Mị Ảnh

Chương 1698: Nguyệt Thiến Thiến

Anh Giai Ngây Thơ

23/06/2013

Phía trên hư không, hai nàng ngươi tới ta đi, kiếm thế sắc bén. Kiếm thế khủng bố khiến người khác cảm giác trái tim băng giá, mà pháp tắc chi lực phát ra trên thân kiếm càng khiến thiên địa biến sắc.

Toàn bộ không gian tràn ngập bóng kiếm của hai nàng, không gian dưới bóng kiếm của hai nàng, rõ ràng bị cắt thành từng mảnh nhỏ. Dư âm khủng bố bắn ra hư không bốn phía, hai nàng càng đánh càng sắc bén, toàn bộ hư không cũng chỉ còn lại có thân ảnh của bọn họ.

Nghệ Phong nhìn hai nàng kiếm kiếm công kích chỗ hiểm đối phương, không có một tia lưu thủ chút nào, Nghệ Phong cảm thấy yết hầu khô khốc. Tuy thực lực hai nàng hơn kém không nhiều lắm, nhưng chỉ cần một người có bất luận sai lầm gì, đây tuyệt đối là một đường vẫn lạc.

Điều này khiến Nghệ Phong không dám nhìn nữa, nhìn qua hai nàng lại là một người một kiếm đâm về ngực và yết hầu của đối phương, thân ảnh Nghệ Phong lóe lên, rơi vào giữa hai nàng.

Mà lúc Nghệ Phong rơi vào giữa hai nàng, đứng chắp tay, không chút phòng ngự nào, lẳng lặng đứng ở đó.

Kiếm của hai nàng đảo mắt là đến, lập tức muốn xỏ xuyên qua thân thể Nghệ Phong. Đại lão Thánh Tông thấy một màn như vậy, nguyên một đám kinh hãi hô:

- Thiếu Thánh chủ.

Mà khác biệt bên phía Nghệ Phong chính là, một đám võ giả Tiên Cảnh lại mừng rỡ, tiểu tử này muốn đi chịu chết sao? Vậy sẽ thanh toàn hắn a! Tiểu thư, không thắng được Tần Y, đâm thủng tiểu tử này cũng vẫn đại thắng.

Mà lúc tất cả võ giả kinh hãi lẫn kinh hỉ, hai lợi kiếm dừng lại cách người Nghệ Phong không đủ một tấc. Điều này khiến tất cả mọi người trừng to mắt, hai mặt nhìn nhau. Nếu là Tần Y dừng lại cũng không phải kỳ quái, như thế nào Nguyệt Nghiên cũng dừng lại?

Chỉ là, nghi ngờ của bọn hắn còn chưa tìm được giải đáp, một màn trước mặt lại khiến bọn họ trừng to mắt, thậm chí có Thánh Cấp không chịu được, từ trên cao té xuống đất.

Trên hư không, Nghệ Phong ở chính giữa hai nàng, rõ ràng hai tay ôm eo cả hai nàng. Điều này khiến vô số nam nhân đố kỵ cùng hâm mộ Nghệ Phong lớn mật, người này thật đúng là háo sắc không cần mạng, nữ nhân như vậy ngươi cũng dám ôm cả hai sao.

Thời điểm mọi người ở đây chờ Nguyệt Nghiên huy kiếm chém tay Nghệ Phong xuống, nhưng lại phát hiện Nguyệt Nghiên chỉ hơi uốn éo một chút, rõ ràng là không làm chuyện phải làm. Điều này khiến một đám võ giả rơi mắt. Nguyên một đám ngốc trệ nhìn xem một màn này, ánh mắt dừng lại trên bờ eo Nguyệt Nghiên.

Đồng dạng ngốc trệ còn có Tần Y bị Nghệ Phong ôm eo, nàng sững sờ nhìn tay Nghệ Phong ôm Nguyệt Nghiên, rất khó tin tưởng nữ nhân cao ngạo này bị Nghệ Phong khinh bạc như thế, cư nhiên không có tức giận chút nào. Đây là có chuyện gì?

- Bọn họ nhận thức?

Tần Y lập tức nghĩ đến loại khả năng này, nhưng mà lập tức cảm thấy không có khả năng, nữ nhân này Tần Y cũng điều tra qua, mấy năm gần đây mới trống rỗng xuất hiện trong Tiên Cảnh, cơ hồ không có ở Tiên Cảnh, làm sao Nghệ Phong có thể nhận thức. Quan trọng nhất là, nữ nhân này giống như nàng, có Chí Tôn tinh đan, điểm này Tần Y biết rất rõ ràng. Nghệ Phong không có đạo lý có thể quen biết nàng, hơn nữa thân mật đến loại tình trạng này.

Chỉ là, điều trước mắt giải thích thế nào?

Tần Y nghi hoặc những điều này, ngược lại quên ghen tị.

- Được rồi, đều là người một nhà. Đánh cái gì mà đánh chứ?

Nghệ Phong cười cười nói.

- Cái gì người một nhà?



Hai nàng trăm miệng một lời hét lên một tiếng. Điều này khiến Nghệ Phong cảm thấy đau đầu, hai nàng hiển nhiên không phải dễ thu phục như vậy.

Nghệ Phong cũng không giận, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nghiên, nhìn Nguyệt Nghiên nói:

- Ta muốn gặp nữ nhi.

Nguyệt Nghiên tự nhiên biết rõ Nghệ Phong có ý tứ gì, mặc dù oán niệm đối với Nghệ Phong rất sâu, tuy nhiên nàng vẫn gật đầu, giãy dụa thoát khỏi tay Nghệ Phong, bắt một thủ ấn vào hư không.

Vô số võ giả sững sờ nhìn ba người trên cao, không rõ đây là chuyện gì. Đặc biệt Nguyệt Nghiên, tuy sắc mặt khó coi, ẩn ẩn có tức giận, nhưng thái độ đối với Nghệ Phong lại để cho người cảm giác kinh ngạc không giải thích được.

Bất quá tuy nghi hoặc, nhưng mà võ giả chiếu cố tiểu cô nương vẫn tranh thủ thời gian chạy tới, mệnh lệnh của Nguyệt Nghiên, bọn họ không dám trái.

Nguyệt Nghiên ôm tiểu cô nương từ trong tay võ giả, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, Nghệ Phong nhìn tiểu cô nương này, hơi có chút kích động, nhìn nữ hài dễ thương linh động này, hai tay Nghệ Phong đưa tới Nguyệt Nghiên, Nguyệt Nghiên nghĩ nghĩ, nhìn thoáng qua tiểu cô nương cũng đang nghi hoặc, nàng vẫn đưa tới.

Nghệ Phong cẩn thận tiếp nhận. Tiểu cô nương và Nghệ Phong có chút huyết mạch tương liên, tuy không biết Nghệ Phong, nhưng cũng cảm giác thân thiết dị thường, bị Nghệ Phong ôm, phát ra tiếng cười khanh khách, tiếng cười rất dễ nghe, Nghệ Phong nghe cũng cao hứng không thôi, Nghệ Phong hôn môi một ngụm trên trán tiểu cô nương, lập tức nhìn Nguyệt Nghiên nói:

- Nàng tên gì?

- Nguyệt Thiến Thiến!

Nguyệt Nghiên thản nhiên nói, Nghệ Phong có thể nghe được oán niệm trong giọng như trước nói.

- Không được!

Nghệ Phong nghe được Nguyệt Nghiên nói, không chút nghĩ ngợi quát nói:

- Huyết mạch Bản Đế, nào có đạo lý mang họ Nguyệt, từ nay về sau tên là Nghệ Thiến Thiến.

Xôn xao...

Hư không một mảnh xôn xao, cho dù là Tần Y cũng trừng to mắt không thể tin được nhìn Nghệ Phong. Đặc biệt người Tiên Cảnh, nguyên một đám lồi tròng mắt nhìn Nguyệt Nghiên và Nghệ Phong.

- Có ý tứ gì? Tiểu cô nương này là cốt nhục của Nghệ Phong và Nguyệt Nghiên? Điều này sao có thể?

Nhân vật thứ ba Tiên Cảnh, rõ ràng cùng thiếu Thánh chủ của kẻ thù truyền kiếp có cốt nhục, đây là đang kể chuyện xưa a?

Cho dù là những đại lão kia của Tiên Cảnh cũng vô cùng kinh ngạc nhìn xem một màn này. Bọn họ tự nhiên biết rõ Nguyệt Nghiên là nhân vật Viễn cổ, lúc trước thời điểm Nguyệt Nghiên mang ra một đứa trẻ nhỏ, bọn họ còn tưởng rằng là đóng băng một chỗ với nàng. Lại thật không ngờ đây là huyết mạch của Nghệ Phong, nếu biết điểm ấy, Tiên Cảnh bọn họ làm sao có thể cho Nguyệt Nghiên trở thành nhân vật số ba như hiện tại.

Tất cả võ giả kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hư không, tựa hồ rất khó lý giải sự thật này.

Mà người Thánh Tông nhìn Nghệ Phong ôm tiểu cô nương, có chút võ giả không nhịn được giơ ngón tay cái lên, thiếu Thánh chủ này cũng quá trâu bò đi. Ngay cả người bậc này của Tiên Cảnh cũng có thể khiến nàng mang cốt nhục của mình, một trận chiến này còn muốn đánh sao? Thánh Tông toàn thắng rồi.



Bất quá, khác với những võ giả hạ tầng này chính là, võ giả thượng tầng lại nguyên một đám cau mày. Nhân vật thứ ba của Tiên Cảnh và Thánh Thành quấn cùng một chỗ, điều này gây ảnh hưởng thật sự là rất xấu.

- Chuyện khác có thể thương lượng, nhưng Thiến Thiến nhất định mang họ Nghệ.

Nghệ Phong nhìn Nguyệt Nghiên nói thẳng ra. Chê cười, huyết mạch của hắn nếu không cùng họ với hắn, này thật sự bị tổ tông quất chết.

Nghe được Nghệ Phong nói, Nguyệt Nghiên nhíu mày, thản nhiên nói:

- Ta không biết ngươi tên gì.

- Ách...

Những lời này, khiến sắc mặt Nghệ Phong đỏ hồng, xác thực, lúc trước Nguyệt Nghiên cũng không biết tên của hắn, chuyện này còn có thể làm sao?

Nghệ Phong cũng không giải thích, hôn nhẹ tiểu cô nương một ngụm:

- Gọi phụ thân đi!

- Phụ thân!

Tiểu cô nương hiển nhiên cảm nhận được sự sủng ái của Nghệ Phong, rất lưu loát, rất thuận miệng kêu một câu.

Nghệ Phong cười ha ha, ôm tiểu cô nương dùng sức hôn mấy ngụm:

- Thực láu lỉnh! Đây là Tần di của con, gọi Tần di.

- Tần di!

Tần Y nghe được tiếng kêu của tiểu cô nương, nhìn thoáng qua tiểu cô nương, sắc mặt có chút phức tạp. Tiểu cô nương thấy Tần Y không để ý tới nàng, lại gọi một tiếng lần nữa.

- Tần di.

- A...

Tần Y a một tiếng, nhìn ánh mắt chờ mong của tiểu cô nương, lộ ra vẻ hiền lành có chút cứng ngắc:

- Thật dễ thương! Đây là lễ vật Tần di cho con.

Mặc dù trong lòng Tần Y mười phần khó chịu, nhưng mà đối mặt huyết mạch của Nghệ Phong, là vãn bối của nàng, nàng vẫn có trách nhiệm làm nữ nhân của Nghệ Phong. Lấy ra một kiện lễ vậttừ trong giới chỉ, cũng coi như là thượng phẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook