Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

Chương 17

Li Ni thông minh

11/06/2014

Mình dậy trước Linh vì tiếng chuông báo thức của điện thoại. Đi ăn uống đến tận 4 giờ sáng mới về vậy mà 8 giờ sáng lại phải thức dậy đến công ty nhận thư hay đồ để chuyển phát rồi. Mắt mình lồi ra như hai cái chén. Khi mình dậy thì thấy Linh đang nằm nghiêng về phía mình, em ngủ rất say và mình chắc chắn rằng nếu có làm gì thì em cũng không biết.

Hê hê. Vừa nhìn Linh vừa cười. Mình cũng chẳng hiểu sao mỗi khi ngắm Linh là tim mình lại đập loạn thêm một nhịp. Cái áo phông em đang mặc hơi rộng cổ nên khi em nằm lệch như thế nó hở gần mất một bên vai. Da Linh mịn và trắng nõn. Hic. Nhìn chỉ muốn cắn một phát. Mình đưa vuốt mấy lọn tóc đang rủ xuống trên mặt em, rồi kéo chăn đắp lại đi xuống nhà.

May mà sáng nay chỉ có 2 cái nên khoảng nửa tiếng là hoàn thành công việc. Một cái thì chuyển lên tận tòa nhà ở Hai Bà Trưng, còn một cái thì trong khu Linh sống trước đây. Đang chờ chủ nhà ra nhận đồ chuyển phát thì mình thấy hai chứ không phải một chiếc ô tô màu đen đỗ ở ngay trước cửa nhà Linh. Từ trong xe bố Linh bước ra. Một nhóm người mặc vest đen hay sơ mi cũng xuất hiện từ cái xe thứ hai. Tất cả đến đây chắc chỉ đều là tìm Linh về.

Mình vội kéo áo khoác lên tận miệng, chùm mũ và đội cả mũ bảo hiểm lại để không bị bố Linh nhận ra nếu bác ấy nhìn phía này. Từ bé đến giờ mình chưa nhìn thấy ai xấu trai như bố Linh. Lưng thì to như gấu còn cái mặt thì cứ bệu bệu như chó mặt xệ. Vì béo quá nên cũng chẳng nhìn rõ gáy nữa. Đầu như được lắp thẳng vào thân bằng keo dính. Nếu có thể thì mình sẵn sang khuyên bố Linh đi kiểm tra ADN xem Linh có phải con gái ông không mà nhìn hai bố con chẳng giống nhau một tí tị tì ti nào.

Đúng như mình nghĩ, những người đi theo bố Linh tản ra hỏi han xung quanh, có lẽ họ đoán Linh sẽ quay lại đây hoặc hỏi han về chính mình, đứa luôn dính đên Linh như mông với quần lót.

- Biên lai đâu để cô kí

Mình giật mình quay lại thì thấy, chủ nhà mở cửa, tiến đến từ lúc nào không biết. Cô này cứ chằm chằm nhìn mình và hỏi là có hay qua đây không. Thôi chết, mình cũng nhớ là thỉnh thoảng hay trêu con gái mới học lớp 5 nhà cô sau này có lấy mình không. Mình chống chế là chắc cô nhận nhầm người, ngoài ra cái giọng nhại eo éo của mình chỉ khiến cô nhanh chóng ký và nhận hàng rồi đóng sầm cửa lại thôi. Đang khi mình định thở phào thì một gã trong đám người kia đến gần chỗ mình hỏi han vài điều. Gã đeo kính đen giống như trong phim Men in black, cao hơn mình một chút nhưng bề ngang dầy như con hà mã. Nếu biết mình là đứa vừa ngủ cùng Linh chắc một cú đấm của gã là không đủ để thỏa mãn cơn thịnh nộ của bố Linh.

Mình cố gắng chấn tĩnh, giả vờ như đang kiểm tra lại danh sách trong khi tai dỏng lên nghe trộm.

- Phải tuần nay rồi tôi chưa nhìn thấy con Linh đâu cả. Thằng bạn nó cũng không. Mà từ khi ghét cái thằng đấy tôi nhìn ai cũng thấy giống nó, chẳng hạn như cái chú này này.

Men in black liếc mắt qua nhìn mình, lúc ấy run lắm nhưng mình vẫn cố tỏ ra bình thản như tỏ ra câm và điếc. Cái giây phút nguy hiểm đó chỉ kéo dài có vài giây, gã bỏ đi sau khi mà chẳng lịch sự cảm ơn chủ nhà đến một câu. Bố Linh và đám tay chân vẫn tiếp tục hỏi han xung quanh, còn mình thì ngay lập tức chuồn khỏi đây trước khi có ai đó nhận ra.

Khi đi lướt qua bố Linh mình cứ tưởng đã bị phát hiện rồi, nhưng may mà mọi chuyện đã không xảy ra. Không bao giờ xảy ra là tốt nhất. Ấn tượng về mình trong bố Linh tồi tệ lắm, có lẽ con Bin còn có giá trị trong mắt bố Linh hơn là mình. Ít ra thì ông còn có thể tống con Bin vào hàng thịt chó và được một bữa rượu ra trò. Còn mình thì… Chỉ nghĩ đến việc đấy có thể là bố vợ tương lai thì đúng là thảm cảnh.

Về nhà Dũng thì vẫn thấy bất động như lúc mình đi. Con Bin cũng đã dậy chứ không nằm gọn một góc như lúc đi nữa. Thế là mình dùng khóa cột chiếc Wave vào ngay cái ổ của nó, đố đứa nào dám đụng đến đấy. Đi lên tầng 2 vẫn thấy phòng Dũng đóng chặt, vẫn chưa có dấu hiệu gì của bình minh với hai đứa này.

Lên tầng 3 mình ngáp lên ngáp xuống hơn cả đứa nghiện. Nếu như không có cuộc gặp gỡ bất ngờ với bố Linh thì mình mắt mình đã trùng xuống và ôm một cây nào đó mà ngủ rồi. Vừa mở cửa khẽ gọi tên Linh thì mình phải chứng kiến một cảnh kinh khủng, vượt xa cả trí tưởng tượng của mình

Linh đang ôm Dũng, à không phải, thằng Dũng đang ôm Linh chặt cứng cứ như Linh là người yêu nó vậy. Trời ơi, nhìn thấy mà chỉ muốn xông vào giơ cả hai chân đạp vào cái mặt thằng Dũng. Biết ngay mà, đáng lẽ ra khi lúc nó nhìn chằm chằm chân Linh thì mình phải biết ngay chứ.

- Buông Linh ra ngay thằng kia. Dmm thằng khốn nạn

Mình nhảy lên giường đè thằng Dũng xuống, cứ cầm gối mà nện vào cái mặt đít của nó. Cả Linh và Dũng đều kêu toáng lên, kì lạ hơn nữa là thằng Dũng vừa hét lên “thôi thôi” mà cười như muốn rụng cả răng. “Mày cười chứ gì, được rồi bố sẽ nhét dép vào mồm mày xem mày còn cười được không”. Mình vớ lấy một đoạn chăn mà nhét vào mồm thằng Dũng Mình mặc kệ, cứ nện thẳng tay thằng mất dạy này cho nó chừa đã, cho đến khi quay sang Linh định hỏi sao em lại làm thế, có phải là nó cưỡng hiếp em không thì mình chết lặng.

Đó là Hà chứ không phải là Linh. Nhưng đây rõ ràng là tầng 3 mà. @@



Hà cười nắc nể khi thấy mặt mình thộn ra như vừa cầm nhầm xi líp của Hà. Bên ngoài cửa cũng có tiếng cười vang quen thuộc. Đây mới là Linh.

- Xuống khỏi người tao ngay con lợn! - Thằng Dũng hét toáng lên, nhưng trông nó vẫn nhăn nhở lắm.

Hóa ra tất cả hùa nhau chơi mình mới ác. Mình cũng chỉ biết cười hê hề, hỏi thăm mấy đứa đã ăn sáng gì chưa mà bảnh mắt đã bày trò dở hơi.

- Ơ hay! Như thế thì mới chứng tỏ tình cảm của anh dành cho Linh mới đáng đồng tiền bát gạo chứ. - Hà vừa đỡ Dũng ngồi dậy vừa cười.

- Thấy chưa Linh, bây giờ dù nó có làm gì em thì cũng không ân hận nữa nhé. Mẹ cái thằng, vì gái mà nện anh em ra trò phết. - Dũng cũng hùa vào.

Linh chỉ biết gãi đầu, gãi tai đáp lại còn mình thì thở phào nhẹ nhõm. Nói thẳng ra thì Thằng Dũng cứ thử cầm tay em mà xem thì mình sẽ làm gì với nó. Ai bày ra trò này cũng được, nhưng điều bại lộ ở đây là tất cả đã biết mình yêu Linh và quan tâm đến em nhiều đến như thế nào rồi. Mình bỗng mặt đỏ tía lia khi nghĩ như vậy, quay sang Linh thì thấy em cũng hơi bối rối, chỉ có cặp đôi Dũng và Hà đang say sưa diễn tả lại vẻ mặt ghen tức của mình khi nãy thôi. Chắc là hai đứa này vừa được mẻ cười xoắn cả ruột.

- Thôi, chuẩn bị đi ăn gì rồi ngủ tiếp thôi. Đến chiều tối lại lượn và ăn. - Dũng nói. - Có vẻ như cuộc sống của nó chỉ xoay quanh những điều như thế.

- Nhưng tao còn phải học nữa mà.

- Học cái cứt. Thi xong rồi thì nghỉ chờ Tết đi chứ đi học làm đếch gì. Tao là tao ghét nhất những thằng con ngoan trò giỏi.

Linh với mình ở lại gấp chăn màn rồi mới xuống. Bọn mình vẫn còn dư dả khi Linh chấp nhận đổi vé máy bay sang xe khách để ra Hà Nôi.

Mình tự hỏi không lẽ Linh cũng dành tình cảm nhiều cho mình cũng chẳng kém hay sao? Lúc này mình cũng sực nhớ ra chuyện cần nói với Linh, đó là bố em. Nhưng nhìn nét mặt vui tươi của Linh thì mình không nỡ nói về lần chạm trán vừa rồi. Có lẽ nó sẽ làm biến mất những gì mình đang thấy lúc này ở em.

- Ê, sao nhìn gì mà ghê vậy. Em có mặc áo trễ cổ đâu? - Linh huých vai hỏi.

- Thì càng cố phải nhìn chứ sao. Mà biết anh nhìn gì mà hỏi, nhưng anh thích suy nghĩ của em.

- Đồ dở hơi. - Linh lại thụi mạnh vào lưng mình mấy cái.

Mình chỉ cười đáp lại. Ừ, không phải bận tâm đến bố Linh nữa. Dù gì thì để tìm một thằng đi cái xe lắp yếm hai màu ở Hà Nội này cũng khó lắm. Mà chắc gì chỉ có mình đi cái xe nổi bật thế, nên cứ yên tâm là còn lâu bố Linh và tay chân mới tìm đến mình.

- Em nghĩ là bố em đã ở ngoài này rồi. - Linh bình thản nói, còn mình thì giật mình.



- Sao em biết. Mà nếu bố em ra đây thì chắc gì đã tìm thấy.

Linh nhìn mình lắc đầu đáp.

- Anh chưa biết gì về bố em đâu, mà đây cũng không phải lần đầu tiên em trốn đi như thế này. Em sẽ không ở đây được lâu đâu, nếu như bố hay ai đấy mà tìm thấy bọn mình thì em không dám nghĩ đến viễn cảnh dành cho anh.

- Cho anh? Sao lại chỉ có mình anh là lãnh hậu quả, mà hậu quả như thế nào.

- Chẳng hạn như là anh sẽ bị bắt cời quần, rồi treo quần lên đâu đó. Trong khi mọi người sẽ xúm lại búng ấy của anh như búng trẻ con. - Linh cười lên cười xuống dọa

Mặt mình tái nhợt đi, không phải vì lời Linh nói đâu mà bởi vì chính mắt mình đã nhìn thấy bố Linh và đàn em đáng sợ như thế nào nên sẽ xảy ra một viễn cảnh khác. Có thể là cởi quần ra, treo mình lên cây chứ không phải treo quần rồi họ mới bắt đầu búng.

- Mà không có chuyện đấy đâu. Em sẽ qua chỗ khác ngay mà. Nhưng nếu mà bị thế thì anh có vì em mà vui vẻ không?

- Ừ, anh sẽ vì em nhưng không vui vẻ và thoải mái đâu? Chẳng thằng nào bị búng cái ấy mà vui được cả. - Mình nhăn mặt đáp.

- Hay là thả anh giữa cánh đồng, rồi đằng sau có mấy con chó to ụ của bố em đuổi đằng sau nhé. Không chạy nhanh thì có mà nát mông.

- Kiều gì cũng chết mà tại sao tất cả lại dành cho anh thế.

- Ai bảo anh thích đi theo em cơ. Mà em nhớ ra rồi nhé, anh còn ôm em nữa. Lần này thì chết anh.

- Ai chết mà chết vì cái gì. Bọn tao sắp chết đói rồi đây này. - Dũng từ dưới chạy lên nói. - Thôi đi ăn đi, có gì thì để tí nữa tính. Sống qua lúc này đã rồi hãng bàn đến chuyện chết.

Dũng nói đúng, cứ ăn và sống đã, chuyện gì đến thì sẽ đến, mà đã đến thì có chạy bán sống bán chết cũng không thoát được.

Trên đường đi ăn sáng, mình bâng quơ nói với Linh mấy lời

- Em này, dù có chuyện đi chăng nữa thì chỉ cần có em thôi anh cũng sẽ vượt qua hết.

Linh nói không hiểu rồi em thọc tay vào túi áo khoác mình và ôm chặt eo mình. Cảm giác cằm của em dựa nhẹ vào bên vai phải của mình ấm áp đến mức mình có để đâm ngay đầu vào cột điện mặc kệ cái xe hai màu bị vỡ tan yếm.

Có phải mình đang yêu không? Phải rồi… Mình đang yêu. Yêu lâu rồi là đằng khác…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook