Âm Phủ Thời 4.0

Chương 18: Trốn thoát

Bách Hiểu Sinh

19/12/2020

Sau khi thoát khỏi căn phòng phẫu thuật kia rồi, Diệp Khương cảm thấy cơ thể mềm nhũn, ngã khuỵu xuỗng hành lang.

Hắn thở dốc mấy cái, cố gắng lấy lại tinh thần, đứng dậy đi tiếp.

Dò xét cả cái khu vực hành lang, vẫn không có phát hiện gì mới. Bức bách quá hắn bèn hỏi:

- Hệ thống, Thích Trương hắn ở đâu vậy?

[Đi qua sáu căn phòng, ngoặt sang bên trái, đi tiếp qua ba căn phòng nữa, rồi lại ngoặt sang trái, đi đến cuối hành lang. Nơi ấy là căn phòng bên phải.]

[Thông báo: Hệ thống tạm thời bế quan, vui lòng không gọi]

- Cái giề! Hệ thống mà cũng biết bế quan?

[Đúng vậy]

[Chúc kí chủ nhanh chóng thất bại!]

Vừa nghe xong câu cuối, Diệp Khương lại nổi nóng. "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Cái hệ thống chết tiệt này vậy mà sau khi nâng cấp vẫn không bỏ tật nói nhảm."

Hắn đành chỉ có cách mặc kệ, theo hướng dẫn của hệ thống mà làm.

Cũng không mất bao lâu, linh khí hồi phục, Diêp Khương cũng tìm thấy căn phòng. Đáng tiếc là nơi đây được làm rất kín đáo. Cánh cửa toán bộ làm bằng gang không gỉ, khung lề thì là thép cứng, tường rất dày, dự đoán phái hai lớp bê tông.

- Mẹ nó, nơi này trang bị canh gác nghiêm ngặt, đã thế căn phòng kia còn được làm rất chắc chắn. Hỏa lực của một quả lựu đạn chắc cũng không làm nó sứt mẻ được. Phải làm sao đây?

Hắn bình lặng suy nghĩ, một tay chống cằm, rất suy tư.

- Đúng rồi! - Vui sướng quá hắn hét lên chút, may mắn mấy tên canh cửa kia không phát hiện - người không vào được, chưa chắc ma đã không vào được.

Hắn thấy quá tuyệt, bèn lục lọi trí nhớ, nhớ lại cách linh hồn xuất khiếu.

Nhớ và thực hiện một lúc, cuối cùng hắn cũng thành công.

Linh hồn vừa xuất ra, thân thể hắn trở thành bộ xác không hồn, nằm ngay ngắn trên mặt đất.

Hắn di chuyển tới trước mặt mấy tên binh sĩ, nhưng vì là linh hồn nên bọn họ không thể thấy nó được, làm mấy bộ mặt quỷ, rồi lại làm mấy động tác kì quặc.

Mấy tên lính mà nhìn thấy cái này, thực không biết họ sẽ nghĩ sao?

Giỡn một hồi, Diệp Khương tiến vào bên trong.

May mắn nơi đây không gặp cấm chế các kiểu để ngăn linh hồn.

Căn phòng sáng trưng, khắp nơi đều là những chiếc bình hình trụ, đầy dịch xanh mà hắn đã nhìn thấy lúc trước, khi ở trong phòng tên boss cuối.

Hắn di chuyển khắp nơi, tìm kiếm khắp nơi, không bỏ sót chỗ nào cả.

Cuối cùng, đáp lại sự chăm chỉ của hắn, cuối cùng hắn cũng tìm thấy Thích Trương ở một góc, nằm cứng đờ trên một cái giường.

Sắc mặt hắn trắng bệch, không có dấu hiệu nhịp hô hấp của tim trên ngực, nằm im bất động hoàn toàn.



Diệp Khương lo lắng, giơ tay định kiểm tra hơi thở, nhưng chạm vào thì xuyên qua. Giờ hắn mới nhớ ra, hóa ra là đang trong trạng thái linh hồn xuất khiếu.

Lo lắng, nhưng cũng đành chịu. Vả lại quanh người gã có một vầng quang mang nhu hòa, phát ra ánh sáng mờ nhạt khiến linh hồn không thể chạm vào được. Đây có lẽ là do phật pháp.

Đành vậy, tuy không cứu được ngay lập tức nhưng hắn đã biết đường đi, lần chuẩn bị tiến công vào có thể chắc chắn và tốc độ thêm một phần.

Diệp Khương đi ra, nảy ra một ý tưởng khác: hắn nhập vào một tên lính, cưỡng ép hắn nhảy bài baby shark, một bài đang rất nổi, sau đó cầm súng bắn chết mấy tên còn lại, rồi tự kết liễu.

- Haha, quá dễ dàng. Biết thế mình làm từ lúc nãy!- vừa nhập về cơ thể, hắn đã tự lẩm bẩm.

Diệp Khương dần tiến về chỗ cánh cửa, quan sát thật kĩ, không phát hiện ra kẽ hở nào, chỉ có một cánh cửa mật mã, nhưng không biết mật khẩu.

Bối rối quá, hắn dùng súng bắn liên tiếp hết khẩu này tới khẩu khác, theo một đường vòng tròn. Đáng tiếc, công sức của hắn như muối bỏ bể. Viên đạn găm vào không sâu, dường như chỉ một phần nhỏ của đầu viên đạn sau đó rơi xuống.

Sau khoảng hơn mười khẩu súng AK-47, cánh cửa bị đục kia thì chỉ chìm đạn được phân nửa độ dày, vẫn sừng sững hiên ngang, không có dấu hiệu sắp bị rơi ra.

Tức giận, hắn truyền linh lực vào cánh tay, đấm thẳng một phát vào cánh cửa.

"Rầm...."

Cánh cửa ngay lập tức bật tung, bay thẳng vào trong khoảng hơn chục mét.

- Wow, không ngờ dùng linh khí thì lại mạnh tới vậy.

Diệp Khương cũng không chần chừ, trực tiếp phóng vào, theo đường cũ mà tìm Thích Trương.

Chợt đang phóng đi, một thân ảnh mờ nhạt bay tới. Không nói nhiều, và cũng không quá để tâm, hắn khùa khoạng mấy cái, rồi chộp được nó.

Đó là một con quỷ, cũng không muốn, hay là lười hỏi liền trực tiếp ném nó vào không gian Âm Phủ, rồi tiếp tục phóng đi.

Cứ như vậy, chốc chốc lại gặp mấy con quỷ thuộc thể loại kém, nhưng hắn không đánh tan hồn phách mà cứ giơ tay lên bắt.

Cuối cùng cũng tới chỗ Thích Trương, bộ dạng gã vẫn như vậy.

Chiếc áo cà sa vẫn ngay ngắn, khuôn mặt trắng bệch, cả người cứng đờ, tưởng như đã chết.

Hắn ngay lập tức đặt tay lên mũi.

Một luồng hơi ấm nhè nhẹ, tỏa ra, Thích Trương vẫn còn sống.

Hắn hơi yên tâm, lại giơ tay gã lên, truyền linh khí vào kiểm tra một mạch.

Kinh mạch ổn định, không có dấu hiệu bất thường nào.

Sau khi chắc chắn Thích Trương an toàn, Diệp Khương đi xem xét xung quanh đây vì vừa nãy đi vội quá không xem được.

Loanh quanh nơi này, chỉ thấy có mấy cái bình trụ, bên trong chứa dịch màu xanh, ngoài ra không còn thứ gì cả.

Biết ở lại nơi này quá lâu không có ích, hắn lập tức cõng Thích Trương lên vai, nhanh chóng cao chạy xa bay.

Vượt qua đủ một đóng thứ lùm xùm, cuối cùng hai người cũng thoát ra được đến ngoài trời. Diệp Khương đứng lại hít vào chút ít không khí trong lành, nhưng ngay sau đó lập tức vác theo Thích Trương chạy về hướng đông.



Hắn không biết tại sao, nhưng cứ chạy vì linh tính hắn mách bảo. Mà thường thì linh tính của hắn rất hay không chuẩn. Đúng cái lúc phát hiện ra thì đã chạy được một đoạn dài mất rồi, đành phóng lao thì phải theo lao, tiếp tục chạy đi.

Cũng không biết qua bao lâu thời gian, qua bao nhiêu khoảng cách mà hắn cuối cùng cũng thoát ra khỏi khu 31, tìm lại ánh sáng của nền văn minh.

Tuy đã rất mệt rồi, nhưng hắn vẫn cố gắng đưa Thích Trương về nhà của mình.

____Tại khu 31, trong đống lộn xộn mà Diệp Khương gây ra.

Hai bóng đen đứng trên nóc một tòa nhà cao tầng, trao đổi với nhau. Một tên nói:

- Sau đống lộn xộn này, Hoàng Lăng Môn nhất định sẽ để ý, không khéo còn lôi kéo tên kia.

Kẻ kia đáp:

- Đúng vậy, ta cũng thật không ngờ chỉ là một tên tán tu nhỏ bé cũng đủ sức tạo ra mớ lộn xộn này cho chúng ta thu dọn.

- Ngươi có cho rằng tên đó là người của Hoàng Lăng Môn không?

- Không, chắc chắn không. Hoàng Lăng Môn hành sự quá cẩn thận. Nếu thăm dò tin tức kẻ nào, chỉ chưa đầy ba tiếng sau thông tin và kế hoạch của tên đó đều sẽ bị lộ. Chẳng những thế, cường giả như mây, nhưng trong nhân gian vẫn ẩn thân rất kĩ, trần thế không bao giờ biết được đến sự tồn tại của họ và danh tính thực sự của những môn đồ.

- Đúng vậy. Nhưng ta có thắc mắc là Vân Tiêu, tại sao hắn vẫn chưa đến?

Tên kia lắc đầu:

- Không biết. Được rồi mau thu dọn tàn cục rồi đi khỏi nơi này thôi. Ngươi cũng thôi diễn kịch được rồi đấy Huân. Mau trở về bộ dáng ban đầu.

Tên còn lại núp trong ánh sáng chính là tên boss cuối kia, gã trở lại hình dáng ban đầu của mình.

- Ngươi lần này mang họa đến cho tổ chức rồi!

- Xin hai vị giúp đỡ. Ta quả thật xui xẻo khi gặp thằng nhóc kia.

- Vốn dĩ ngươi đã có thể giết nó ngay tức khắc!

- Nhưng ta có linh cảm nó sẽ tạo ra biến động toàn giới pháo thuật Việt Nam.

Tên không nói gì, phất tay một cái rồi rời đi.

Tên Huân và một kẻ còn lại cũng theo sau, nhanh chóng biến mất trong màn đêm u tối.

Ở một nơi nào đó xa xa, lại là một con cú thứ ba đang nhìn về hướng ba tên kia đang đi, lẩm bẩm:

- Đặc Ngân, không ngờ lần này lại do tổ chức này gây ra. Vân Tiêu, mau trả lời, tại sao ngươi lại đến muộn, hại hai người kia tiến vào?

Một chàng trai đứng đằng sau, mặt không chút biểu cảm trả lời:

- Xin lỗi, ta bận chỗ cô ấy.

- Mặc kệ, lần sau nếu còn chậm trễ gây ảnh hưởng tới tính mạng của ai nữa thì cậu cút ra khỏi Hoàng Lăng môn được rồi.

- Rõ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Phủ Thời 4.0

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook