Giang Nam Kỳ Nương Tử

Chương 5

Vân Nhạc

23/04/2014

Lương Đông Ân thả bồ câu đưa tin, bồ câu đưa tin nhanh chóng bay lên không trung.

Thời tiết hôm nay thật tốt, đám mây trắng hiện ra bềnh bồng, nhè nhẹ dịu dàng, cảm giác thật ưu nhàn… Nàng không liếc nhìn trời một cái, xoay người bước vào phòng nhỏ trong núi.

Thời tiết sáng sủa, gió mát vi vu, chim chóc trên cành cây hót líu lo, lộc chồi mới hé nụ. Đối mặt với hơi thở mùa xuân, Lương Đông Ân nở nụ cười hiếm thấy, nhỏ giọng nói: “Thật sự là ‘Sơn hoa cao hạ sắc, xuân điểu đoản trường thanh’!”

“Không ngờ nàng cũng thích thơ của Mai Nghiêu.” Giọng nói của nam nhân vang lên bên phải.

Lương Đông Ân dường như không nghe thấy, mang mớ rau dại vừa mới hái đi thẳng một nước ra sau phòng, tiếp tục mút gạo, nhóm lửa, chuẩn bị bữa trưa.

“Đông Ân, trò chuyện với ta đi, ta buồn chán quá!” Nam nhân theo sát ở phía sau.

“Ngươi bị thương như vậy còn lắm lời.” Nàng bỏ mớ rau dại vào nước.

“Ta nằm rất nhiều ngày, đã khỏe hơn rất nhiều, ngực phải bị thương cũng dần dần hồi phục.”

“Đông Ân, dược thảo nàng hái thật hiệu nghiệm.”

“Sớm biết thế ta sẽ đâm sâ thêm chút, đỡ phải bị ngươi ở chỗ này làm phiền ta.” Nàng xắc rau dại thành nhiều khúc.

“Ta sớm biết nàng luyến tiếc ta mà. Nàng cố ý tránh kinh mạch trọng yếu của ta, ngực phải chỉ là ngoại thương thôi… dù sao khuôn mặt hay bộ dáng này của ta cũng không xấu, thân hình cường tráng, tính tình vừa dịu dàng lại chu đáo, có rất nhiều cô nương trong thiên hạ thích lắm đấy.” Nam nhân không sợ chết quấn quít lấy nàng.

“Vậy ngươi cứ đi tìm những cô nương kia đi, đừng phiền ta.” Nàng vo sạch gạo đặt trên bếp lửa.

“Nhưng ta không cần các nàng ấy, ta chỉ muốn nàng thôi. Đây là nàng nợ ta. Nói chuyện phiếm với ta đi, ta sẽ không cản trở công việc của nàng.” Nam nhân vẫn chưa từ bỏ ý định.

Cuối cùng Lương Đông Ân cũng nhìn lên khuôn mặt tuấn mĩ như ngọc của Vệ Đình Long trước mắt, thốt ra từng chữ từng chữ: “Ta không thích nói chuyện phiếm!” Nói xong liền cầm bát đũa đi vào trong nhà.

Đây là một gian phòng nhỏ dựng tạm sơ sài, có thể là chỗ ở tạm của thợ săn, trong phòng đều có vật dụng hằng ngày trong cuộc sống, góc phòng có một túi gạo cùng một ít chén bát.

“Đông Ân, nàng đừng đi!” Vệ Đình Long giống như ruồi bọ bám dính lấy Lương Đông Ân không buông.

“Vệ Đình Long, thật ra ngươi muốn thế nào?” Lương Đông Ân thật sự phiền.

“Tìm người nói chuyện phiếm.”

“Ngươi đi tìm người khác đi!” Nàng đem bát đũa bày ra trên bàn.

“Trong núi sâu này cũng chỉ có hai người chúng ta, ta không tìm nàng, thì tìm Vệ Đình Long mặt dày mày dạn yêu cầu.

“Ngươi không nói một ngày sẽ chết sao?” Nàng nhíu chặt lông mày nhìn hắn.

“Muốn cũng không được. Chẳng may ta cứ như vậy mà cưỡi hạc quy tiên, tâm huyết cứu chữa ta mấy ngày này của nàng liền bị uổng phí… nàng hy vọng như vậy sao?” Vệ Đình Long trưng ra nụ cười tươi ôn nhu mê chết người không đền mạng.

Ngày đó Lương Đông Ân đứng trước núi lở, cõng lấy Vệ Đình Long cao lớn, thi triển khinh công thoát đi, sau đó trong mưa to tìm được gian phòng nhỏ này. Thấy thương thế của hắn nghiêm trọng, nàng trước hết điểm huyệt đạo của hắn để cầm máu, rồi đi tìm thảo dược đắp lên vết thương. Sợ hắn lạnh, nàng cởi bỏ y phục ẩm ướt của hai người, cả người cứ trần trụi như vậy ôm ấp hắn cả đêm.

“Sớm biết thế sẽ mặc kệ ngươi, cho ngươi bị chôn sống luôn!” Nàng thật sự có chút hối hận.

Trên mặt Vệ Đình Long hiện lên nụ cười hạnh phúc: “Nàng sẽ không bỏ mặc ta. Ta dịu dàng đa tình, thanh tao nho nhã, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, chiến công hiển hách, oai phong lẫm liệt, là tình nhân trong mộng của toàn bộ cô nương trong kinh thành! Chỉ cần là nữ…”

“Cũng khó trốn thoát khỏi ma chưởng của ngươi.” Nàng ngồi xuống, nói hết lời thay hắn.

“Đông Ân, mấy ngày này ta còn nói không đủ rõ ràng sao? Ta chỉ muốn một mình nàng, nữ nhân khác ta sẽ không chạm vào.” Hắn cũng “không thể” chạm vào.

“Ta thực sự được sủng ái mà đâm ra lo sợ!” Nàng nhướng mày.

“Cứ nói thật, Đông Ân, chúng ta tâm sự đi! Ta đối không có ác ý.” Hắn thật đúng là ăn nói khép nép.

Lương Đông Ân từ bên cửa sổ nhìn ra phía chân núi bị lở… Trận núi lở hôm ấy làm cho cây cầu duy nhất đi ra ngoài bị gãy. Trời mưa mấy ngày, đến tận đêm qua mới tạnh hẳn, hiện nay đất đai vẫn còn xốp, không thể bắc cầu được. Hai người cứ bị nhốt trong núi sâu như vậy.

Thôi! Dù sao trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách nào rời đi, vậy hãy nghe lời tâm sự ồn ào của nam nhân này!

Vệ Đình Long biết nàng có chút mềm lòng. Trải qua những ngày ở chung này, hắn biết chỉ có thể đối xử mềm mỏng với nàng, nếu dùng cách cứng rắn thì vô dụng. Khó trách nàng ở phủ tướng quân cư xử hờ hững với hắn, tuy rằng lúc đó hắn cho nàng ăn no, mặc đẹp, sủng ái nàng hằng đêm, nhưng hắn lại luôn dùng ngữ khí ra lệnh bắt nàng phục tùng mệnh lệnh, cũng không tự chủ biểu hiện ra uy quyền xuất thân làm tướng của mình, nàng đương nhiên không để ý tới hắn.

Về phần hiện tại, hắn phát hiện ra chiêu “mặt dày mày dạn” này thật sự dùng rất tốt.



“Đông Ân, nàng được Lương gia nhận nuôi, vậy quê nhà thật sự của nàng là ở đâu?”

“Có lẽ là ở Giang Nam.” Nàng thản nhiên nói.

“Sao lại có lẽ? Giang Nam là sao? Tô Châu? Hàng Châu? Tùng Giang?” Nàng chỉ nói một câu, Vệ Đình Long liền ném trả lại một lô một lốc vấn đề.

“Ngươi thật sự muốn truy hỏi cặn kẽ chuyện này sao?” Nàng liếc hắn một cái, dần dần quen với phương thức xấu xa này của hắn.

“Không, ta sẽ còn hỏi nồi đất bị ném đi ở chỗ nào?” Vệ Đình Long cười cười.

Lương Đông Ân liếc xéo hắn một cái. Sao lúc trước lại không giết quách hắn đi?

Aizz, có lẽ tận sâu trong tâm khảm nàng biết hắn cũng không phải người xấu! Dựa theo phương thức của hắn, nàng biết nội tâm của hắn dịu dàng, dựa theo cách hắn vận chuyển lương thực cấp cho Thạch Gia Pha, nàng biết hắn không phải là loại người máu lạnh mà người khác nói tới. Tuy hắn có cưỡng bức nàng, nhưng sau đó trên mặt ngập tràn hối hận…

“Đông Ân, nói đi mà, hai chúng ta coi như đã là phu thê, làm trượng phu biết thân thế của thê tử là chuyện rất bình thường.”

“Ai là phu thê với ngươi chứ? Đừng tưởng rằng ngươi chiếm được thân thể của ta, là ta sẽ gả cho ngươi.” Nàng rất không đồng ý.

“Oa, nàng quả nhiên không phải là nữ tử bình thường! Nếu là nữ nhân bình thường bị thất thân, sẽ lập tức khăng khăng đòi đi theo nam nhân của nàng… Đông Ân, suy nghĩ của nàng thật sự không giống người thường, khó trách vi phu thích nàng như vậy!” Hắn tự xưng hô bản thân mình nghe rất hay.

“Hừ! Đó là quan niệm của nam nhân các ngươi nghĩ ra, ta không để mình bị đẩy vào vòng xoáy đó. Nếu lỡ hôm nay ta bị một tên lưu manh cưỡng bức, ta cũng phải theo hắn sao? Ta mới không ngốc như vậy.” Hiếm thấy Lương Đông Ân nói nhiều như thế.

“Đúng đúng đúng, lời nàng nói thật đúng. Nhưng ta cũng không phải du côn lưu manh, nàng không lấy ta làm chồng, chứ gả cho ai?” Hắn lại đùa giỡn, dùng chiêu mặt dày mày dạn.

“Ta không lấy chồng. Chí ít ta không muốn gả cho ngươi.”

Vệ Đình Long nghe nói như thế, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh mét, hằng âm giọng cứng rắn: “Vì sao?”

“Nam nhân, nhất là nam nhân có quyền thế, đa số là tam thê tứ thiếp, bên ngoài còn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt. Nam nhân các ngươi nói nữ nhân bị nam nhân khác chạm vào chính là tàn hoa bại liễu, vậy nam nhân bị nhiều nữ nhân như vậy lang chạ, tại sao không nói nam nhân là tàn cây nát vụn? Cho nên, ta không muốn gả cho nam nhân có quyền thế, chuyện ấy làm cho ta thấy ác cảm.” Lương Đông Ân lạnh lùng nói. Nàng thực sự rất khó mở miệng nói nhiều như thế.

Nam nhân có quyền thế?

Vệ Đình Long quệt quệt mồ hôi lạnh trên trán, chỉ chỉ vào chính mình, “Ta đây…”

“Ngươi chính là thuộc loại nam nhân sẽ khiến ta cảm thấy có ác cảm.” Nói trúng tim đen!

“Cho nên ta sẽ không gả cho ngươi.” Lời nói dứt khoát rõ ràng rành mạch!

“Hết hy vọng đi!” Một mực chắc chắn!

Vệ Đình Long nghe xong, thiếu chút xíu nữa là đi đời nhà ma!

Chỉ có điều Vệ Đình Long hắn há phải là loại người bỏ cuộc dễ dàng như thế! Muốn dùng lời nói để bức lui hắn? Còn khuya!

Trải qua khóa “huấn luyện” bị tổn thương cả ngày của thần y Triệu Vô Ngôn, hắn sớm đã luyện được kim cương bất hoại thân, huống chi “công lực” của Lương Đông Ân này còn yếu kém hơn Triệu Vô Ngôn rất nhiều.

“Đông Ân, nếu ta nói tuyệt sẽ không nạp thiếp, trước đây cũng không có nhiều nữ nhân, nàng có gả cho ta hay không?” Vệ Đình Long nói giống hệt đứa con dâu nhỏ.

“Vậy ngươi nhất định có vấn đề!Lương Đông Ân liếc hắn một cái.

Gãi trúng chỗ ngứa, thuốc đến bệnh hết! Nàng cũng thật lợi hại, chẳng những võ công cao cường, còn quan sát sâu sắc, ngôn từ sắc bén!

Ông trời làm sao có thể ban cho hắn người vợ khó đối phó như vậy chứ? Vệ Đình Long thầm khóc thét.

“Ta không có vấn đề! Chẳng phải đích thân nàng đã thể nghiệm qua rồi sao? Ta là nam nhân!” Lời hắn nói thật đúng lý hợp tình.

“Ngươi thật sự không nạp thiếp, trước đây cũng không có nhiều nữ nhân?” Lương Đông Ân đánh giá hắn một lúc lâu.

“Đông Ân, ta thẳng thắn với nàng, từ sau năm mười sáu tuổi ta chơi qua kỹ viện, đến nay chưa từng động đến nữ nhân nào nữa. Nàng là nữ nhân duy nhất mà hơn mười năm ta mới động vào đó.”

Nghe nói như thế, Lương Đông Ân chẳng hề cảm động rơi lệ khóc rống lên, mà ngược lại còn hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì ta không thích cùng người khác hoan ái.” Hắn nói dối. Nhưng không quan trọng, bởi vì hắn quả thật thích nàng.

“Vậy tại sao ngươi lại đến kỹ viện tìm cô nương? Hay là cô nương kia là người ngươi thích?”



“Không không không, Đông Ân, nàng đừng hiểu lầm, người ta thích chỉ có một. Về chuyện lúc mười mấy tuổi… nàng cũng biết mà, đệ tử của quan to hiển hách đều tranh nhau nịnh bợ… mọi người cứ lót bụng vài chén rượu, nên thần trí trở nên hồ đồ không rõ ràng. Nói chứ ta còn dùng sức mạnh nữa, chứ chẳng phải là tự nguyện… Đông Ân, nàng phải tin tưởng ta!”

Hắn giữ chặt tay nàng, cố tình tra vẻ mặt trong sạch si khờ nhìn nàng, dáng vẻ rất giống bị trượng phu ruồng bỏ, khẩn cầu trượng phu tin tưởng vào sự trong sạch của mình.

Lương Đông Ân vuốt ve bàn tay sỗ sàng của hắn, nhưng đáy lòng quả thực bị rung động.

“Ngươi nói là… ngươi thích ta?”

“Đúng. Lúc cướp quan lương nàng vọt tới hướng ta, lần đầu tiên thấy nàng, ta đã thích nàng rồi!”

Thích ánh mắt sắc bén lạnh như băng, vì trong xuân mộng của hắn không ngừng xuất hiện đôi mắt lạnh lùng ấy…

“Nói bậy!” Nào có người liếc mắt một cái liền yêu thích người khác chứ! Huống chi nàng lúc ấy còn che mặt.

“Nàng không tin vừa gặp đã yêu hay sao? Bất kể là thiên duyên tiền định à?” Vệ Đình Long đáng thương nói.

Thấy nàng không nói lời nào, hắn lại nhân cơ hội cầm tay nàng lần nữa. “Đông Ân, chúng ta đã bị bao vây trên núi này, ta không cần dùng lời ngon tiếng ngọt với nàng, tất cả những lời ta nói đều là thật. Nếu ta nói ta thích nàng, kiếp này chỉ cần một mình nàng, nàng sẽ gả làm vợ ta chứ?” Hắn nói lời này còn chân thật hơn.

Lương Đông Ân chưa từng gặp được nam nhân thổ lộ tình cảm rõ ràng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn suy nghĩ trở nên hỗn loạn, mất bình tĩnh, nói qua loa: “Nhưng ta chỉ là một dân nữ tầm thường…”

“Nàng không quan niệm trinh tiết cổ hủ, sao lại quan niệm địa vị sang hèn lỗi thời vậy?”

“Nhưng dáng người của ta giống thiếu niên, không ngực không eo…”

“Không sao, ta chọn nương tửhứ không phải chọn thịt heo.”

“Nhưng ta là cường đạo…”

“Nàng gả cho ta, thì sẽ không là cường đạo nữa.”

“Nhưng Thạch Gia Pha…”

“Ta sẽ chiếu cố.” Hắn tới gần nàng.

Không thích hợp! Trong lòng nàng cảm thấy không ổn, nhưng chính là tìm không được câu nào để phản bác lại lời của hắn.

Lương Đông Ân nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nàng tin tưởng vào đầu óc của mình, nhất định có thể tìm ra lời để phản bác hắn. Bình tĩnh! Bình tĩnh…

Đúng rồi! Hai mắt nàng sáng ngời, nghĩ đến ân huệ nàng đã cứu hắn vào ngày núi lở đó.

“Ta cứu ngươi một mạng, ngươi muốn lấy ơn báo đáp, hiện tại ta muốn ngươi cách xa ta ra một chút…” Nàng còn chưa nói xong, đã bị hắn ngắt lời.

“Chính vì nàng đã cứu ta, ta muốn lấy ơn báo đáp, cho nên ta tính lấy thân báo đáp, cả đời đi theo nàng. Đông Ân, về sau ta chính là người của nàng!” Hắn giống hệt như tiểu nữ nhân, ôm lấy nàng.

Trời! Còn có nam nhân như vậy sao? Lương Đông Ân thật sự ngây ngẩn cả người.

Thấy nàng lộ ra vẻ mặt sững sờ ngây dại hiếm có, Vệ Đình Long nắm chắc cơ hội, kéo Lương Đông Ân đi ra ngoài phòng rồi quỳ xuống, miệng thì thầm: “Hoàng thiên trên trời, Hậu thổ dưới đất, Vệ Đình Long ta cùng Lương Đông Ân hôm nay ngay lúc này kết làm phu thê, sống chết có nhau, tuyệt không tách rời, làm phu thê trọn đời!” Hắn ấn đầu nàng

Lúc này Lương Đông Ân như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, kinh hoảng nói: “Không, cái này không tính!”

“Sao lại không tính? Vệ Đình Long ta chưa từng nghiêm túc như giờ phút này. Nương tử à.”

“Ngươi gọi ta là gì? Ai là nương tử của ngươi?” Nàng kích động đứng lên mặt đất.

“Nàng không thích ta gọi nàng là nương tử? Vậy ta gọi nàng là Đông nhi được không?” Vệ Đình Long lấn sát đến mặt nàng, muốn hôn trộm môi thơm.

“Không… không được nói bậy!” Mặt nàng ửng hồng, muốn đẩy hắn ra, nhưng Vệ Đình Long đã sớm từng bước hôn lên má phấn của nàng. Á! Hắn cuối cùng đoạt lại quyền chủ đạo.

Sao lại có người có da mặt dày như vậy? “Ngươi… không được như vậy…” Lương Đông Ân đỏ mặt, hắn cười khi thấy tim của nàng hoảng lên…

Sao hắn lại có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ! Không, không đúng. “Nguy hiểm” hiện tại chính là hắn. Chuyện chung thân đại sự sao có thể làm qua loa như thế chứ? Không, cũng không đúng. Nàng lại không chịu gả cho hắn, thì sao nói qua loa được? Ây da! Sao lại rối lên thế này? Nàng không phải là người dễ dàng mất bình tĩnh! Bình tĩnh, bình tĩnh…

Đột nhiên, mùi khét xộc đến.

“Nguy rồi!” Lương Đông Ân thầm kêu một tiếng, vội đẩy hắn ra, chạy ra sau phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Giang Nam Kỳ Nương Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook