Đêm Nay Rời Cảng

Chương 51: Chương 49.2

Yếm Yếm Ma

17/04/2016

Ống kính quay ngược về thời gian trước đó.

Nếu như chưa từng có một đoạn chuyện Tây Giang mơ hồ kia làm cho cô tiểu thư hiếm thấy trong tình cảnh ấy phải lùi bước, thì đoán chừng Lục Hiển và Ôn Ngọc có thể thích hợp bầu bạn với nhau, đàn ông phong nhã hào hoa, hình thể và tướng mạo ngàn dặm mới tìm được một, biểu hiện trên giường cũng kinh người, chờ một vạn năm cũng không có được kim chủ hoàn mỹ như thế, quan trọng nhất là hào phóng chuyện tiền bạc, tuyệt bút vung lên để lại chi phiếu năm trăm vạn ở đầu giường, cứ như là lẽ đương nhiên, không cần nói cám ơn.

Mà Ôn Ngọc, cô lạnh lùng, tự chủ, không dễ dàng chạm tới tình cảm thực, có lẽ chỉ làm nghề này mới thích hợp.

Song nhìn từ góc độ khác, cô lại có nhược điểm trí mạng, kiêu ngạo bướng bỉnh, và cố chấp.

Sáng sớm hôm đó cô tỉnh lại, bên cạnh là một chiếc gối đã lạnh lẽo, tiếng đồng hồ tích tắc gõ nhịp thời gian, bất chợt nhớ tới, ở trong tòa biệt thự cũ xây dựng vào những năm bảy mươi này, đã từng nói chuyện tương lai với Tần Tứ gia, anh ăn mặc đơn giản thoải mái, tựa vào ghế bành hỏi cô, sau này định thế nào.

Cô đã nói cái gì? Hình như là học ngành y, sau khi tốt nghiệp mở phòng khám làm bác sĩ. Về sau gả cho một người đàn ông tóc ngắn, áo sơ mi trắng dịu dàng, mỗi ngày sáng sớm, thắt cà vạt cho anh, chọn lựa màu sắc, rồi làm bữa ăn sáng kết hợp Trung - Tây, ở phòng bếp bận đến chân không chạm đất, còn phải len lén nhìn trong phòng ăn, chồng và lũ trẻ vui đùa.

Cũng giống như trăm ngàn phụ nữ khác ở đây, yên ổn, không lo lắng trải qua sáu mươi năm.

Song cuộc sống an nhàn yên vui mà cô mong đợi, chỉ vì một lần gặp phải biến cố đã hoàn toàn bị chệch hướng.

Lục Hiển, Lục Hiển.

Cô nắm chặt chi phiếu, tờ giấy cứng cáp cong lên cứa vào lòng bàn tay, dần dần uốn cong dưới cái siết mạnh của cô, bị xé thành mảnh vụn rồi vứt vào thùng rác.

Nhìn vào gương, cười tự giễu một cái, nếu để cho Vưu Mỹ Hiền biết được, hẳn là sẽ mắng cô ngu xuẩn, có tiền lại không kiếm, tự trọng tự ái đáng giá mấy đồng tiền, có thể lấy ra lấp đầy bao tử mua châu báu được không? Giá trị quan mỗi người hoàn toàn khác biệt, không thể so sánh được, ai đúng ai sai, phải đợi bốn mươi năm nữa Diêm Vương lấy mạng rồi mới có kết luận.

Ôn Ngọc chỉ đưa cho Vưu Mỹ Hiền có mười vạn bảng Anh, xét cho cùng, vẫn là tiền của Lục Hiển, có khác nhau không, chỉ có chính cô mới hiểu.

Nhưng hiển nhiên, Vưu Mỹ Hiền sẽ không thỏa mãn, cất bảng Anh xong, vẫn muốn răn dạy cô kinh nghiệm cuộc sống, nào là ba mươi sáu kế làm sao mò được tiền từ trong tay đàn ông, nào là kế hoạch phải lớn thế nào, bà ta lải nhải đến mức cũng tự thấy chán, vung tay nói, "Không đủ, còn chưa được một phần năm, ngân hàng sẽ không bỏ qua cho mẹ, chẳng lẽ con phải nhìn mẹ phá sản nhảy lầu mới vừa lòng hả?"



Phá sản chỉ cần chín trăm chín mươi chín đồng, còn trả khoản lại đòi năm trăm vạn, cô không khỏi bái phục Vưu Mỹ Hiền rồi.

"Đây đã là toàn bộ tài sản của tôi rồi, ba vẫn còn không đủ, vậy thì tôi cũng không còn cách nào cả."

Vưu Mỹ Hiền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Không hiểu sao, nếu người đàn ông mà thương con, tuyệt sẽ không không bận tâm tới chút tiền này. Con khách khí với cậu ta, ngược lại cậu ta sẽ chê con ngu xuẩn, tống cổ con đi rồi, sẽ coi thường con đó." Đánh mắt sang Ôn Nghiên, muốn ép cô ta làm gương cho em gái, "Chị gái của con mạnh hơn con, hiểu đúng lúc thích hợp sẽ mưu lợi cho mình, con nũng nịu một chút, ở trên giường theo cậu ta, xuống giường rồi cậu ta sẽ theo con."

Khen ngợi Ôn Nghiên, cũng may có con gái lớn đủ lanh lợi, là chân truyền của bà, khiến bà kiêu ngạo, "Nếu con không muốn làm, thì để lại vị trí cho A Nghiên. Đỡ cho chiếm chỗ lại không làm được việc."

Ôn Nghiên đẩy bà, "Mẹ à —— mẹ nói cái gì. . . . . . . . . . . ."

Vưu Mỹ Hiền nói: "Mẹ nói vì muốn tốt cho con, tuổi trẻ quý giá nhất với đàn bà, bất tri bất giác, không cẩn thận sẽ mất giá, đương nhiên là muốn nắm chặt thời cơ, nếu không có tình cảm, vậy thì lấy nhiều tiền vào, sau này mới có thể sống tốt."

Ôn Ngọc cũng không nghe nổi nữa, cô sắp sửa bị bọn thần thần quỷ quỷ bên cạnh này ép điên khùng.

Cũng may ngày đến ngày đi, rốt cuộc đã tới ngày tựu trường.

Từng ở chung với nhau, Thang Giai Di đã nhìn ra ngay sự thay đổi của cô, mặt buồn rười rượi, đáng tiếc hỏi thăm bất cứ cái gì, cô cũng chỉ đáp lại bằng sự im lặng.

Cửa trường học, Lục Hiển ngồi ở trong xe Benz màu đen, nhìn học sinh nữ đi lại đang cười cười nhốn nháo xô xô đẩy đẩy vọt ra ngoài cổng trường, rốt cuộc cũng thấy đóa hoa nhài nhỏ là cô từ xa, không cần lên tiếng, không cần sặc sỡ, chỉ lẳng lặng len giữa đám đông chen chúc, lập tức làm anh hốt hoảng, quay lại, nhìn qua đám đông dần vãn người.

Anh muốn tóm lấy cô, nhét vào trong túi, thời thời khắc khắc mang theo.

Ôn Ngọc lên xe, rõ ràng chỗ ngồi rất rộng, anh lại cố ý muốn ghì lấy cô, giữ ở trước ngực, thong thả hỏi: "Nộp bài tập lên rồi, lão sư có khen em chăm chỉ không?"



"Tất cả mọi người đều ưu tú xuất sắc, chúng tôi có gì đáng được khen."

"A Ngọc ngoan như vậy, anh mà là lão sư, nhất định. . . . . . . . . . . ."

Ôn Ngọc cắt đứt tưởng tượng của anh, "Nếu anh là lão sư, thì nữ sinh toàn trường đều phải mặc áo giáp, để phòng bị quấy rối."

Lục Hiển vui vẻ cười to, "Anh ở trong mắt em, chỉ biết bụng đói ăn quàng thôi sao?" Có thể nhàn nhã nói chuyện phiếm, ngón tay chà nhẹ lên hai bên vành tai của cô.

Lâu rồi Ôn Ngọc không dậy sớm như vậy, nên dựa vào anh, buồn ngủ. "Không thế thì sao? Anh là người khiêm tốn, quý ông điềm đạm. . . . . . . . . . . . Anh dẫn em đi đâu?"

Anh hôn đỉnh đầu cô, nhỏ giọng nói: "Đi ăn bữa tối, ăn mừng tiểu A Ngọc ngày đầu tiên nhập học."

"Nhập học cũng cần ăn mừng?"

"Dĩ nhiên, muốn giành được phần thưởng tốt, tương lai rộng mở, Đại Sát Tứ Phương."

Ra khỏi xe, anh dẫn cô vào một nhà hàng Nhật Bản trong phòng ăn Long Hà trang hoàng tinh xảo, hiển nhiên trước đó anh đã khảo sát chỉ hỏi giá tiền, không hỏi đồ ăn, mục đích duy nhất là đốt tiền.

Hậu quả là anh tự làm tự chịu, Ôn Ngọc ngồi đối diện, nhìn anh bị thức ăn sống nguội hành hạ đến không nuốt nổi cơm, có thể tính bồi thường.

Nhưng khách không mời mà đến luôn là không mời mà tới.

Người đi tới chừng bốn mươi tuổi, được bảo dưỡng kỹ, cũng không phải là bụng bự hói đầu, hay đàn ông trung niên thường gặp chân tay ngấn mỡ cao giọng tự phụ ầm ĩ, ông ta mang theo một toán người, có vẻ như vừa mới tan việc, đang gặp gỡ chúc mừng, nhìn thấy chỗ Lục Hiển đang ngồi, đi vòng tới chào hỏi.

Mà từ xa Lục Hiển đã nhìn thấy ông ta, theo phản xạ lập tức sờ tới súng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Nay Rời Cảng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook