Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 133

Hoa Thanh Thần

25/11/2017

“Xin đừng mà! Xin đừng mà! Lão gia, ta cầu xin ngài hãy tha cho ta, cầu xin ngài. Xin đừng! Xin đừng làm vậy...”

“Thả người ra, vậy thì số ngân lượng của lão đây coi như mất trắng à?”

Cầm thú! Mau thả cô bé ra! Mau thả cô bé ra! Tôi sắp phát điên rồi.

Tư Hành Phong, ngươi muốn báo thù Hạ Chi Lạc, muốn khiến cho cô ấy nhìn thấy những cảnh tượng như thế này mà lương tâm bị cắn rứt, dày vò cho tới khi phát điên sao? Thế nhưng ta không phải là cô ấy, ta không phải cô ấy, ta là Lạc Bảo, ta là Lạc Bảo cơ mà. Tại sao từng người các ngươi đều muốn dày vò ta như vậy chứ? Tôi nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

“Á... á...”

“Thét đi, thét lớn tiếng thêm nữa đi, ha ha ha.”

Cuộc đời cô bé đã bị hủy hoại rồi!

Đôi mắt long lanh đẫm lệ chứng kiến từng cảnh tượng tàn khốc trước mặt, trái tim tôi đau đớn vô cùng, thậm chí còn không dám tưởng tượng nếu như mình bị đối xử như vậy thì sẽ thế nào...

Tiếng kêu than ai oán, tuyệt vọng đó, những lời lẽ bẩn thỉu, thô tục, dâm loàn đó không ngừng vang vọng bên tai tôi, cho dù tôi nhắm mắt không nhìn thì cũng chẳng thể nào gạt bỏ những âm thanh thê lương như muốn đẩy con người ta vào điên loạn kia.

Cho dù tôi há miệng to thế nào, mong muốn thét lớn lên rằng: “Tên cầm thú kia! Mau bỏ cô bé ra!”, nhưng vẫn chẳng thể nào thét nổi thành tiếng. Tại sao mắt tôi không bị mù, tai tôi không bị điếc? Tôi thực sự hi vọng lúc này mắt mình bị mù, tai mình bị điếc.

Tư Hành Phong, ngươi đã làm được rồi, ngươi đã hủy hoại được ý chí của ta, khiến ta sống không bằng chết.

Tầm, giờ này chàng đang ở đâu? Tại sao chàng lại nhẫn tâm bỏ lại ta một mình để ra phải chịu sự dày vò này? Tầm...

Chỉ cần mở mắt ra, tôi sẽ lại nhìn thấy cái thân thể béo phì kia đang dày vò cô bé tội nghiệp. Cảm giác ghê tởm dâng trào trong cổ họng, hết trận này đến trận khác, tôi đau khổ không ngừng nôn mửa, lồng ngực đau đớn, cánh tay đau đớn, nhưng tất cả đều chẳng sánh nổi với nỗi đau trong lòng. Tôi vốn dĩ đã cạn kiệt sức lực, giờ lại càng chẳng thể chịu đựng thêm nữa, yếu ớt nhắm nghiền mắt lại hôn mê bất tỉnh.

Cơn ác mộng tàn nhẫn này, vốn tưởng sau khi tôi tỉnh lại là có thể kết thúc, nhưng không hề, nó vẫn cứ tiếp tục diễn ra.

Tiếng thét thảm thiết của cô bé kia đã đánh thức tôi, và khi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy khuôn mặt vương đầy nước mắt của cô bé. Khuôn mặt xinh xắn ngây thơ, hồn nhiên ban đầu giờ chỉ còn lại ánh mắt vô thần, ngoài đau khổ thì chính là tuyệt vọng. Cô bé như thể mất hết linh hồn, chẳng khác nào là những vùng vẫy, phản ứng đầy bản năng.

Cô bé đưa bàn tay dính đầy máu tươi ra trước mặt, ánh mắt cùng động tác bất lực kia chẳng khác nào một lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim tôi, nhanh chóng khiến tôi đau đớn vạn phần. dien_dan_le_quy_don

Á, hãy giết chết tôi đi, hãy giết chết tôi đi. Tư Hành Phong, ngươi hãy giết chết ta đi! Nước mắt tuôn trào, tôi gào thét vô thanh, hít thở hổn hển. Tôi như phát điên kéo mạnh cánh tay xuống, mong có thể ôm được cái đầu đang đau đớn hỗn loạn, thế nhưng dù dùng sức mạnh thế nào, cánh tay vẫn cứ bị sợi dây kia thít chặt lại.

Nỗi đau đớn nơi trái tim càng lúc càng mãnh liệt, tôi bắt đầu co giật, hít thở khỏ khăn, chỉ biết há miệng hô hấp một cách khổ sở, nước mắt vẫn không ngừng tuôn trào trên hai bên má. Trước kia, mỗi lần bị như vậy, tôi đều cảm thấy hoảng sợ, căng thẳng tột độ, chỉ sợ mình không kịp hít thở thì sẽ chết đi. Thế nhưng lúc này, tôi chấp nhận không thể hít thở được, mong cho bệnh tim tái phát, nguyện lòng rời bỏ thế gian này như vậy.

Tầm đã không còn nữa, Dạ Tầm Hoan cũng đi rồi, tôi sống trên đời này thì cón ý nghĩa gì nữa. Tôi vốn dĩ vẫn luôn nuôi hi vọng Tầm vẫn còn sống trên thế gian này, thế nhưng tôi chỉ đang lừa gạt bản thân mà thôi.

Tôi từ bỏ việc hít thở vô ích kia, tôi từ bỏ ý muốn được cầu sinh, cứ như vậy, tôi có thể được giải thoát, giải thoát thực sự. Tầm, xin lỗi chàng, ta không thể thực hiện tiếp lời hứa cùng chàng được, chàng đợi ta...

Đúng lúc tôi định buông xuôi sinh mạng thì ông trời lại không chiều lòng người.

Sức chịu đựng của tôi đến điểm cực hạn, lại cộng thêm bệnh tim tái phát, cả thân người kiệt quệ, mềm nhũn lại, trọng tâm cả người dồn vào cánh tay trái bị treo lên kia. Tôi không ngừng co giật, không ngừng nôn mửa, tôi cho rằng mình đã có thể được giải thoát, thực ra, tôi chỉ hôn mê bất tỉnh thêm lần nữa.

Đau đớn! Lồng ngực tôi thực sự vô cùng đau đớn, ai đang động vào vết thương của tôi! Đau đớn quá! Tôi từ từ mở mắt ra, liền nhìn thấy một vị cô nương tết tóc hai bên đang cầm tấm vải ướt lau phần vết thương cho tôi.

Cô ấy nhìn thấy tôi tỉnh lại, liền nhoẻn miệng mỉm cười dịu dàng, bên má trái hiện lên một lúm đồng tiền sâu hoắm, khiến người đối diện muốn nhìn mãi không thôi. Khuôn mặt thanh tú, nhã nhặn, ở thời đại này, trong số những mĩ nhân mà tôi đã từng gặp, cô ấy chỉ thuộc hàng nhan sắc bình thường, thế nhưng đôi mắt sáng trong cùng với khí chất đặc biệt phát ra từ cơ thể khiến cô ấy trở nên khác với người thường.

Cô ấy lặng lẽ lau sạch vết máu trên ngực, dọn hết những thứ do tôi nôn mửa ra, nếu thấy tôi khẽ rên rỉ vì đau đớn, cô ấy sẽ ngẩng mặt đầy áy náy, vẫn là nụ cười dịu nhẹ đó.



Cô ấy là ai? Tại sao Tư Hành Phong đột nhiên lại tốt bụng phái cô ấy đến giúp tôi lau rửa? Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Hắn đã đến.

Trời đã sáng rồi sao? Cuối cùng tôi đã có thể vượt qua được cái đêm kinh hoàng ấy sao?

Người phụ nữ đó vừa nhìn thấy hắn liền cung kính hành lễ, sau đó bê chậu nước bẩn đi ra ngoài.

Hắn lạnh lùng cười nói: “Mới có một đêm thôi, vậy mà ngươi đã không chịu đựng nổi, biến bản thân thành bộ dạng này sao?”

Tôi yếu ớt ngước mắt lên, nhìn hắn đầy bất lực, lại cúi đầu xuống, không nhìn hắn nữa. Hắn bị điên rồi, tôi vẫn còn bình thường, cho nên mới không muốn giống như hắn, cũng trở thành một kẻ điên cuồng.

“Ngươi đã từng thử tưởng tượng đặt bản thân mình vào tình cảnh đó chưa? Ngươi vẫn còn chưa nếm trải được mùi vị đau đớn muốn chết thực sự đâu.” Hắn áp sát khuôn mặt lại, nâng cằm tôi lên, mỉm cười đáng sợ. “Hạ Chi Lạc, ta sẽ không để cho ngươi chết đi dễ dàng, ta muốn ngươi sống không bằng chết! Ngươi không cần vội vã quá, ngươi sẽ nhanh chóng được ném thử mùi vị đó. Có điều, trước khi xảy ra chuyện đó, ta muốn ngươi xem hết mấy ‘màn kịch hay’ cái đã, sau đó khi đến lượt ngươi diễn xuất thì mới càng phải ‘nỗ lực’ hơn.”

Hắn quay mặt tôi nhìn về phía lỗ hổng đó, ép tôi phải nhìn vào căn phòng đó, vẫn là cô bé đó. Tên đàn ông biến thái, tàn ác dày vò cô bé suốt một đêm trời đã không còn nữa, mà đổi thành hai người đàn ông cao to lực lưỡng, vừa nhìn là biết hàng vai u thịt bắp, chuyên đi đánh thuê.

Nếu như không phải hắn nhắc nhở, tôi còn tưởng rằng mắt mình đã mù, tại mình đã điếc rồi cơ, như vậy thì có thể giả bộ như nhìn không thấy, nghe không thấy. Tôi trợn mắt nhìn Tư Hành Phong, từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ căm hặn một ai như lúc này.

Tôi đồng tình trước cảnh ngộ của hắn, thế nhưng bây giờ lại càng căm hận hắn hơn. Bản thân đã từng chịu cảnh ngược đãi đáng sợ, tàn độc đó, vậy mà khi đối đãi với những người có cảnh ngộ giống như mình, chẳng những bất nhân, tê dại, thấy chết không cứu, chẳng chút xót thương, ngược lại còn vô tình, máu lạnh, tàn nhẫn, biến thái, thậm chí còn mua niềm vui cho bản thân bằng nỗi đau khổ của người khác.

Tôi dồn hết sức lực còn lại của bản thân, chịu đựng nỗi đau truyền xuống từ sợi dây trói, đập mạnh đầu vào trước ngực hắn, chỉ hận lúc này đầu tôi không phải chiếc búa sắt, như vậy có thể đập nát lồng ngực của hắn, để xem trái tim hắn rốt cuộc có phải được làm từ thép hay không.

Chỉ là vô dụng, đập không nổi, ngược lại càng giống như đang tựa lên người hắn vậy. Hắn ghê tởm đẩy tôi ra rồi đưa lời nhục mạ: “Con đàn bà dâm loạn, đến tận lúc này rồi mà vẫn còn sà vào lòng người khác.”

Sà cái đầu ngươi! Tư Hành Phong, ngươi không phải là người, ngươi là ác ma quỷ quái!

Tiếng động ghê tởm, phóng đãng ở căn phòng bên cạnh lại bắt đầu vang lên. Đầu tôi như muốn nổ tung ra, đau đớn từng cơn, bị bức ép cho tới khi ngả đầu sang một bên vai, bi thương, bật khóc trong vô thanh.

Tôi không nhìn thấy nét mặt của hắn, những gì nhìn thấy lúc này chỉ là đôi tay hắn đang nắm chặt lại, gân xanh cuồn cuộn, lặng người tại chỗ.

Lúc này, người phụ nữ lúc nãy lại bê mặt bát cháo bước vào, cô ấy lau sạch nước mắt trên mặt giúp tôi, muốn đút cháo cho tôi ăn. Bên tai vẫn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết kia, lại nhìn thấy bát cháo đó, cảm giác ghê tởm dâng trào, tôi nghĩ tôi sắp nôn hết cả dịch vị trong dạ dày ra rồi.

Tôi cật lực cúi thấp đầu xuống, tránh khỏi bát cháo kia.

Người phụ nữ đó lại lau sạch phần dịch trào ra bên mép tôi, sau đó cô ấy liền mở miệng nói: “Không nhìn, không nghe, không nghĩ, tâm tự định.”

Không nhìn, không nghe, không nghĩ, tâm tự định.

Tôi mơ màng ngước mắt nhìn cô ấy, lúc giúp tôi lau sạch thân người, cho dù cảnh tượng bên căn phòng đối diện thế nào, cô ấy vẫn chẳng khác nào một người mù, kẻ điếc, chẳng chịu bất cứ ảnh hưởng nào cả. Làm sao mà cô ấy làm được chứ?

Đột nhiên, Tư Hành Phong xông lại, đưa tay hất mạnh bát cháo trong tay cô ấy, lớn tiếng quát mắng: “Vì không muốn để ả ta chết sớm quá, ta mới bảo ngươi đến cho ả ăn chứ không phải bảo ngươi tới đây làm thánh nhân. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là không nhìn, không nghe, không nghĩ, tâm tự định.”

Nói xong, Tư Hành Phong vô duyên vô cớ kéo cô ấy ra, đôi mắt đỏ quạu của hắn lộ ra cảm xúc kì lạ, tiếp đó nộ khí xung thiên lôi cô ấy ra ngoài. Cô ấy chẳng hề vùng vẫy, cứ để mặc cho hắn kéo ra ngoài, bức tường kia lại đóng lại.

Hắn định làm gì cô ấy chứ?

Tôi từ từ chỉnh lại thân người, gian khổ nhích đôi chút, nỗi đau đớn truyền từ hai cánh tay khiến tôi chỉ muốn chặt đứt chúng khỏi thân người luôn.

Ha ha ha! Tôi có thể làm được gì chứ? Tôi có thể làm được gì chứ? Lúc này tôi còn chẳng lo nổi thân mình, ngoại trừ ở đây lắng nghe những tiếng động kia, tôi còn có thể làm gì chứ?

Không nhìn, không nghe, không nghĩ, tâm tự định.



“Ngộ pháp niệm mà không niệm, hành mà không hành, ngôn mà không ngôn, tu mà không tu. Người biết gần lắm, kẻ mê xa lắm, ngôn ngữ đứt đoạn, không bị ràng buộc, sai một li, đi một dặm.”

“Ngắm thiên địa, niệm phi thường. Ngắm thế giới, niệm phi thường. Ngắm linh giác, sắp tới rồi. Nếu như biết được, sắp tu thành đạo.”

“Khi mọi thứ xung quanh đều có tên riêng, không hề có tôi, tôi đã là không, tất cả hư vô.”

“Người tùy tình cảm, cầu cạnh thanh danh, thanh danh hiển thế, thân đã rã rời xa, tham lam hư danh, mà không học đạo, uổng kiếp làm người. Dâng nén hương trầm, tuy người ngửi hương, hương tàn lụi hết, ngọn lửa bén thân, theo đó mà tới.”

...

“Sầm, không phải nàng ấy.”

Hoắc Vô Ảnh? Là giọng nói của Hoắc Vô Ảnh.

Vẫn luôn nhắm mắt, tĩnh tâm niệm kinh, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hoắc Vô Ảnh, tôi liền mở mắt ra, nhìn thấy hắn và Dạ Tầm Hoan mặt mày rệu rã, mỏi mệt đứng ở căn phòng đối diện. Sinh mệnh giống như ngọn lửa sắp bị thổi tắt đột nhiên lại rừng rực tỏa sáng, có tia hi vọng mới.

Ta ở bên này! Ta ở bên này! Dạ Tầm Hoan, Hoắc Vô Ảnh, ta ở bên này! Tôi cố gắng hết sức vùng vẫy, yếu ớt mở miệng trong vô thanh, còn hai người họ không hề nghe thấy.

Ầm một tiếng, Dạ Tầm Hoan đánh sập cả chiếc bàn bên đó, hắn trong cơn thịnh nộ thực sự đáng sợ. Từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy hắn tức giận đến vậy, bất giác lệ trào bờ mi, tôi vốn tưởng rằng nước mắt mình đã cạn sạch.

Hoắc Vô Ảnh bất lực lên tiếng: “Ngài hãy bình tĩnh lại đi. Ngài nóng giận như vậy thì có thể tìm thấy được nàng ấy sao? Ngài cũng nhìn thấy rồi đó, người tối qua ở đây chính là người được bê ra ban nãy, không phải là nàng ấy. Chúng ta đều đã tìm mỗi kĩ viện ở trong kinh đô này hai lần rồi, Bách Hoa Đường này cũng đã lần thứ ba, ngay cả phủ Bình Viễn hầu, tối qua chúng ta cũng đã ghé thăm rồi. Ngài...”

“Ngươi im miệng lại cho ta! Nếu không phải ngươi với Hàng Mẫn tới đây phá bĩnh, nàng ấy đâu có tức giận, đâu có bị rơi xuống nước, ta cũng không bị thương rồi để cho ngươi đi cùng với nàng ấy, như vậy nàng ấy đã không bị mất tích rồi. Ta đã bảo ngươi phải theo sát ấy, ngươi đã làm được cái gì chứ?” Dạ Tầm Hoan thét lên trong tức giận, câu trước kích động hơn câu sau.

Hắn sau đó không đi theo tôi là vì bị thương sao? Đang yên đang lành, sao lại bị thương chứ? Hàng Mẫn là ai? Lẽ nào chính là vị Hoa thần đó?”

“Ngài trách ta? Ngài cho rằng ta ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm thích thú đến đây quấy rầy lắm sao? Chuyện của Hàng Mẫn, còn không tự trách bản thân ngày ấy? Ngài vô duyên vô cớ chọc tức người ta làm gì? Từ trước đến nay sức kiềm chế của ngài rất tốt, ta chẳng qua chỉ ngồi uống rượu cùng nàng ấy, ngài đã đánh ta một trận. Hừm! Từ trước đến nay, ta thực sự không thể ngờ được, cơn ghen tuông của Dạ Sứ đại nhân ngài một khi trào dâng lại mãnh liệt như vậy, sớm biết vậy, ta đã dính chặt lấy nàng ấy không chịu buông rồi. Ngài có cách khiến cho những người phụ nữ ở trong cốc, ngoài cốc kia một hai lễ phép, nghe lời mình, tại sao lại không thể khiến nàng ấy ngoan ngoãn cơ chứ?” Hoắc Vô Ảnh không chịu kém cạnh đưa lời đối đáp.

Tôi bất giác trợn to hai mắt, chỉ sợ hai người đó bỗng nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của mình.

Ngày hôm đó, Hoắc Vô Ảnh vô duyên vô cớ dịch dung là bởi vì Dạ Tầm Hoan lên cơn ghen đánh răng hắn sưng mặt sao? Người phụ nữ đó cũng được dùng như một công cụ kích thích tôi bởi cơn ghen của hắn?

Ầm một tiếng nữa, Dạ Tầm Hoan lại một chưởng phá tan chiếc giường.

Hắn chỉ thẳng vào mặt Hoắc Vô Ảnh rồi quát: “Ta không muốn cãi nhau với ngươi thêm nữa. Ta biết rõ ngươi với Hàng Mẫn tới đây làm gì, số phận của ta, ta tự điều khiển, không cần các ngươi phải lo lắng cho ta. Đối với Hàng Mẫn, ta vĩnh viễn sẽ tuân theo lời hứa với phụ thân muội ấy năm nào. Nếu như ngươi ở lại đây vì thực sự muốn tìm ra nàng ấy, ta vô cùng cảm kích, nếu như không phải, xin mời đi cho.”

“Ngài biết rõ rằng, rồi có một ngày nàng ấy sẽ hại chết mình, tại sao vẫn cứ như loài thiêu thân lao vào đống lửa, không tiếc sinh mạng chứ? Thiên hạ rộng lớn là vậy, ngài muốn người phụ nữ nào chẳng có, cứ nhất thiết phải là nàng ấy sao?” Hoắc Vô Ảnh nói.

Tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tại sao lại nói tôi sẽ hại chết hắn? Nghe khẩu khí của Hoắc Vô Ảnh giống như đang muốn đối phó với tôi, tại sao lại như vậy chứ? Lẽ nào bọn họ xuất hiện là vì sợ tôi sẽ hại chết hắn? Rốt cuộc hai người họ đang nói chuyện gì thế? Tại sao tôi nghe không hiểu?

“Trọn đời trọn kiếp này, ta chỉ có duy nhất một người thê tử, đó chính là nàng ấy, tất cả những người phụ nữ khác đều là hư vô.” Hắn trịnh trọng tuyên bố.

Hả? Câu nói này chẳng khác nào tiếng trống, rộn vang trong lòng tôi. Khi tôi quyết định đoạn tuyệt tình cảm, tại sao hắn lại không chịu buông xuôi?

“Ngài đang muốn ép bọn họ?” Hoắc Vô Ảnh bất lực lên tiếng.

“Vậy thì thử xem sao?”

Dạ Tầm Hoan đi rồi, Hoắc Vô Ảnh cũng đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook