về phía một con, vung kiếm lên một cái.

"Phập!..."

Âm thanh chém đứt vang lên, một con cương thi bị xử lí, máu me nội tạng bay ra, sau đó hóa khói đem biến mất.

Mấy con cương thi còn lại không có linh trí, nhưng biết vật kia bất phàm, khả năng cao là có thể giết chết chúng nên hồi lâu vẫn không dám tiến lên.

Duy chỉ có thụ yêu là không sợ, đâm hai tay về phía trước. Diệp Khương không thèm tránh, dùng kiếm vung một lần, hai lần, rồi lại ba lần. Vài nhát cắt xong, đã có rất nhiều đoạn bị cắt rơi xuống nền đất, bốc khói xanh bay đi.

Dường như thụ yêu cũng cảm nhận được uy lực của thứ này, không dám khinh suốt tấn công mà lùi lại.

Diệp Khương không muốn kéo dài thời gian, trực tiếp đổi vị trí chủ trận thành mình, nhanh chóng tiến lại giết chúng.

Sau khoảng thời gian ngắn chém giết, đám cương thi và thu yêu đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Hết trận, hắn lại tiếp tục mở cửa thoát khỏi căn phòng này, tiếp tục đi tìm Thích Trương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Phủ Thời 4.0

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook