Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 85

Hoa Thanh Thần

20/11/2017

Hả? Lẽ nào tôi bị hoa mắt, hay là đột nhiên không đọc được chữ nữa, hắn viết cái kí hiệu quái quỷ gì thế này? Tôi định thần nhìn kĩ, mẹ kiếp, không ngờ người đàn ông này lại viết chữ ngược. Tôi liếc mắt lườm hắn một phát, bất ngờ nhìn thấy hắn bật cười, nụ cười thật sự khó nhìn chết đi được, cũng chỉ có mỗi hàm răng trắng đều là chấp nhận được.

Nhấp một ngụm trà, tôi lật ngược lại trang giấy, đợi sau khi nhìn rõ được tên của hắn, tôi lập tức bị sặc nước.

Sau một hồi ho sặc sụa, tôi mới có thể nói ra được cái tên hại người không đền mạng kia: “Ngươi là... Lí Tầm Hoan?[1]”

[1] Đây là tên của Tiểu Lí Phi Đao trong tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Cổ Long, đã được dựng thành phim truyền hình do Tiêu Ân Tuấn đóng.

“Sai rồi, tại hạ không phải họ Lí mà là họ Dạ, Dạ Tầm Hoan.” Tên khốn này dường như đã đoán trước được tôi sẽ phản ứng như vậy, lại còn nhoẻn miệng cười đểu nữa chứ.

Dạ Tầm Hoan, đêm đêm tìm vui! Tôi thật sự phục phụ thân hắn, còn có bản lĩnh hơn cả trình độ đặt tên cho Khai Tâm của tôi. Phải chăng tên khốn này biết được tôi muốn đặt tên cho đứa con khác của mình sau này là vậy, nên cố tình viết cái tên này vào đây để thách thức? Hừm, muốn làm con trai của tôi sao, tiếc là hắn sinh quá sớm!

Tôi bất giác mỉm cười đầy ẩn ý, nhìn tiếp xuống dưới, ngoại trừ dòng khai tuổi tác ngoài ba mươi ra, tất cả những chỗ khác đều bỏ trống. dien.dan.le.quydon

Ba mười tuổi? Người đàn ông này mới chỉ ba mươi tuổi thôi sao? Tôi thấy hắn phải tầm bốn mươi tuổi mới đúng, bộ dạng chưa già đã lên lão rồi.

Nể tình tên khốn này có giọng nói giống giọng Tầm, lại thêm danh tính bá đạo kia, tôi quyết định nói chuyện với hắn thêm một lúc, dù gì tôi cũng thừa thời gian rảnh rỗi. Không cần nhìn hắn, chỉ cần nghe giọng nói là trong đầu tôi lại hiện lên khuân mặt của Tầm.

“Vị Dạ công tử này, xin hỏi huynh có biết chữ không?” Tuy rằng nét chữ của tên đàn ông này khá được, cương nghị, có lực, tiêu diêu, tự tại nhưng mới chỉ đơn thuần viết đúng năm chữ, một cái tên cùng số tuổi, chẳng thể nói lên điều gì. Các bà thím bán hàng ngoài chợ cũng đều biết viết tên và tuổi của mình, tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu hắn có viết được chữ không, nói không chừng chỉ viết được mỗi cái tên và các chữ số cũng nên.

“Học phú ngũ xe.[2]”

[2] Học phú ngũ xe: Trí thức chất đầy năm cỗ xe, hàm ý học rộng hiểu cao.



Phụt! Thật đúng là một tên mắc chứng hoang tưởng nặng, may mà trông bộ dạng cũng chẳng ra sao, nếu không không hiểu hắn còn kiêu ngạo đến mức nào.

“Vậy xin hỏi đã làm chưởng quầy cho tửu lầu hay khách điếm nào chưa? Chuyển nơi làm thường xuyên cũng được tính.”

“Chưa từng, nhưng ta thường xuyên ở khách điếm.”

Tôi thật sự nghẹn lời không biết nói gì thêm.

“Vậy trước kia huynh làm gì để mưu sinh?” Tôi lại nhấp một ngụm trà, hôm nay thứ trà Mao Tiễn này sao khó uống thế không biết!

“Một người một kiếm một ngựa tẩu giang hồ.”

Nghe câu trả lời của hắn, may mà tôi đã nuốt hết trà vào trong bụng, nếu không khẳng định lại bị sặc trà thêm lần nữa.

Tôi biết mình đang phải kiềm chế hết sức. Là cách đặt câu hỏi của tôi không đúng hay là mắt mũi của con người này có vấn đề? Trên thông cáo tuyển dụng có viết rõ muốn tìm chưởng quầy cho khách điếm, phải có ít nhất năm năm kinh ngiệm trở lên, hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, chạy tới đây ứng tuyển làm gì chứ? Hầy, tôi thấy hắn cố tình tới đây gây sự.

Tôi bất đắc dĩ phải ngước mắt lên nhìn thẳng vào người đàn ông này rồi nói rõ từng câu: “Huynh thật sự học phú ngũ xe sao?”

“Đích thực!”

“Huynh chắc rằng mắt mình không có bệnh đấy chứ?”

“Chắc chắn!”

“Vị Dạ công tử này, người ta muốn tìm là chưởng quầy, chứ không phải hộ vệ, huynh chạy tới đây làm gì? Nếu như không phải giọng nói của hắn khiến tôi lưu luyến, ta thật sự muốn bảo A Cường mời hắn ra về.



“Ta đã đi qua nhiều nơi rồi ngang qua khách điếm này, cảm thấy mệt mỏi, dừng chân nghỉ ngơi, vừa hay biết được quý điếm đang cần dụng người, bao ăn bao ở, còn trả tiền công hàng tháng. Dù gì, cũng đều là ở khách điếm, vừa không phải mất tiền trọ lại còn kiếm thêm được tiền, tội gì mà lại bỏ qua chứ?”

Tôi phát cáu mất, vì muốn được ở khách điếm miễn phí cho nên hắn mới tới ứng tuyển?

Nghe câu trả lời dõng dạc, bình thản của người đàn ông này, hắn thậm chí còn hỏi vặn lại tôi, thật đáng ghét! Đặc biệt là khi nhìn nụ cười như thể chuyện này là đương nhiên trên khuân mặt hắn, huyệt thái dương của tôi co giật liên hồi, tôi nghiến răng ken két vì bực bội.

Đã bao lâu rồi nhỉ? Năm năm rồi, ngoại trừ những lúc uống rượu phát cuồng ra, tôi chưa bao giờ có ý định muốn chém người như lúc này.

Bình tĩnh, bình tĩnh, chị đây giờ đã không còn là người của năm đó nữa!

Tôi cố gắng hết sức kìm nén ý nghĩ đó trong đầu, ngoẻn miệng nở một nụ cười khá đáng yêu rồi nói với hắn: “Dạ công tử đúng là có đầu óc làm ăn!”

“Ý của câu này nghĩa là ta đã được thuê rồi sao?”

ả? Tôi nói sẽ tuyển dụng hắn lúc nào chứ? Cái tên khốn này...

Tôi vừa định lên tiếng nói với hắn rằng: “Huynh đã bị loại ngay từ vòng ngoài rồi” thì nghe thấy tiếng của Tiếu Tiếu truyền từ ngoài vào: “Tỉ tỉ, xem ra tỉ cũng khá hài lòng với Dạ đại ca.”

Tôi quay đầu lại nhìn Tiếu Tiếu, con nha đầu ngốc này đang nói gì chứ? Mới phỏng vấn được bao lâu mà đã bắt đầu gọi người ta là Dạ đại ca rồi? Thế nào được gọi là tôi “cũng khá hài lòng” với hắn?

“Dạ đại ca, hãy đi theo muội, có mấy việc cần phải bàn giao!”

Nghe xong câu nói này của Tiếu Tiếu, tôi đứng bật khỏi ghế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook