Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười

Chương 13

SadDairy

10/07/2014

Quốc Huy:

Cảm giác khó chịu, ngột ngạt đến mức mình chỉ muốn chết đi cho xong. Sao nó có thể đối xử với mình như vậy? Tôi nốc một hơi cạn hết ly rượu trên bàn. Tôi không muốn về nhà, vì lúc đó sẽ lại nhận cái sự lạnh tanh từ nó. Có cái gì đó nó cứ nhói trong tim khi nghĩ tới Ân. Tôi nốc hết ly này tới ly khác, tôi muốn say, say để quên hết tất cả.

_Anh ơi, quán đóng cửa rồi, anh cảm phiền cho em tính tiền. –Cô phục vụ khều tôi.

Tôi không muốn về nhà chút nào, nhưng chẳng biết phải đi đâu. Ngôi nhà hằng ngày tôi vẫn ở giờ sao xa lạ quá. Tôi loạng choạng bước ra về…

Hoài Ân:

Quái, Huy đi đâu mất dạng từ trưa tới giờ. Tôi chẳng thể nào ngủ được. Tôi muốn nói cho nó biết cảm giác của tôi lúc này. Đã hơn 12 giờ rồi.

12h30…1h00…1h30…Tôi nghe hết bài này tới bài khác. Tôi nghe thấy tiếng xe, chắc chắn Huy đã về. Nó bước vào phòng một cách loạng choạng. Tôi chạy tới đỡ ngang eo nó. Mùi rượu nồng nặc, bây giờ còn bày đặt uống rượu nữa chứ. Tôi đặt nó xuống giường và đi lấy khăn. Tôi lau mặt cho nó. Cái mùi rượu xộc lên mũi tôi, thật khó chịu.

_Huy à, có sao không, sao mà uống dữ vậy, để em đi làm chanh nóng cho anh nha?

_Đừng, đừng làm thế với anh nữa, anh khó chịu lắm, anh không muốn thấy em lạnh nhạt với anh thế đâu.

_Em biết rồi, em có lạnh nhạt gì với anh đâu.

_Em đừng nói gì hết, em có biết là anh yêu em đến thế nào không? Anh yêu em hơn cả sự sống của mình, em…em tàn nhẫn lắm.

Tôi định xuống nhà pha nước chanh cho Huy uống thì nó nắm chặt lấy tay tôi. Mặt nó lúc này kề sát mặt tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở nồng nặc mùi rượu của Huy.

Nó đặt lên môi tôi một nụ hôn. Tôi cố đẩy nó ra nhưng nó ghì chặt đến độ tôi không thể nhúc nhích.Cái vị ngọt này. Cảm giác thật sự nhột nhạt. Nhưng tôi lại thích. Mắt tôi nhắm nghiền lại. Cảm giác này rất lạ, dường như cơ thể tôi chẳng còn chút sức lực nào. Tôi cảm nhận được đôi môi mềm mại của nó, Cơ thể tôi nóng ran, thật sự cảm giác này rất lạ. nó cắn nhẹ môi tôi. Nó kì dịu đến mức khiên tôi bật lên tiếng rên nhẹ. Tay nó ghì chặt tay tôi, tôi nghe rõ cái hơi thở rất mạnh của nó.Thật sự điên cuồng, bởi vì tôi gần như không thể thở được. Tôi dùng hết sức bật dậy và thở một cách gấp gáp. Trong vài giây tưởng chừng như tôi sẽ chết vì ngợp thở.

Tôi quay qua nhìn Huy. Nó đã ngủ tự lúc nào? Thú thật là cái cảm giác đó nó thật là khó tả, nó nhột nhạt, cảm giác có vẻ hơi choáng nhưng tại sao tôi không thể kiềm lại được. Nói đúng hơn là tôi đã đồng tình với việc đó. Và tôi biết mình đã yêu Huy, chắc chắn ngày mai mình sẽ thổ lộ…

Quốc Huy:

Tôi thức dậy, cũng may hôm nay là chủ nhật nên không phải đi học. Đầu tôi nhức quá, có lẽ là do hôm qua uống quá nhiều. Mà tôi cũng chẳng còn nhớ làm sao mình về nhà được nữa. Tôi ngáp một cái rõ dài. Ân nằm đó, vẫn đôi mắt đượm buồn, vẫn khuôn mặt trắng trẻo đó. Tôi ngắm nó thật lâu, nó ngủ rất say. Có lẽ tôi phải tập xem nó như một đứa em thôi. Tôi sợ khi nhìn thấy sự lạnh nhạt của nó. Tôi làm vệ sinh cá nhân và bước xuống nhà.

_Ủa, sao anh dậy sớm vậy? –Thằng Thiện cũng vừa mới dậy.

_Thì anh ngủ đã rồi nên thức thôi.

_Hehe, hôm nay chủ nhật chắc anh rãnh mà phải không?

_Lại muốn giở trò gì nữa đây nhóc?

_Giở trò gì, tính rủ anh đi chơi thôi.

Tôi suy nghĩ một lúc.

_Ok, thay đồ đi, rồi anh chở đi chơi.

Nó chạy như bay về phòng. Thôi, không có gì phải buồn, cứ để mọi thứ bình thường đi qua. Mình phải sống vô tư như lúc trước là được. Tôi tự an ủi và cảm thấy nhẹ lòng.

Hoài Ân:

Tôi nằm đó và nhìn lên chiếc đồng hồ quen thuộc trên tường, đã 9h rồi sao. Tôi bật dậy, chẳng thấy Huy đâu cả. Tôi chạy khắp nhà tìm nó, thất thiểu bỏ về phòng. Một tiếng, hai tiếng, chán quá đi. Tôi lôi cái điện thoại ra và gọi.

_À lố, nghe nè baby.

_Đang không có tâm trạng, đi đâu chơi không? –Tôi đề nghị.

_Thất tình rồi à. Ok, tui cũng đang rãnh.

_Rồi, mà ông chở tui à, tui không có xe.

_Vậy nhà Ân ở đâu tui qua rước?



_Ông tới hẻm 110 đường Trần Hưng Đạo rước tui.

_Ok, 15p.

Hắn cúp máy, thực ra bây giờ tôi cũng chẳng biết làm gì nên đành rủ Nam đi chơi thôi. Tôi lết bộ ra đầu hẻm và chờ hắn. Ten ten, cái tiếng kèn xe đã được làm lại mà tôi thường nghe của đám choai choai hay đi bão. Hắn toét miệng cười, ngồi chễm chệ trên chiếc tay ga đắt tiền trông hắn cứ như 1 tên nhà giàu hách dịch.

_Wow, nhóc hôm nay “đẹp chai” ác ta.

_Tào lao quá. –Tôi lườm hắn.

_Chà chà, công nhận con người buồn phiền chuyện gì thường dễ cáu lắm hen.

_Tui đang bực bội, đừng có chọc, cắn ráng chịu à.

_Cho cắn luôn! Lên xe đi tui chở đi chỗ này zui lắm nè.

Nam phóng xe chẳng thua gì thằng Huy, hai thằng này luôn làm tôi đau tim khi đi cùng. Nó chạy ngoằng ngoèo, quẹo trái, rẽ phải làm tôi chẳng còn phân biệt được mình đang ở đâu cả. một con đường quen thuộc, cái khu Đầm Sen hiện ra trước mặt.

_Cái chỗ này mà zui cái nỗi gì, tui đi riết ngán tới cổ họng rồi nè.

_Xề, chắc gì nhóc đã chơi hết những trò thú vị ở đây.

_Rồi, lát mà tui không thấy thú vị là tui cắn rang chịu. –Tôi dứ nắm đấm vào Nam.

Nó nắm tay tôi lôi đi xềnh xệch, nhìn cái mặt háo hức của nó kìa. Nguyên cái khu cảm giác mạnh làm tôi ngớ cả người, chưa bao giờ tôi chơi mấy trò này. Đúng hơn là không dám chơi. Nhìn cái độ cao và tốc độ quay của trò chơi là thấy ghê rồi.

_Sao, sợ rồi hả. –Nam huých cái chỏ vào tôi.

_Khỉ nè, cái trò con nít này mà sợ quái gì. –Tôi tỏ ra cứng rắn.

_Ok, tốt rồi, chơi thôi. –Nó lôi tôi tới phòng bán vé mà có them để ý tới nét mặt sắp bật khóc của tôi đâu.

Chậm rãi bước một chân lên trò cá chép bay. Má ơi, cảm giác như đang làm cái gì đó vĩ đại lắm. Tôi có thể nhận thấy cái vẻ mặt của mình lúc này. Tôi liếc sang nó, nó nhoét miệng cười như chọc quê tôi. Cái anh nhân viên đi lại và cài khóa an toàn cho tôi. Tôi bắt đầu nhận thức được độ nguy hiểm của trò chơi khi mà nó vèo một cái thẳng tót lên trời. Trời ơi, chết mất thôi, nó đáng sợ tới độ tôi nhắm tịt cả 2 mắt và bấu mạnh cái tay của Nam. Tôi la khản cả giọng. Còn thằng mắc dịch kia thì cười khanh khách. Khi thoát ra khỏi con cá rồi thì tôi thề sẽ chẳng bao giờ chơi trò này lần thứ hai nữa.

_Haha, bé con làm gì mà nắm tay anh chặt vậy. –Nó nựng má tôi.

_Con khỉ khô, đồ ác độc, không chơi nữa, trò gì mà dã man quá. –Tôi thở hổn hển.

_Mới có một trò mà đã sợ rồi sao, chơi trò kia đi, vui lắm.

_Dẹp, tui không chơi nữa, lên nột lần nữa là tui chết chắc.

_Vui mà, tui khoái mấy cái trò này, cảm giác rất là “thú vị”.

_Xin kiếu, ông chơi đi, tui đứng coi.

_Mất hết cả hứng, lên một mình vui vẻ gì.

_Tui nói thiệt, thấy ghê quá tui không chơi nữa đâu.

_Vậy thì kiếm cái khác chơi.

Thế là hai thằng lót tót đi tiếp. Đến một khúc cua, bất giác tôi khựng lại. Cái nơi này, nơi mà mình đã có nụ hôn đầu tiên. Cảnh tượng đó hiện ra trước mắt tôi và nó khiến cho cảm xúc trong người dâng lên một cách lạ kì. Có lẽ, phải chăng…Và tôi khẳng định rằng mình đã yêu Huy. Lúc này Nam lay lay cái tay tôi.

_Nè, sao tự nhiên đứng ngây ra vậy, ngố bà cố lun à.

_Không có, mới nghiệm ra một điều thôi. –Tôi cười và cuối đầu đi tiếp như để che giấu đi cái cảm xúc ban nãy.

_Ổn rồi hén, từ sáng giờ mới thấy nhóc cười đó. Chắc là đã xác định được cái cảm giác hôm trước hỏi tui chứ gì.



_Thôi đi cha, giỏi suy diễn.

_Haha, cái mặt đỏ lòm là tui biết rồi, ai zậy, đừng nói là tui nha.

_Tào lao tui cắn cho bây giờ.

_NAM!!!!! –Tiếng kêu lớn đến mức tôi giật cả mình.

Tôi và Nam quay đầu lại thì thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang đi tới. Mặt thằng Nam thì đang vui vẻ thì chợt khựng lại.

_Sao dạo này em tránh mặt anh vậy? –Người đó nắm chặt hai cánh tay Nam.

_Anh buông tui ra coi, làm cái gì vậy? –Nam hất mạnh tay khiến người kia văng ra.

_Em tránh mặt anh để đi chơi với thằng nhóc này à? Em có biết thời gian qua, tôi khổ thế nào không? –Hắn hét vào mặt Nam.

_Anh đừng có hoang tưởng nữa, tôi và anh chẳng có quan hệ gì với nhau cả!

_Em nói dối, anh không tin,cứ chỉ và thái độ của em đã nói lên tất cả.

_Đó chỉ là do anh tự suy diễn thôi. Còn bây giờ thì ngậm miệng lại và tránh xa tôi ra, tôi không có thời gian để dây dưa với anh.

_Anh không tin, chắc là do thằng này phải không? –Hắn từ từ liếc sang tôi khiến tôi giật bắn cả người, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

_Ừ đấy, thì sao? Anh nhìn lại mình đi, như 1 thằng điên, anh…anh…để tui yên đi. –Nó gằng giọng.

_Vậy thì…vậy thì anh sẽ giết nó để em thấy là không ai có thể cướp em khỏi tôi. –Tôi tròn mắt khi nghe những lời vừa rồi của gã, tôi đứng ngây ra không biết xử xự thế nào.

Hắn lao tới và nắm đầu tôi như một con thú dữ. Hên là lúc đó Nam nắm áo hắn giựt ngược lại. Hắn vẫn lồng lộn và lao về phía tôi. Nam ôm chặt lấy hắn và hét lên.

_Chạy mau đi, đứng đó làm gì muốn chết hả? –Tôi giật mình và chạy về phía chú bảo vệ đứng cách đó khoảng trăm mét.

Chú bảo vệ chạy tới tách hai người ra.

_Có chuyện gì vậy? Hai cậu bình tĩnh lại nếu không tôi sẽ đưa cả hai lên ban quản lý.

_Hắn bị điên rồi, cháu chẳng quen biết hắn mà hắn cứ lao vào đánh bạn cháu. –Nam phân bua.

_Yêu cầu cậu không được làm mất trật tự nơi này.

_Xin lỗi anh, chỉ là hiểu lầm thôi. –Hắn vỗ vai chú bảo vệ.

_Chuyện này chấm dứt nếu không mời cả hai rời khỏi đây. Các câu nên biết đây là nơi công cộng.

_Dạ, xin lỗi anh, chỉ là một chút hiểu lầm thôi.

Chú bảo vệ bỏ đi, hắn quay sang hai đưa tôi.

_Anh sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, em nhớ cho rõ nha Nam. –Dứt câu hắn bỏ đi về phía cổng Đầm sen.

_Chuyện gì vậy Nam, ông với ổng là gì của nhau mà ổng như người điên vậy. –Tôi hỏi nó.

_Thằng khùng đó mà, hắn lẽo đẽo theo tui mấy tháng nay khi mà tui gặp hắn trong một quán ăn.

_Nãy tui sợ muốn chết luôn, tưởng kì này tiêu rồi chứ.

_Đừng lo, tui không để hắn quấy rầy Ân Đâu.

_Thôi cũng mệt rồi, đi về thôi, cảm ơn Nam hôm nay đã dẫn tui đi chơi.

_Ơn với nghĩa gì, thằng nhóc

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook