Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương 28: Hai Mũi Tên

Tiểu Ngốc Chiêu

13/03/2024

Ở trước mặt dao gấp, Ngụy Giang Dương cùng Trần Hoa Đống cẳng chân cùng bụng đều run, nếu như đối phương chỉ cướp tiền còn dễ nói, cùng lắm thì mọi người đều của đi thay người, nhưng từ biểu hiện của tên lưu manh này, hắn muốn động đến các nữ sinh. Phòng ký túc xá của Tiếu Tiếu trừ Vương Hoan ra, 3 người còn lại đều xinh đẹp, Thẩm Hi Hi cũng không cần nói, được mọi người công nhận là hoa khôi của khối, Tiếu Tiếu tham gia đội bóng chuyền của trường, dáng người được bảo trì rất tốt, mà Từ Tĩnh vẻ ngoài loli càng khiến người khác để ý. Lúc thường trong trường học, các nàng không cần lo lắng an toàn bản thân, nhưng bây giờ nơi này lại là rừng núi hoang vắng cắm trại, mặc dù còn có người khác cắm trại, nhưng khoảng cách quá xa, coi như bọn họ có mở miệng cầu cứu, cũng không nhất định có người chạy đến. Mấy người nữ sinh đã có chút hối hận tới đây cắm trại, nhưng trước đó các nàng đã từng điều tra, phụ cận đều là thôn, trị an đều rất tốt, không biết lần này vì sao lại xui xẻo như vậy. Trên trán Ngụy Giang Dương toát ra mồ hôi, bạn gái của hắn ở ngay sau lưng đương nhiên là không có cách nào lui bước, nhưng đối mặt loại tình huống sợ hãi thế này sợ hãi là chuyện bình thường.

Tên lưu manh từng bước tiến tới khiến thân thể của hắn cứng ngắc, cổ họng khô khốc. Nhưng mà sau một khắc, có đồ vật gì đó xé toạc bóng tối. Tên lưu manh dừng bước, trên đất cắm một mũi tên lông vũ trước mặt hắn, đầu mũi tên hoàn toàn cắm sâu vào trong đất, đuôi tên vẫn còn đang không ngừng rung động, có thể thấy được tốc độ mũi tên này bắn ra nhanh bao nhiêu. Trương Hằng cầm trong tay cung SF đứng ở trước lều, bắn ra một mũi tên sau đó cũng không dừng tay, rất nhanh lại rút ra mũi tên thứ hai, bọn người Ngụy Giang Dương còn chưa kịp khen hay, chỉ thấy mũi tên thứ hai bắn ra lệch một hướng khác cách xa vạn dặm,mũi tên cắm vào một cành cây nhỏ. bọn người Ngụy Giang Dương trong lòng chợt lạnh, nghĩ thầm xong, còn trông cậy vào một mũi tên này có thể dọa lùi tên lưu manh trước mặt này, kết quả Trương Hằng nhanh như vậy liền bị lộ tẩy. Tên lưu manh cũng bị mũi tên thứ nhất dọa cho nhảy một cái, quốc gia nghiêm ngặt quản chế súng ống, bởi vậy bình thường mà nói, cung nỏ chính là vũ khí dân gian tầm xa mạnh nhất có thể sử dụng, hắn không nghĩ tới bên trong nhóm người này còn có ngường biết bắn cung, thế nhưng mũi tên về sau này lại cách hắn xa mấy mét. Cho nên vừa rồi mũi tên kia chẳng qua là may mắn sao? Hắn vô ý thức quay đầu, hướng chỗ mũi tên kia nhìn, kết quả vừa nhìn đến trong lòng không khỏi hoảng hốt, bởi vì gốc cây kia đúng là chỗ ẩn nấp đồng bọn của hắn.

“Hai mũi tên trước tiên chẳng qua là cảnh cáo, lại không đi mũi tên thứ ba liền muốn thấy máu." Trương Hằng mở miệng thản nhiên nói. Tên lưu manh nghe vậy sắc mặt thay đổi mấy lần, trái tim mọi người cũng nhao nhao nhấc lên. Giờ phút này tên lưu manh cách Ngụy Giang Dương cùng Trần Hoa Đống chỉ có 3-4 mét, hắn đang tính toán bản thân có thể hay không cưỡng ép một con tin, bất quá do dự mãi vẫn là không có cách nào cam đoan có thể ở làm được việc này trước khi bản thân bị bắn trúng mũi tên của đối phương, thế là cuối cùng lựa chọn thu hồi dao gấp, giơ tay lên:

"Thật có lỗi quấy rầy, xem ra ta cùng các anh em của ta chỉ có thể đi nơi khác kết bạn." Hắn vừa nói một bên nhìn chằm chằm Trương Hằng đang cầm cung, từng bước một lui về phía sau đi vào trong rừng cây. ... ... Phát sinh loại chuyện này, mọi người cũng không còn tâm tư gì ăn cơm cắm trại, vội vàng thu thập đồ đạc, hận không thể lập tức rời đi nơi này, bất quá lúc này ở nơi hoang dã cũng gọi xe không được, hơn nữa Tiếu Tiếu còn lo lắng nhóm người này sẽ đi quấy rối du khách khác, thế là mọi người một bên gọi điện thoại báo cảnh, đi một bên báo tin những người khác. Thẩm Hi Hi mở miêng giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Ngược lại là những nữ sinh khác sau khi đã trải qua thời khắc nguy hiểm nhao nhao vây quanh bên cạnh Trương Hằng, Từ Tĩnh le lưỡi một cái nói:

"Lợi hại nha, Trương đồng học, ta lúc đó còn tưởng rằng ngươi bị dọa chạy, kết quả lại là Iron Man triệu hoán áo giáp."

Trần Hoa Đống cũng không nhịn được nói:

"Đại ca, đời này ta phục ngươi, mũi tên thứ hai ngươi bắn lệch thành dạng kia, còn có thể đứng ở đó nói lời công kích, bội phục bội phục."

Tiếu Tiếu cũng nói:

"Hóa ra những tên bất lương kia lá gan nhỏ như vậy, nhìn ngươi cầm cung liền bị dọa chạy, nhưng lần này thật sự là nhờ có ngươi, vừa rồi khiến ta bị hù chết."

"Vì đáp lại ân cứu mạng của ngươi, ta làm chủ, quyết định đem hoa khôi phòng ngủ của chúng ta gả cho ngươi." Từ Tĩnh hi hi ha ha nói, kết quả nàng vừa mở miệng, trên đầu lại chịu một cái vỗ, bất quá về sau Thẩm Hi Hi cũng hướng Trương Hằng trịnh trọng nói cảm ơn. Thông báo chung quanh vụn vặt lẻ tẻ một ít người tới cắm trại, mọi người tập hợp một chỗ, cuối cùng cũng có một chút cảm giác an toàn. Trương Hằng để xuống cung cong, mở ra ba lô, đem đồ ăn liền bên trong lấy ra chia cho mọi người. Từ Tĩnh cắn bánh lòng đỏ trứng nói lầm bầm:

"Hôm nay quá kích thích, đây là lần thứ nhất ta cắm trại, làm không tốt cũng là một lần cuối cùng."



Đồ ngọt vào trong bụng, tâm tình của mọi người hầu hết đều có chuyển biến tốt, lại nhao nhao trò chuyện tình huống mạo hiểm vừa rồi. Lúc này Thẩm Hi Hi đột nhiên nói ra:

"Trương Hằng, ta có thể cùng ngươi trò chuyện một chút sao?"

"Ừm."

Trong ánh mắt mập mờ của mọi người hai người đi qua một bên, Thẩm Hi Hi đầu tiên là một lần nữa cảm ơn chuyện đêm nay, sau đó nói:

"Chắc ngươi cũng thấy."

"Thấy cái gì?"

" Bộ dáng của tên kia cũng không phải là người phụ cận trong thôn, có lẽ giống như chúng ta là từ nội thành tới."

"Ngươi muốn nói nhóm người kia là loại chuyên môn chọn buổi tối tới nơi này tìm phụ nữ ra tay sao?"

"Không phải, nếu như là có chuẩn bị, hắn không nên mặc như thế kia, trên chân hắn đôi giày kia là Adidas Yeezy 500, ở trên thị trường giá cả ít nhất ở 2000 tệ trở lên, có lẽ hắn sẽ không mang ra đây đi để bị nhánh cây quẹt, còn có thời điểm hắn đang nói chuyện một mực đang gãi cổ, hiển nhiên bị con muỗi cắn nhiều, dự mưu gây án ngay cả điểm ấy đều cân nhắc không tới, cũng quá bất cẩn, cho nên khả năng lớn nhất là hắn đột nhiên tới đây."

"Ngươi quan sát rất cẩn thận nha." Trương Hằng kinh ngạc,

"Cân nhắc đến tình huống lúc đó, có rất ít người còn có thể lưu ý đến chi tiết nhiều như vậy."

"Ngươi không phải cũng giống nhau sao?" Thẩm Hi Hi nói khẽ.



"Ta không có chú ý tới." Trương Hằng lắc đầu:

"Đối với giày ta không có nghiên cứu, lực chú chủ yếu đều đặt ở trên đồng bạn của hắn trong rừng cây, cũng không có lưu ý hắn những động tác nhỏ kia, nếu như không phải ngươi nhắc nhở, ta thực sự còn không phát hiện được."

Thẩm Hi Hi có chút ngoài ý muốn:

"Vậy tại sao dọc theo con đường này ngươi một mực chú ý Vương Hoan?"

"Bởi vì sau khi tên lưu manh xuất xuất hiện, tâm tình nàng chập chờn quá kịch liệt, lúc đó mọi người đều rất hoảng sợ, thế nhưng nàng ngạc nhiên rõ ràng nhiều hơn sợ hãi, sau đó bọn người rời đi mọi người đều thở một hơi dài nhẹ nhõm, nàng sợ hãi ngược lại càng lớn."

Thẩm Hi Hi lộ ra một vòng cười khổ:

"Đây chính là nguyên nhân vì sao ta không tán thành báo cảnh sát."

"Cho dù đêm nay nàng đem các ngươi đưa vào tình huống nguy hiểm?"

"Vương Hoan cũng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, Trình Thành uy hiếp nếu như nàng không giúp đỡ, liền muốn nàng bồi thường tiền son môi, ba mẹ nàng nghỉ việc sớm, trong nhà còn có đứa em trai, hơn nữa dựa theo như ngươi nói chuyện đêm nay nàng cũng không nghĩ tới, nàng chẳng qua là vụng trộm đem địa chỉ của chúng ta gửi cho Trình Thành, cho rằng Trình Thành chẳng qua là muốn đến, không nghĩ đến sẽ là người xấu, hiện tại rất sợ hãi, lo lắng sẽ bị cảnh sát phát hiện."

"Ngươi quyết định đi." Trương Hằng từ chối cho ý kiến, tất cả mọi người là người trưởng thành, cần vì hành động bản thân phụ trách, hoàn cảnh của bản thân cùng gia đình có lẽ là nguyên nhân phạm sai lầm, nhưng không phải là lấy cớ để phạm sai lầm, một cái đạo lý rất đơn giản, xã hội có lẽ đối với ngươi bất công, nhưng ngươi không thể đi vườn trẻ chém người hoặc là đốt xe buýt. Bất quá người là hướng về phía Thẩm Hi Hi tới, nàng muốn làm sao giải quyết là sự tình của nàng, Trương Hằng cũng không có ý kiến. Còn Trình Thành, hắn cũng kém không nhiều có thể đoán được đối phương định giở trò gì, xét thấy hắn cùng Thẩm Hi Hi đã trở thành độ thiện cảm số âm, đại khái chỉ có một hồi tự biên tự diễn anh hùng cứu mỹ nhân mới có thể miễn cưỡng xoát trở lại, bất quá tên này hiển nhiên có chút đánh giá thấp trí thông minh của Thẩm Hi Hi. Xem ra đến bây giờ song phương căn bản cũng không ở cùng một loại trình độ. Thẩm Hi Hi nghe vậy tựa hồ nhẹ nhàng thở ra:

"Ta cũng không phải là ai cũng tha thứ, Vương Hoan hứa hẹn sau khi trở về sẽ cùng người khác đổi ký túc xá, về sau chúng ta đều sẽ không còn gặp nhau, cho nên chuyện này cứ như vậy đi, ngược lại là ngươi, về sau chỉ sợ phải cẩn thận một chút, Trình Thành khẳng định là không dám phạm tội, nhưng giống như dạng này đánh một chút hắn cũng sẽ không khách khí, đoạn thời gian gần đây ngươi tốt nhất không nên rời trường, ta sẽ nghĩ một chút biện pháp giúp ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook