Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 3 - Chương 62: Chương 17.2: "Khách đến chơi" trong truyền thuyết

Mê Loạn Giang Sơn

14/04/2015

Editor: Hoàng Dung

Hiên Viên Lạc Thần thấy nàng lộ ra vẻ mặt như thế, lại có thể co rúm thân thể lại giấu sau lưng Hiên Viên Mặc. Từ trước đến giờ, Mặc ca ca đối với bọn họ rất là tốt, hơn nữa Mặc ca ca là hoàng đế, nên chắc mẫu thân không dám làm gì hắn đâu?

Hiên Viên Mặc cười khẽ ôm Hiên Viên Lạc Thần lên, mở miệng cười: "Thần nhi, không phải mẫu thân đệ phi lễ với đệ đâu. Bây giờ đệ còn nhỏ, chờ đệ trưởng thành sẽ hiểu!"

Hiên Viên Lạc Thần rất hoài nghi nhìn hắn một cái, lại nhìn lỗ mũi mẫu thân mình đang phun tức giận, quặm mặt lại mở miệng: "Mặc ca ca, có phải huynh bị mẫu thân thu mua không?"

"Phốc. . . . . ." Hiên Viên Triệt phun một ngụm nước trà ra ngoài, nếu không phải nhìn sắc mặt tối đen khó coi của Vũ Văn Tiểu Tam, hắn thật muốn ôm bụng cười to một trận!

Câu hỏi này khiến khóe miệng Hiên Viên Mặc mơ hồ co quắp mấy cái, có cần nói đến như vậy không? Có mẫu thân sẽ vì vô lễ với con trai hai tuổi của mình, đi thu mua người khác nói láo giúp sao?

"Đúng! Hắn chính là bị ta thu mua, bây giờ con cút ra ngoài cho ta!" Vũ Văn Tiểu Tam rốt cuộc không thể nhịn được nữa bộc phát! Vì sinh hai tên ranh con chết bầm kia, nàng suýt nữa mất luôn mạng già! Tiểu tử thúi đáng chết này lại có thể nói lời như thế! Thật ra thì nàng đã nhịn bọn chúng lâu rồi, trong lòng một mực lặp lại nói mình phải làm một từ mẫu, từ mẫu! Nhưng kết quả làm từ mẫu chính là suýt nữa tiến hóa thành sắc lang! Cái này nói nàng làm sao chịu nổi! Làm sao mà chịu nổi!

Hiên Viên Mặc nhíu nhíu mày, có chút không đồng ý nhìn nàng. Đứa bé biết cái gì, có cần nổi giận như vậy không! Tuy hắn cũng biết tính khí nha đầu này chính là nóng nảy, vốn cho là làm mẫu thân sẽ sửa đổi, không nghĩ tới vẫn là như vậy!

Bộ dáng lớn tiếng gào thét này, hù sợ đến hai đứa bé! Hiên Viên Sở Cuồng không dám tin trợn to mắt, rụt sang bên cạnh Hiên Việt Triệt mà trong ngày thường hắn ghét nhất, mà Hiên Viên Lạc Thần nhìn nàng một hồi lâu, rồi sau đó hắng giọng gào khóc rống lên: "Hu oa. . . . . . Mẫu thân không cần con nữa, hu hu hu. . . . . . Mẫu thân không cần con nữa. . . . . ."

Khóc đến người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ! Chính Hiên Viên Sở Cuồng ở một bên cũng thút tha thút thít lỗ mũi một chút, cũng muốn khóc theo. . . . . .

Vừa thấy con trai khóc, làm lửa giận trong lòng Vũ Văn Tiểu Tam tiêu tan, ngược lại cực kỳ đau lòng, vội vàng đứng dậy nhận lấy nhi tử từ trong ngực Hiên Viên Mặc: "Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, là mẫu thân hư, mẫu thân nói sai, đừng khóc. . . . . ." Vừa dụ dỗ hắn, vừa ở trong lòng mình tự hỏi. Hành động của nàng, có phải cũng là một loại tính tiện không?

"Vậy. . . . . . mẫu thân có còn cần con hay không?" Đôi mắt Hiên Viên Lạc Thần sưng giống con thỏ nhỏ, tuy là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng dù sao cũng mới là một đứa bé hai tuổi.

Đau lòng lau nước mắt trên mặt hắn, vội vàng mở miệng: "Cần! Cần! Thần nhi ngoan như vậy, mẫu thân làm sao sẽ không cần!"

Tiểu Lạc Thần lập tức chui vào trong ngực nàng, một bộ dáng nũng nịu. . . . . .

Nhìn tình huống này là hỏa khí tiêu tán, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Mà đứa trẻ kiêu ngạo nào đó sau khi ở trong ngực mẫu thân làm nũng đủ rồi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lên, có chút ngượng ngùng nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Mẫu thân, người vô lễ với người ta, phải chịu trách nhiệm đó!"

"Phốc --" Hiên Viên Mặc phun nước trà ra.

"Ha ha ha. . . . . ." Hiên Viên Triệt vỗ bàn nở nụ cười.

"Ai da! Ha ha ha. . . . . ." Hiên Viên Ly ôm bụng cười đến ngã trái ngã phải, đây đều là những kẻ dở hơi gì đâu!

Chịu trách nhiệm? Mặt Vũ Văn Tiểu Tam đen lại nhìn nó một chút, thật sự là không biết nên nói cái gì cho phải!

. . . . . .

Thư phòng.

Sau khi Hiên Viên Vô Thương bước vào, liền nhàn nhạt nhìn hắn: "Muốn nói cái gì?"



Hạ nhân rất là tự giác đóng cửa lại.

"Hoàng thúc, ta. . . . . ." Trên khuôn mặt lãnh ngạo xuất hiện chút vẻ mặt không tự nhiên, ánh mắt nhìn xung quanh, cắn răng, tiếp tục mở miệng, "Hoàng thúc, người còn giận ta sao?"

Ba năm trước đây, hắn và hoàng thúc ước định công bằng cạnh tranh, cuối cùng cũng là hắn không tuân thủ ước định. Khi đó, hoàng thúc rất tức giận, nói muốn đoạn tuyệt tình nghĩa chú cháu với hắn. Chuyện này, vẫn là một cây gai trong lòng hắn, chỉ cần nhớ tới, liền đâm đau hắn. Hoàng thúc đối với hắn mà nói, là thầy, là bạn, cũng là trưởng bối, chuyện làm cho bọn họ so với phụ hoàng còn nhiều hơn. Thế nhưng, hắn lại bởi vì ích kỷ của mình, phản bội tình chú cháu của bọn họ.

Trên gương mặt tuyệt mỹ nâng lên một nụ cười nhạt, cười như không cười nhìn hắn: "Không phải ngươi đang gọi bổn vương là hoàng thúc sao?"

Nam tử lãnh ngạo ngẩn ra, trên dung nhan lạnh lẽo lộ ra một nụ cười nhạt. Đúng vậy, tuy hoàng thúc chưa từng nói với hắn cái gì, cũng không giống như trước đây động một chút là tìm hắn đánh cờ nói chuyện phiếm, nhưng cũng không có phản đối mình gọi hắn là "Hoàng thúc" . Nếu còn giận hắn, ngay cả sự xưng hô này cũng sẽ không để hắn gọi .

Nghĩ thấu rồi, tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn, nhìn lên người trước mặt, trong lúc nhất thời lại không biết nói cái gì cho phải.

Lại thấy Hiên Viên Vô Thương vươn tay, cười nhìn hắn, giống như là muốn mời. . . . . .

Hắn sững sờ, rồi sau đó vươn tay, hung hăng ôm lấy Hiên Viên Vô Thương! Trong mắt lạnh suýt nữa rơi xuống một giọt lệ, hắn vì một ngày này, đã suy nghĩ ba năm! Ba năm!

Hiên Viên Vô Thương vỗ vỗ sau lưng hắn, không tiếng động an ủi. Rồi sau đó mở miệng cười: "Được rồi, đều đã lớn, sao còn giống như khi còn bé, có phải còn muốn khóc mấy tiếng để hoàng thúc an ủi ngươi không?"

Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Ngạo vội vàng buông hắn ta ra, trên dung nhan nghiêm túc xuất hiện chút sắc hồng. Lúc bốn tuổi trước kia, tuy hoàng thúc chỉ lớn hơn hắn ba tuổi, nhưng mỗi lần hắn gặp chuyện đau lòng đều muốn nhào tới trong ngực hoàng thúc khóc một phen, tìm kiếm an ủi. Cho nên vừa nghe hắn ta nói như vậy, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng!

Rồi sau đó, hai người nam nhân nhìn chằm chằm đối phương một hồi lâu, một tình nghĩa thuộc về nam nhân lưu chuyển trong mắt của nhau. . . . . .

"Hoàng thúc, chúng ta đánh một ván cờ được không?" Nói xong hình như có chút khẩn trương, sợ bị cự tuyệt. Ba năm nay, bọn họ cũng nói chuyện nhiều, nhưng mỗi lần đều là một người gọi một tiếng "Hoàng thúc" , một người nhàn nhạt gật đầu, sau đó cũng không nói gì thêm. Lúc trước, đánh cờ đều là hoàng thúc đề xuất, hôm nay là chính bản thân hắn chủ động đưa ra, chỉ hy vọng bọn họ có thể trở lại như ngày trước.

"Được!" Dứt khoát đồng ý, rồi sau đó lấy ra bàn cờ mình yêu quý nhất. Mỗi lần đánh cờ, hắn đều chỉ cầm cờ trắng, lần này cũng không ngoại lệ. Sau khi xếp cờ xong, ống tay áo vung lên, một viên cờ màu trắng liền rơi vào bên trong.

Hiên Viên Ngạo cũng vung tay lên, một cờ đen tung hoành ở giữa.

Rơi xuống, rơi xuống, Hiên Viên Vô Thương giống như lơ đãng mở miệng trêu chọc: "Lá gan của Ngạo ngược lại lớn thêm không ít, lại chủ động tìm hoàng thúc đánh cờ!"

Lời này khiến sắc mặt Hiên Viên Ngạo trong nháy mắt trở nên vô cùng xấu hổ. Lại nói, từ trước đến nay hắn không chủ động nói đánh cờ với hoàng thúc là có nguyên nhân, vì lần nào cũng đánh thua! Hiện tại hắn lại có thể chủ động đề xuất, hoàng thúc nói lời này cũng là bình thường! Chỉ đành phải nhắm mắt ho nhẹ một tiếng, ăn ở hai lòng nói: "Có lẽ bây giờ, kỳ nghệ của Ngạo có tiến bộ!"

Hiên Viên Vô Thương nghe vậy, cười khẽ một tiếng, hắn tự nhiên sẽ không nói đứa cháu này của mình đề xuất đánh cờ là vì cái gì, lại đặt xuống một viên cờ mở miệng: "Ừ, hi vọng ngươi tiến bộ thật!"

Lần này tốt lắm, cởi hổ khó xuống rồi!

Hiên Viên Ngạo không biến sắc cắn răng, bắt đầu tập trung tinh thần chơi cờ. Tuy có thể vẫn là thất bại, nhưng cũng không thể thua quá mất mặt đúng không?

. . . . . .

Thấy không khí đã bình thường lại, Hiên Viên Sở Cuồng nhìn trong nhà tới nhiều người như vậy, liền không nhịn được vui mừng! Vui sướng hài lòng chạy tới chạy lui xung quanh phòng, hôm nay trong nhà thật náo nhiệt!

"Vương phi, có muốn mang đồ ăn lên không?" Hạ nhân nhìn phòng đầy khách một chút, mở miệng về phía Vũ Văn Tiểu Tam. Hiện nay đã là giờ ăn cơm trưa.

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn mọi người một chút, rồi sau đó mở miệng cười: "Dĩ nhiên là mang lên!" Nếu không chẳng lẽ để một bàn đầy khách đều đói bụng?

"Dạ!" Hạ nhân này nói xong liền lui xuống.



Lúc này Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng về phía hạ nhân ở cửa: "Đi mời vương gia và Ngạo vương gia tới đây cùng nhau dùng bữa!"

"Dạ!" Hạ nhân đáp một tiếng, đang muốn đi mời, lại bị Hiên Viên Sở Cuồng cắt đứt: "Mẫu thân! Con đi! Con đi mời phụ thân!" Nói xong vui sướng hài lòng chạy ra ngoài cửa, vừa nhảy vừa nhún, cực kỳ vui vẻ!

Mọi người thấy bóng lưng đáng yêu của nó, không nhịn được cười lắc đầu, vẫn là tiểu hài tử sống nhẹ nhõm, nhìn nó liền cảm giác mình trẻ lại không ít!

Chỉ chốc lát sau, hạ nhân liền bưng đồ ăn đi vào, bày một bàn, đều là món ăn nổi tiếng, cũng mang đến một vò rượu để ở một bên.

Một bình bích ngọc đặt ở một bên, mấy cốc bích ngọc được đem đi phân phát cho mọi người.

Lúc phát đến Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Ly bên cạnh, tự giác nhảy qua. Mỗ nữ co quắp khóe miệng nhìn hạ nhân này, lại có thể phát ly ở chỗ ngồi Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng, duy chỉ không cho nàng và Tiểu Ly! Đây cũng quá khi dễ người đi? Cắn răng mở miệng: "Có phải ngươi phát thiếu rồi không?"

Hạ nhân này co rúm lại một chút, run run mở miệng: "Vương phi, không phải phát thiếu, đây là ly của ngài và công chúa" Nói xong đặt hai ly bạch ngọc ở trước mặt của các nàng. Ly bích ngọc là ly chuyên dụng dùng để uống danh tửu "Hồng trần túy", vương phi và công chúa phải uống trà?

Mỗ nữ rất là căm tức cắn răng: "Bổn vương phi cũng muốn cái ly màu xanh lá cây!" Cái này là kỳ thị giới tính đó?

"Vương phi, ngài cũng muốn uống rượu?" Uống rượu không phải là chuyện của nam nhân sao?

"Ta thích để một ly xanh lá cây trước mặt mình có được hay không?" Sắc mặt mỗ nữ không tốt nhìn hắn.

Hạ nhân này dưới ánh mắt đồng tình của mọi người trên bàn, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy đặt trước mặt của Vũ văn Tiểu Tam một cái ly, sau đó lại đặt một cái ly tới trước mặt của Hiên Viên Ly. Nói không chừng vị công chúa này cũng thích để một cái ly màu xanh lá cây trước mặt.

Khóe miệng Hiên Viên Ly giật giật, đây thật là nằm cũng trúng đạn. Chuyện này liên quan gì tới nàng, nàng cũng không có sở thích kỳ quái này!

Đúng lúc này, Hiên Viên Vô Thương ôm Hiên Viên Sở Cuồng vững vàng đi vào, đi theo ở đằng sau là Hiên Viên Ngạo, sắc mặt thất bại! Hơn một canh giờ, tuy là không thua, nhưng đã lộ ra dấu hiệu thất bại.

Vừa tiến đến, Hiên Viên Sở Cuồng liền trượt xuống, chạy đến vị trí ngồi của mình, rất vui vẻ cầm chiếc đũa liền gắp thức ăn!

Hiên Viên Lạc Thần đánh một phát vào tay của hắn: "Người lớn chưa ăn, ngươi vội cái gì!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Sở Cuồng hết sức mất hứng nhìn ca ca đáng ghét này một cái: "Ta không cần ngươi quan tâm! Ta chính là muốn ăn!" Nói xong lần nữa đưa đũa, lại bị tiểu Lạc Thần đánh một cái: "Ngươi chờ chút đi, một chút lễ phép cũng không có!"

Hốc mắt Tiểu Sở Cuồng lập tức đỏ lên, xem ra rất có khuynh hướng nước ngập kim sơn. Hiên Viên Mặc vội vàng mở miệng hòa giải: "Được rồi, được rồi. Người nào ăn trước cũng giống nhau thôi, Cuồng nhi ăn đi!"

Hiên Viên Sở Cuồng đắc ý nhìn ca ca mình một cái, gắp thức ăn đưa lên miệng của mình, đắc ý ăn vài miếng. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương cũng mơ hồ có chút cau mày. Hôm nay tiểu tử này quá không bình thường, có khi nào vui vẻ như vậy đâu? Hôm nay thật là hoạt bát có chút không bình thường!

Những người khác cũng có chút kỳ quái. Lúc trước bọn họ thường đơn độc đến thăm hoàng thúc, hoàng thẩm, tiểu tử này cũng không có hoạt bát như vậy đâu!

Chẳng lẽ là lại trúng độc? Hiên Viên Triệt rất nghiêm túc nhìn nó một hồi lâu, cũng không phát hiện chút dấu hiệu trúng độc, trong lòng càng thêm buồn bực!

Tiểu Sở cuồng ăn ăn, còn nhìn bọn họ một chút: "Mọi người không ăn à? Ha ha ha. . . . . ."

Ách. . . . . . Lần này mọi người càng thêm kỳ quái, cái này thì có cái gì buồn cười sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook