Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Chương 92: Thưởng thức nam sắc trên đường

Tứ Dực

25/02/2017

Edit: Mẫn Mẫn

Một cỗ kiệu hoa lệ xuất hiên trên đường cái. Người dẫn đường trước mặt cỗ kiệu chính là một nam tử trẻ tuổi, sắc diện lạnh lùng, mặt mũi không tính là đặc biệt thanh tú, nhưng trên người tản mát ra hơi thở lạnh như băng khiến người khác không dám nhìn gần. Theo sau cỗ kiệu còn có mấy tên tùy tùng, bảo vệ thân cận. Đoàn người không nhanh không chậm đi về hướng Dục Vương Phủ.

Hai vị cô nương trẻ tuổi ngồi bên trong kiệu, một vị trên mặt che tấm sa mỏng màu trắng, khí chất xuất chúng, điềm tĩnh thanh nhã; một vị mắt thật to, thỉnh thoảng vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, bộ mặt kích động không giấu nổi sự tò mò trong đôi mắt thanh tú.

" Oa, nơi này thật phồn hoa, thật náo nhiệt. Thuần Thuần, mau nhìn kìa, công tử lịch sự kia dáng dấp thật thanh tú , nhất định là người đọc sách. Tương lai nếu thi không đậu Trạng nguyên, thì có thể làm " tiểu bạch kiểm ". Còn có, người nam nhân đang đứng trước quán nghiêm túc chọn lựa trâm cài đầu kia, vừa nhìn là biết chính là người thương lão bà, trong đôi mắt tràn đầy tình yêu. Lần này tới Tây Diễm Quốc quả thật là không sai. Sao đẹp trai vậy? "

Hoa Thiên Ngữ hưng phấn ngắm nhìn nam nhân, đối với việc xoi mói bọn họ lấy làm vui vẻ. Hơn nữa nhìn thấy nam nhân có bộ dáng đẹp trai lại càng oa oa kêu to, hưng phấn nhảy lên, đỉnh đầu đụng vào đỉnh kiệu, đầu gối đụng vào đệm cứng rắn. Đôi mắt như chuông đồng lớn lấp lánh tỏa sáng, giống như thấy thức ăn mỹ vị, nước miếng chảy dài.

Mộc Thuần Thuần buồn cười nhìn nàng, liên tục lắc đầu nhắc nhở "Tiểu Ngữ, cẩn thận một chút, muốn xem ngồi xuống từ từ xem, đừng kích động như vậy, vẻ mặt háo sắc kia tháo xuống đi, người ta đều nhìn ngươi kìa. Những nam nhân kia rốt cuộc có cái gì tốt mà nhìn, không phải đều là hai con mắt hai mũi và một miệng sao. Hơn nữa một cô nương nhà lành, khoa trương, không úy kỵ gì nhìn chằm chằm nam nhân như vậy có chút mắc cỡ. "

Nhưng nàng là Hoa Thiên Ngữ hành động cổ quái. Hai chữ " mắc cỡ " này vĩnh viễn sẽ không cùng nàng có bất cứ quan hệ nào.

" Ta có thể không kích động sao. Nhiều nam nhân đẹp trai như vậy có thể nhìn miễn phí, thật là khó kiếm được. Ta cho ngươi biết, ta đối với mỹ nam không có sức chống cự. Chỉ cần có trai đẹp nhìn, ta có thể không cần ăn cơm cũng được. Trước kia ta còn đặc biệt chạy đến bờ biển nhìn lén những người mẫu anh tuấn nha, hì hì. " Hoa Thiên Ngữ vừa nhắc tới đề tài đẹp trai, ngay cả lông mày đều chớp động.

Bãi biển, người mẫu, đó là vật gì? Mộc Thuần Thuần nghe thấy trong lòng nghi ngờ, Tiểu Ngữ nói chuyện luôn là kỳ kỳ quái quái, thỉnh thoảng sẽ nhảy ra mấy từ ngữ nàng chưa từng nghe qua, những lúc này, nàng không nói một chữ, chỉ có thể nghe Tiểu Ngữ bô bô nói.

Mặc dù thông minh như nàng, nhưng làm sao có thể biết cuộc sống của Hoa Thiên Ngữ lại ở một cái thế giới khác chứ.

Nửa buổi nghe xong, Mộc Thuần Thuần rốt cuộc biết rõ một chuyện, cười nói " Tiểu Ngữ, ta còn tưởng rằng ngươi đối với Liên Cảnh cảm thấy hứng thú, thì ra phàm là nam nhân có dáng dấp tuấn tú đều có thể làm ngươi kích động sao? Liên Cảnh nếu biết sợ sẽ rất thất vọng. "

" Thật ra thì, ta mỗi ngày đều thật muốn gặp Liên Cảnh ca ca. Ta thấy hắn là nam nhân đẹp trai nhất ta từng gặp, quả thật đẹp trai đến hồ đồ, mê chết người. Nếu hắn sống ở thời đại của ta, nhất định sẽ một cái nháy mắt có thể giết chết hết nữ nhân toàn cầu. Chỉ là, hắn đã đi hai tháng rồi, cũng không biết khi nào trở lại, ai, đáng nhẽ ta lúc đầu nên bám lấy hắn, đi cùng nhau, thất sách thất sách. "

Hoa Thiên Ngữ phồng quai hàm đỏ thắm lên, trong lòng rất là hối hận.



Nếu ngươi đi theo, sợ là người nào đó bị chọc giận đến phải biến thành hầm băng to. Mộc Thuần Thuần ở trong lòng âm thầm cười trộm. Tiểu Ngữ tùy tiện như vậy, lỗ mãng liều lĩnh như vậy, cả ngày bị thương đến xanh xanh đỏ đỏ ứ một khối, căn bản sẽ không phát hiện người nào đó vì nàng mà quan tâm vì nàng mà đau lòng.

Ai, đáng thương cho Nam Cung Huyền.Mộc Thuần Thuần rất mong đợi giữa bọn họ sẽ phát triển tiếp.Nhưng chắc chắn, Tiểu Ngữ chỉ thích đẹp trai, mà Nam Cung Huyền lại không thuộc về loại người đó. Hắn nhìn qua cũng chỉ là dáng dấp có một chút xíu thanh tú mà thôi, cả người lạnh như băng, giống như đối với tất cả mọi chuyện cũng thờ ơ, dĩ nhiên trừ chuyện của Tiểu Ngữ ra.

Tiểu Ngữ sẽ thích diện mạo bình thường, không sâu sắc nhưng đặc biệt mị lực của Nam Cung Huyền sao?

" Sớm biết nơi này có nhiều mỹ nam như vậy, chúng ta sớm nên ra ngoài. Ám Môn mặc dù cũng rất xinh đẹp, nhưng âm khí trầm trầm, một chút sức sống cũng không có.Nán lại hơn hai tháng, ta đã buồn bực tới phát bệnh." Hoa Thiên Ngữ thầm nói.

Nghe được hai chữ Ám Môn, Mộc Thuần Thuần không tự chủ được nghĩ đến chủ nhân Ám Môn, phu quân của nàng.Mấy ngày nay nàng cố ý xa cách hắn, tránh né hắn. Cũng may hắn có rất nhiều chuyện bận rộn, thường không có ở Ám Môn. Nghe Nam Cung Huyền nói, hôm đó vết thương đột nhiên xuất hiện phản ứng như hàng vạn con kiến gặm cắn rất khó chịu là bởi vì nàng bị dị ứng với cỏ Tuyết Ngưng, không thể dùng cỏ Tuyết Ngưng làm thuốc, nghĩa là khó có thể khôi phục dung mạo như cũ.

Đối với cái kết quả này nàng cười nhạt một tiếng, cười đến rất là thản nhiên.

Tính ra nàng đã ở trong Ám Môn dưỡng thương gần ba tháng, Nam Cung Huyền hết lòng chăm sóc, vết thương đã tốt hơn rất nhiều, da thối rữa đã lần nữa khép lại, vảy tróc ra toàn bộ, chỉ cần kiên trì bó thuốc ba tháng nữa là vết thương khỏi hẳn, chỉ sợ là vết sẹo trên mặt khó có thể loại trừ.

Thật ra thì nàng không quá thích Ám Môn.Chỗ đó tuy cách xa huyên náo, cảnh trí như tranh như thơ, thế nhưng nơi này đúng như Tiểu Ngữ nói, âm khí trầm trầm, không có một chút sinh khí. Chủ yếu nhất là chung quanh đều có người giám thị nàng, khiến nàng cảm giác rất là đè nén. Còn lâu mới thoải mái như ở Dục Vương Phủ. Trước sự kiên trì của nàng, Biện Dục cuối cùng đồng ý để cho nàng trở về Dục Vương Phủ tiếp tục dưỡng thương.

Từ khi Hoa Thiên Ngữ ra khỏi Ám Môn quả thật giống như con chim khoái lạc, không thu lại được, cũng không biết nàng mới vừa nhìn thấy nam nhân nào, cổ rướn lên, khom người ra ngoài tìm kiếm, bất chợt, chân trái dẫm một cái, đầu gối lần nữa đụng phải cái đệm cứng rắn, đau đến thét lên một câu, ai oán nói: " Ai, cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng, thật đáng tiếc. Bóng lưng nhìn quen quen, giống như đã gặp ở nơi nào rồi.A, chờ một chút, ta nhớ ra rồi, có một thời gian ta cực kỳ thích một diễn viên cổ trang, chính là bóng lưng như vậy, ô, ô, còn tưởng mình vừa được xem phim điện ảnh. "

Mộc Thuần Thuần đối với những lời nói kỳ kỳ quái quái kia rõ ràng không quá mức quan tâm, nàng quan tâm đầu gối Hoa Thiên Ngữ có bị đụng thương không. Mới vừa nghe thấy nàng bị đau kêu một tiếng, chân mày chau chặt lại, rõ ràng đụng không phải nhẹ. Nàng đưa tay ra hướng về đầu gối của nàng ta, bởi vì đau đớn Hoa Thiên Ngữ lập tức rụt một cái, né tránh.

" Tiểu Ngữ, chắc là đau lắm, khẳng định lại bị thương rồi. Ta bảo Huyền đại ca tới đây giúp ngươi xem một chút nha. " Mộc Thuần Thuần kéo rèm phía bên nàng ra, muốn gọi nam tử áo xanh trước mặt, lại bị một cái tay nhỏ bé nhanh chóng che miệng.

" Không thể gọi hắn tới đây, tuyệt đối không thể gọi hắn. " Hoa Thiên Ngữ nóng lòng ngăn cản Mộc Thuần Thuần. Hô, thật may là nàng phản ứng ngăn cản kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook