Địa Phủ Bằng Hữu Vây

Chương 7: Ra tay cứu người

Hoa Sinh Ngư Mễ

26/11/2018

- Ôi chao, lão Tôn, có chơi nữa hay không, mới thua chút âm đức lại không chơi sao?

Một gã quỷ sai hét lớn hỏi.

Một quỷ sai khác cũng cười nói:

- Phải đó, hai huynh đệ chúng tôi đi nhân gian gọi hồn nhìn hồi lâu mới học được trò chơi đấu địa chủ này, rốt cục ông có chơi hay không, không chơi thì tôi đi tìm Ngưu Đầu chơi…

- Đừng nha.

Tôn Tư Mạc gãi đầu, vừa đùa hứng khởi lại thua không ít âm đức, hiện tại muốn thắng trở về nhưng trên người không còn tiền vốn.

Đúng lúc này “Ta là mới tới” phát qua tin tức, Tôn Tư Mạc không hề nghĩ ngợi dùng sở học suốt đời của mình đi trao đổi.

Lần này Trịnh Kiền đã có kinh nghiệm, thành thành thật thật nói:

- Việc này sao, Dược Vương, ông có thể cho trả góp được không? Hiện tại tôi chỉ có hai trăm, sau này mỗi tháng trả lại ông một ngàn, lợi tức mỗi tháng ba trăm, tổng cộng là một ngàn ba trăm, cho tới khi nào trả hết nợ, được chứ?

Dù sao mình còn thiếu bốn ngàn âm đức trao đổi thần lực trời sinh của Hạng Võ, hiện tại thiếu thêm một trăm ngàn âm đức y thuật truyền thừa của Tôn Tư Mạc, có câu nói con rận nhiều hơn cũng sẽ không sợ cắn, nợ nhiều không cần lo, chậm rãi trả, nhất định có một ngày mình đi xuống dưới gặp bọn họ, tới lúc đó nói không chừng còn có thể nâng cốc chia vui, cười tiêu nợ cũ thì sao?

- Thành giao!

Tôn Tư Mạc đang gấp rút muốn chơi đấu địa chủ, hơn nữa nếu trả góp mình còn có thể lấy thêm không ít âm đức, sở học suốt đời của mình nhiều lắm chỉ cần sửa sang phục chế ở trong đầu mà thôi, căn bản không bị ảnh hưởng gì, trực tiếp đáp ứng.

Một đoàn kim quang hiện lên, Trịnh Kiền cảm giác trong đầu mình hiện ra một quang đoàn màu vàng, bên trong có vô số tin tức, hắn thật cẩn thận quan sát.

Hắn biết đây là tâm đắc của Dược Vương, nhưng bởi vì đài thọ theo giai đoạn cho nên hắn không cách nào xem được hoàn toàn.

Đơn giản chải vuốt một chút, Trịnh Kiền thật sự tìm được một ca bệnh trong trí nhớ của Dược Vương, hơn nữa trước mắt hắn có thể nhìn thấy được dược lý cùng sở học của Tôn Tư Mạc, trong lòng Trịnh Kiền rất nhanh có kế hoạch.

- Được rồi, tôi đã biết nên làm sao trị liệu…

Trịnh Kiền cười nhìn Hoàng Ngưng nói.

Oanh!

Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đẩy ra, một thân ảnh rất nhanh vọt tới, trong miệng thét to:

- Anh là ai? Anh là ai? Vì sao ở trong này? Nơi này là phòng bệnh trọng địa, còn không mau cút đi ra ngoài!

- Hắn là bạn của tôi, tới thăm mẹ tôi!

Hoàng Ngưng vội vàng thay Trịnh Kiền giải thích.

Trịnh Kiền cũng không lên tiếng, chỉ đứng bất động.

Người kia tràn đầy địch ý đánh giá Trịnh Kiền, sau đó mới từ bỏ. Hắn rút ra một phần bệnh lịch, đi tới bên cạnh giường bệnh, đơn giản xem xét hô hấp cùng huyết áp của mẹ Hoàng Ngưng, lại viết vài dòng vào trong bệnh lịch.

- Nghiêm bác sĩ, mẹ của tôi thế nào?

Hoàng Ngưng lo lắng hỏi.

Nghiêm Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trịnh Kiền, ánh mắt lại dừng trên vẻ mặt lo lắng của Hoàng Ngưng:

- Hoàng Ngưng a, cô còn nhỏ, đừng nên bị một vài người có lai lịch không rõ lừa gạt như thế.

Trịnh Kiền không biết nên nói gì, nơi này chỉ có vài người, rõ ràng là đang nói hắn thôi.

Nhưng Trịnh Kiền vẫn im lặng, giống như không hề nghe thấy.

Nghiêm Minh tự đòi mất mặt, vì vậy nhìn Hoàng Ngưng, nhăn mày thở dài nói:

- Tình huống có chút không ổn!

- A…

Hoàng Ngưng lập tức nóng nảy, trong đôi mắt đen bóng ngập hơi nước.

Từ nhỏ nàng đã không có cha, cùng mẹ sống dựa vào nhau, vì nuôi dưỡng nàng đi học, Lưu Anh làm lụng vất vả cả đời, hiện giờ đợi được Hoàng Ngưng tốt nghiệp đi làm, nàng nghĩ mình có cơ hội hiếu thuận cho mẹ, ai ngờ mẹ bị loại quái bệnh như thế, đã đi vài bệnh viện nhưng không điều tra được nguyên nhân, uống thuốc cũng không tốt hơn.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Hoàng Ngưng gấp gáp tới bật khóc, nước mắt không ngừng chảy ra.

Lúc này Trịnh Kiền rõ ràng nhìn thấy khóe môi Nghiêm Minh lộ nụ cười.

Nghiêm Minh đem ca bệnh kẹp dưới nách, nhìn Hoàng Ngưng nói:



- Hay là như vậy đi, cô tới văn phòng của tôi, chúng ta thương lượng một chút kế hoạch trị liệu cho dì, thế nào? Nói không chừng có biện pháp!

Hoàng Ngưng sốt ruột cứu mẹ, hoàn toàn không nghĩ nhiều đã trực tiếp gật đầu, muốn đi theo Nghiêm Minh ra ngoài.

- Đứng lại!

Ngay lúc Nghiêm Minh vui rạo rực đưa tay muốn kéo Hoàng Ngưng ra khỏi phòng, một bàn tay mạnh mẽ vươn ra ngăn chặn lại.

- Tiểu tử, anh…anh muốn dây dưa làm lỡ bệnh tình của dì sao?

Nghiêm Minh quát lớn:

- Anh là bạn của Hoàng Ngưng, không suy nghĩ cho dì, anh có ý gì? Không thể tưởng được nhìn anh ăn mặc cũng thể diện, nhưng mặt người dạ thú, tôi xem loại bạn bè như anh, Ngưng nhi không giao tiếp cũng tốt!

Hoàng Ngưng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ có thể như vậy.

Trịnh Kiền cười lạnh:

- Vậy sao?

Nói xong hắn đoạt lấy bản ghi chép ca bệnh mà Nghiêm Minh vừa viết kiểm tra, chỉ vào dòng chữ nói:

- Trên đây anh rõ ràng là viết hết thảy không có gì biến hóa, hết thảy bình thường, như thế nào từ trong miệng anh nói ra lại biến thành không quá lạc quan đây?

Sắc mặt Nghiêm Minh lập tức thay đổi, hắn vừa dùng loại chữ viết tháu của bác sĩ, người bình thường căn bản xem mà không hiểu, hắn hoàn toàn không nghĩ tới tiểu tử trước mặt lại biết rõ.

- Anh cũng không phải bác sĩ, anh biết cái gì, cút cho tôi!

Nghiêm Minh có chút nổi giận, tiến lên muốn cướp đoạt bản ghi chép, xô đẩy Trịnh Kiền.

Nhưng hắn lại không ngờ Trịnh Kiền vẫn đứng nguyên tại chỗ, như bức tường sừng sững, không cách nào xô đẩy.

- Anh bất quá chỉ là một thực tập sinh kiểm tra phòng, anh có tư cách gì đàm luận bệnh tình?

Sắc mặt Trịnh Kiền băng sương, nắm một cánh tay của Nghiêm Minh, dùng sức bóp mạnh khiến hắn đau tới nhe răng nhếch miệng:

- Còn nữa, lão sư của anh chẳng lẽ không có dạy anh y đức cơ bản nhất? Không thể tùy ý khuếch đại bệnh tình của người bệnh sao? Không thể ở trước mặt người bệnh đàm luận bệnh tình của họ sao?

- Đau, đau…

Nghiêm Minh lớn tiếng cầu xin.

Hoàng Ngưng lo lắng sự tình làm lớn, vội kéo góc áo của Trịnh Kiền, để cho hắn một vừa hai phải.

- Người nào làm ẩu trong phòng bệnh? Nơi này là bệnh viện Hán Thành thị, không phải cái chợ!

Một trung niên đẩy cửa đi vào, sắc mặt âm trầm.

- Nhị thúc, nhị thúc cứu cháu, cứu cháu a…

Nghiêm Minh nhìn thấy người kia, nhất thời hô lớn.

Nghiêm Quốc nhướng mày, hắn không để ý tới Nghiêm Minh, quay đầu nhìn Trịnh Kiền:

- Anh là ai?

- Tôi là sinh viên đại học y khoa tới phỏng vấn.

Trịnh Kiền hồi đáp.

Nghiêm Quốc nhíu mày:

- Sinh viên đại học y khoa? Anh tới nơi này làm gì?

- Hắn là bạn của tôi, tới thăm mẹ tôi!

Hoàng Ngưng thay Trịnh Kiền giải vây.

Trịnh Kiền lắc đầu, nói thẳng:

- Tôi tới đây chữa bệnh!

- Anh mà biết chữa bệnh sao?

Nghiêm Minh nghe nói Trịnh Kiền tới phỏng vấn, nhất thời kiêu căng, nhưng hắn vừa mở miệng nói một câu liền ôi ôi kêu lên, xương cốt bị bẻ nghe kẽo kẹt rung động.

- Anh có biết đây là bệnh gì không? Anh dám nói mình tới chữa bệnh?

Nghiêm Quốc cười lạnh nói, nhìn thoáng qua Hoàng Ngưng, nhất thời liền hiểu ra, dù sao cháu của hắn Nghiêm Minh mấy ngày nay luôn vô cùng ân cần với người bệnh trong phòng này.



- Chẳng lẽ ông biết chữa bệnh sao?

Trịnh Kiền không chút khách khí phản bác:

- Người bệnh nằm trên giường lâu như vậy, các ông trị rồi sao? Tìm được nguyên nhân phát bệnh sao?

- Anh…

Sắc mặt Nghiêm Quốc lạnh lùng, như bị ngăn ở miệng nói không nên lời:

- Tốt lắm, sinh viên búp bê, bản thân tôi muốn nhìn xem anh lại có bổn sự gì chữa bệnh, anh nói, bà ấy bị bệnh gì? Bởi vì nguyên nhân gì gây ra?

- Nóng ẩm khiến tỳ vị bất điều!

Trịnh Kiền buông Nghiêm Minh, nói thẳng.

Nghiêm Quốc gật gật đầu, hắn là bác sĩ trưởng, cũng có chút tri thức, tên bệnh đúng là không sai, mặc dù là một sinh viên nhưng nắm giữ loại trình độ như vậy cũng xem như được rồi.

- Theo anh xem, làm sao trị liệu?

Nghiêm Quốc tiếp tục hỏi.

Trịnh Kiền cũng không thèm nhìn Nghiêm Quốc:

- Rất đơn giản, dùng 20g Đại Hoàng hợp cùng một chén nước nấu thành canh ăn vào, một liều sẽ hết.

- Hồ nháo, hồ nháo!

Trịnh Kiền vừa nói xong, Nghiêm Quốc đã lớn tiếng quát:

- Đại Hoàng chính là thuốc xổ, tuy bụng của người bệnh lớn như trống, nhưng chúng tôi đã làm kiểm tra, trong dạ dày cũng không thức ăn, cần gì dùng thuốc xổ? Không nói tới mặt khác, Đại Hoàng nấu canh, bình thường chỉ dùng 3g tới 12g, nhưng anh lại dùng tới 20g vượt chỉ tiêu, người bệnh chịu được sao?

- Vừa mới tốt nghiệp mà thôi, anh nên trở về học thêm vài năm đi, ngay cả dược tính dược lý cũng không rõ ràng, đi ra ngoài hại người!

Nghiêm Minh ở một bên vui sướng khi thấy người gặp họa lớn tiếng châm chọc.

Trịnh Kiền vừa định giải thích, một lão giả tóc hoa râm đẩy cửa vào phòng, lão giả mặc một thân thường phục, nện bước trầm ổn, bộ mặt uy nghiêm.

Nghiêm Quốc vừa nhìn thấy lão giả, nhất thời thân hình hạ thấp một đoạn, trên mặt tươi cười nịnh nọt:

- Mục lão, ngài đã tới? Đây là người bệnh mà tôi đã nói mấy ngày trước với ngài.

Nói xong Nghiêm Quốc chỉ vào mẹ của Hoàng Ngưng, lại nhanh nhẹn cầm bệnh lịch giao cho lão giả.

Nhưng lão giả không cầm, ánh mắt dừng trên người Trịnh Kiền.

Nghiêm Minh nhất thời ngầm hiểu, tuy rằng hắn biết mình không phải đối thủ của Trịnh Kiền, nhưng dù là bị đánh chỉ cần có thể nở mặt trước mặt Mục lão một phen, dù đau nhưng tuyệt đối giá trị.

- Tiểu tử, nói anh đó! Còn không mau cút đi, một sinh viên tới phỏng vấn mà thôi, không biết trị bệnh thì đừng làm loạn, tôi cho anh biết, bệnh viện chúng tôi sẽ không thu nhận loại lang băm hại người như anh, mau cút đi!

Nghiêm Minh hét lớn, lần này hắn đã có kinh nghiệm, cũng không trực tiếp động thủ.

- Chờ một chút!

Mục lão đột nhiên mở miệng, Nghiêm Quốc cùng Nghiêm Minh lập tức ngây ngẩn cả người.

- Người trẻ tuổi, cậu nói lý do của cậu đi, vì sao phải dùng Đại Hoàng? Hơn nữa còn dùng lượng viễn siêu bình thường?

Trịnh Kiền nhìn thoáng qua lão giả, dừng một chút, nói:

- Sắc mặt người bệnh vàng như nến, chân khí mỏng manh, ăn cơm khó khăn, trong bụng trống trơn, nhưng lại bành trướng như cái trống, hơn nữa nếu như tôi không nhìn lầm, trước khi phát bệnh bà ấy hẳn từng bị cảm mạo đi?

Hoàng Ngưng gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, ngày đó mẹ tôi ở bên ngoài làm việc, đột nhiên trời mưa lớn bị ướt đẫm, sau khi trở về cảm thấy bị nghẹt mũi, uống hai viên thuốc cảm mạo rồi đi ngủ, nhưng sau khi tỉnh lại thì biến thành như vậy.

- Thấp hàn nhập vào cơ thể, làm tính khí không điều, nguyên bản chỉ là một lần cảm mạo nho nhỏ lại bị trị thành như vậy, cũng là lang băm lầm người!

Trịnh Kiền thở dài:

- Bác sĩ trước kia muốn dùng thuốc có tính nhiệt xua tan hàn khí trong cơ thể người bệnh, đáng tiếc lá gan hắn quá nhỏ, người bệnh vốn có thể chất hàn tính, hơn nữa bị thấp hàn xâm lấn, thân thể hàn càng thêm hàn, hắn dùng thuốc có tính nhiệt không đủ trọng lượng, chỉ làm bệnh tình tăng thêm.

- Giống như lửa lớn hừng hực dựng lên, dùng một ít chén nước xối vào chẳng những không thể diệt lửa ngược lại càng làm cháy lên dữ dội, hàn khí cùng nhiệt khí nhảy vào tranh đấu trong cơ thể người bệnh, làm bụng lớn, nhiệt độ cơ thể người bệnh lúc lên lúc xuống, cực kỳ không ổn định, hiện tại hàn khí chiếm thượng phong, chậm rãi chuyển hóa nhiệt khí, vì vậy người bệnh bị đổ mồ hôi lạnh toàn thân, lâm vào hôn mê.

Nói tới đây, Trịnh Kiền trừng mắt nhìn Nghiêm Quốc, lạnh lùng nói:

- Trước đó Nghiêm bác sĩ cũng cho người bệnh uống thuốc có tính nhiệt đi, nhưng ông càng thêm cẩn thận, trọng lượng càng ít hơn trước kia, vì vậy không chút tác dụng gì với bệnh tình nguy kịch như thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Phủ Bằng Hữu Vây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook