Bí Mật Thiên Địa

Chương 100: lai lịch cửa vị hôn thê của Tiêu Phong

Snake

08/08/2019

- A?

Sở Tử Huyên trừng mắt nói:

- Ví dụ như Đan Thanh Tử, hắn là đồ háo sắc, có lần gặp Tử cô nương, khi đó Tử cô nương đội mặt nạ nhưng Đan Thanh Tử thấy thân hình nàng xinh đẹp thì không cần mạng sấn tới. Khi Đan Thanh Tử tới cách Tử cô nương một trượng thì bỗng nhiên...

Tiêu Phong quái dị hỏi tới:

- Bỗng nhiên thế nào?

Sở Tử Huyên nói:

- Trên trời có một cây búa to rơi xuống, đập trúng đầu Ầm!. Ngươi không biết, tình hình rất thê thảm, da đầu Đan Thanh Tử bị tước một khoảnh lớn, mặt máu thịt bầy nhầy, nửa người lún xuống đất, hấp hối. Chuyện là có hai cao thủ so tài gần đó trong lúc giao tranh một kẻ văng mất binh khí, trùng hợp Đan Thanh Tử chịu tai bay vạ gió.

Tiêu Phong quái dị kêu lên:

- A?

Sở Tử Huyên nói tiếp:

- Vậy còn chưa xong, hễ ai tới gần Tử cô nương, dù là thiện ý hoặc ác ý đều không có kết cuộc tốt. Thật sự, toàn là tai bay vạ gió, xui không tưởng tượng nổi.

Tiêu Phong nhíu mày nói:

- Có chuyện này sao ? Chắc là trùng hợp.

Tam kiếm hiệp rùng mình nói:

- Trùng hợp? Đúng là trùng hợp, nhưng một năm trên dưới trăm lần, cho dù có người chưa từng gặp xui thì không lâu sau cũng liên tục xui xẻo, quá tà môn!

- Có chuyện như vậy?

Tam kiếm hiệp trán toát mồ hôi lạnh nói:

- Đương nhiên là thật, lúc trước ta có thẻ một lần. Hôm đó ta ở trong một cửa tiệm mua một bình đan dược, ta thấy chủ tiệm ai nấy dáng vẻ kinh hoàng trốn ra xa, ta chưa biết có chuyện gì, ngoái đầu lại mới phát hiện họ tránh không phải ta mà là Tử cô nương. Bởi vì có người tổng kết ra, chỉ cần cách xa Tử cô nương hai trượng là sẽ không bị ảnh hưởng. Lúc đó ta cách Tử cô nương một trượng, ngươi biết không, là một trượng!

Mọi người đều nhìn hướng Tam kiếm hiệp, tò mò hỏi:

- Một trượng? Sau đó thì sao?

Tam kiếm hiệp vẻ mặt đau khổ nói:

- Khi đó ta không sao, nhưng một tháng sau thì tai nạn đến.

- Tai nạn gì?

- Ta mất mười năm tích góp mau ba bình đan dược toàn là hàng giả! Lúc trước ta dùng thái huyền bạch kim luyện chế ra trường kiếm khi chém một tiểu yêu nhãi nhép thì gãy, còn vô tình cuốn vào hai cao thủ Thần cảnh quyết chiến. Lại nói hai câu, quanh ta mấy dặm không có ai, bị hai Thần cảnh truy sát, cuối cùng lạc đường vào lãnh địa một yêu thú Thần cảnh, bị yêu thú làm hại... Đáng hận nhất là người yêu theo ta tám mươi năm, tình cảm mặn mồng vậy mà bỏ trốn theo một tiểu tử Tinh cảnh. Ta hận! Tiểu tử kia vừa xấu vừa nghèo, không có bản lĩnh gì, nàng mắt mù rồi!

Tam kiếm hận nhớ lại, vẻ mặt hận thù.

Đám Sở Tử Huyên thương hại nhìn Tam kiếm hiệp, gã thảm quá.

Tiêu Phong biểu tình quái dị nói:

- Có lẽ là trùng hợp!

Tam kiếm hiệp lắc đầu, nói:

- Trùng hợp gì, không phải một mình ta bị, rất nhiều người đều có kinh nghiệm này. Chỗ Tử cô nương đi qua giống như bị tạc nổ, người ngã ngựa đổ.

Đại kiếm hiệp nói:

- Đúng vậy. Cho nên Đan Thanh Tử thấy Tử cô nương mới bị hù suýt đái dầm.

- Ta nghe người ta đồn là Tử cô nương là tai tinh chuyển thế.

- Ta nghe nói Tử cô nương là thiên sát cô tinh.

- Ta nghe nói Tử cô nương là ôn thần tại thế.

............



......

...

Mọi người kinh sợ nói về Tử cô nương.

Tiêu Phong thở dài nói:

- Được rồi.

Cả đám im miệng, nhìn Tiêu Phong.

Tiêu Phong lắc đầu, nói:

- Mặc kệ như thế nào thì Tử cô nương là Thê tử của ta, giới thiệu ngừng ở đây được rồi.

- Ừm.

Cả đám gật đầu, không nói gì thêm.

Sở Tử Huyên nghiêm túc nói:

- Tiêu Phong, ta biết nói xấu sau lưng vị hôn thê của người ta là không đúng, nhưng chúng ta nói đều là thật, nàng ta thật sự rất tà môn, chỉ muốn nhắc nhở cho ngươi biết.

Tiêu Phong gật đầu, nói:

- Ừm, ta hiểu rồi.

Sắp xếp nơi ăn chốn ở cho bọn Sở Tử Huyên và Thất kiếm hiệp, hẹn mấy ngày sau gặp nhau tại Việt Kinh, Tiêu Phong đứng ở cửa cốc, nhíu mày, dường như suy nghĩ về Tử cô nương kia.

Tiêu Phong quay về cốc nội, Triệu Đống, Phong Đằng tiến lên.

Tiêu Phong trầm giọng hỏi:

- Lâm gia, Lâm Thiên Vương lập quốc đăng cơ?

Phong Đằng gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Di vật của Độc Sư bị họ chia ra mang đi, chúng ta có được một nửa, còn một nửa bị Lâm Thiên Vương lấy đi. Vốn định tủy sát nhưng nghĩ lại phải xem vương làm chủ.

Tiêu Phong mỉm cười nói:

- Làm tốt lắm, hắn đi thì cứđi.

Phong Đằng ngạc nhiên hỏi:

- Không đuổi theo sao?

Tiêu Phong cười nói:

- Sở, Hàn, Ngụy, tam quốc bị diệt, ta vốn đang lo Việt Kinh, Nhật quốc quay sang chém giết nhau. Bây giờ Việt, Nhật và Lâm tân tam quốc thế chân vạc, sau này sẽ có nhiều chuyện đỡ phải lo.

Phong Đằng hiểu ra:

- À, đúng rồi.

Tiêu Phong vừa lòng gật đầu, Phong Đằng rốt cuộc đã hiểu.

Phong Đằng lập tức nói:

- Vương, chúng ta có được ba di vật của Độc Sư, xin hãy xem qua.

Phong Đằng đưa lên ba cái bàn bị vải che phủ, đưa tới trước mặt Tiêu Phong.

Vải vén lên, lộ ra ba vật phẩm.

Trong cái bàn thứ nhất là một la bàn màu bạc, kim châm nhẹ run, mười tám vòng, mỗi vòng độc lập dường như có thể tự xoay tròn.

Tiêu Phong trầm giọng nói:

- Ngân La bàn? Tạo nghệ phong thủy của Độc Sư không tệ.



Trong bàn thứ hai là một quả cầu đen nho nhỏ.

- Vụ Cương?

Phong Đằng tò mò hỏi:

- Vương, chúng ta từng thấy la bàn, nhưng Vụ Cương là cái gì?

Tiêu Phong cười nói:

- Còn nhớ vòng bảo hộ Đinh Ngũ Phi không?

Mắt Phong Đằng sáng lên:

- Đương nhiên là nhớ, khi đó hắn đập vỡ một quả cầu nhỏ, nổi lên hiều khói đen bao phủ bản thân, chúng ta có bắn tên cỡ nào cũng không xuyên thủng bên trong, hình như có khí tường chặn lại. Không lẽ chính là thứ này?

Tiêu Phong cười nói:

- Đúng vậy. Đúng là thứ này, nhưng cao cấp hơn Vụ Cương của Đinh Ngũ Phi nhiều.

Phong Đằng cười nói:

- Xem như không uổng chuyến đi này.

Bàn cuối cùng là một đóa hoa màu xanh, cánh hoa to lớn tỏa ánh sáng xanh nhạt.

Tiêu Phong cười nói:

- Đây là 'Thanh Diện hoa', một loại thực vật của tu giả. Đừng nhìn nó chỉ một đoá hoa nhỏ, ăn vào tương đương với một yêu thú Khí cảnh.

Phong Đằng ngạc nhiên hỏi:

- Yêu thú Khí cảnh? Thanh Diện hoa?

Tiêu Phong nói:

- Đóa hoa này để lại cho Dịch Thiên Hàn, chúng ta đến tu hành giới có thể ăn tùy thích.

- Mọi chuyện tùy vương quyết định!

Hai ngày sau, Tinh La sơn trang, trong cốc nội.

Trong lương đình ven hồ.

Tiêu Phong ngồi bên bàn cờ uống trà. Triệu Đống, Phong Đằng đứng sau lưng Tiêu Phong.

Dịch Lâm biểu tình căng thẳng nhìn ngoài đình.

Ngoài đình, quanh thân Dịch Thiên Hàn tỏa cương khí màu xanh, giang hai tay, cảm nhận.

Trên bầu trời một áng mây đen tụ hướng Dịch Thiên Hàn.

Ầm!

Ầm!

Mây đen giáng xuống một tia chớp oanh tạc Dịch Thiên Hàn, nhưng cương khí màu xanh ngoài người lão chặn lai sấm sét trùng kích.

Ầm!

Tiếng thứ chín, tai chớp cuối cùng đánh xuống, mây trên trời chậm rãi tán đi.

Cương khí xanh quanh thân Dịch Thiên Hàn đã biến mất, lão đứng ngây ra đó, như là cảm ngộ lần độ kiếp này.

Dịch Lâm vui mừng run run nói:

- Nhất trọng thiên lôi kiếp, độ qua? Gia gia là Tinh cảnh, gia gia là Tinh cảnh!

Bởi vì Dịch Lâm hiểu nếu Dịch Thiên Hàn cường đại thì Dịch gia cũng sẽ nổi lên.

Dịch gia? Tu tiên gia chủ? Nghĩ tới đây là Dịch Lâm kích động không thể kiềm chế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Mật Thiên Địa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook