Ngốc Tử Vương Gia, Tiểu Bạch Vương Phi

Chương 15: Lão bà là cái gì này nọ?

Hãn Hải Sơ Noãn

12/03/2014

“Này, ngươi đừng khóc a!” Thấy Tiểu Đa Đa bổng nhiên khóc như núi đổ, Nam Cung Dục lập tức luống cuống không biết làm sao. Hắn lớn như vậy cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua một nữ nhân có thể khóc thành như vậy. Ánh mắt kia giống như con suối không ngừng chảy ra nước mắt, cuồn cuồn không ngừng.

“Xem đi, xem đi, ngươi thật sự phải đi, ngươi cũng không gọi ta là nương tử, ô ô!” Tiểu Đa Đa vừa nghe Nam Cung Dục không gọi nàng là “Nương tử” liền khóc càng lớn hơn.

“Ta…ta không có a….ta chưa nói quá! Ngươi…Ngươi đừng khóc, nghe lời!” Nam Cung Dục ngốc đi lau nước mắt cho Tiểu Đa Đa, nhưng mà vừa lau khô lại chảy ra, Nam Cung Dục nhịn không được đau lòng dỗ nàng, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện thanh âm mình có bao nhiêu ôn nhu!

“Sẽ không! Ngươi khi dễ ta, ô ô!” Vốn bị rơi trên cây xuống liền cảm thấy ủy khuất, sau đó lại nghĩ đến cha mẹ ở thế kỉ 21 lại càng không thoải mái, lại bị Nam Cung Dục nói như vậy liền trực tiếp đem toàn bộ phát tiết ra ngoài.

“Ta? Ta khi dễ ngươi?” Nam Cung Dục chỉ vào chính mình, mạc danh kỳ diệu! Hắn nào có khi dễ nàng! Vừa định phát hỏa, lại nhìn con mèo nhỏ đáng thương trước mắt lại đau lòng “Nương tử, ngươi đừng khóc, ngươi mà khóc vi phu cũng muốn khóc a”

“Ô ô! Ngươi còn khi dễ ta, ngươi còn gọi ta là nương tử! Ô ô! Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà, mẹ!” Tiểu Đa Đa càng nói càng ủy khuất, ba mẹ nàng không thấy nàng không biết lại biến thành cái dạng gì? Nàng cũng muốn về nhà nha! Nơi này ai cũng không quen, cái gì cũng đều là xa lạ!

Có trời làm chứng, hắn- Nam Cung Dục thật sự không có khi dễ nàng. Nam Cung Dục bất đắc dĩ phiên cái xem thường, sau đó vắt hết óc dỗ tiểu nữ nhân trong lòng. Rõ ràng vừa rồi còn rất cao hứng, lại còn ca hát, sao lại lập tức thành thế này? Hắn bỗng nhiên cảm thấy nữ nhân còn khó đối phó hơn với thời điểm hắn đối mặt với địch trên chiến trường. Năm đó thời điểm hắn lấy ngàn kỵ lui vạn quân cũng không có bất đắc dĩ như bây giờ! “Nga! Lão bà, lão bà, ngươi đừng khóc, bằng không thì ta cũng khóc thật sự nha!” Nam Cung Dục một bên lau nước mắt cho Tiểu Đa Đa, một bên lại dỗ.

“Về sau không cho phép ngươi khi dễ ta!” Tiểu Đa Đa cảm thấy Nam Cung Dục không oán người, nàng cũng không biết xấu hổ vì thế ngẩng đầu ngừng khóc, mang theo giọng nói dày đặc nhìn Nam Cung Dục làm nũng nói.

“Hảo, hảo!” Nam Cung Dục vừa thấy Tiểu Đa Đa rốt cục ngừng lại đương nhiên là đáp ứng tất, cầu còn không được.

“Chúng ta trở về đi! Nhớ rõ về sai gọi ta là cái gì?”

“Lão bà ~” Nam Cung Dục bất đắc dĩ lặp lại một lần.

“Ân” Tiểu Đa Đa ở trong ngực Nam Cung Dục cọ cọ, tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại đang ngủ.

“Về sau cũng không cho phép khóc, nghe thấy không? Ngươi mà khóc thì bộ dáng thật sự rất xấu!” Nam Cung Dục sủng nịnh nói xong, không có nghe thấy trả lời liền cúi đầu nhìn, tiểu nha đầu này thế nhưng mệt mỏi ngủ trong lòng mình. Nam Cung Dục không khỏi gợi lên khóe miệng, cảm thấy mĩ mãn nhìn tiểu nữ nhân đang ngủ say ở trong lòng. Hắn thật sự muốn cứ như vậy nhìn nàng, chậm rãi biến già, nhưng mà hắn không thể. Đi hồi lâu cũng trở về phòng, Nam Cung Dục cẩn thận đem Tiểu Đa Đa đặt trên giường, sau đó vẫn ngồi bên giường nhìn nàng.



Ngày hôm sau….

“Dục nhi, rời giường!” Ngày đầu tiên không có ngủ đến khi mặt trời lên cao, Tiểu Đa Đa tỉnh lại liền nắm cái mũi Nam Cung Dục, gọi hắn rời giường.

“Ngô ~ Nương tử, ngươi sao lại rời giường sớm như vậy a?” Nam Cung Dục mở to mắt nhìn Tiểu Đa Đa hỏi.

“Ách ~” Tiểu Đa Đa nhất thời xấu hổ đầu đầy hắc tuyến, kỳ thật Tiểu Đa Đa rất chịu khó, thức dậy trễ cũng là do Nam Cung Dục mỗi ngày đều bị hắn điểm huyệt ngủ. Này không, tối hôm qua không điểm huyệt, nhìn xem, người ta thức rất sớm a! “Ngươi vừa mới gọi ta là cái gì??” Tiểu Đa Đa giống như nhớ ra cái gì, nhìn Nam Cung Dục uy hiếp, ra vẻ bộ dáng “Ngươi thảm”

“Nương tử a!” Nam Cung Dục vô tội căn bản là không biết chuyện tối hôm qua.

“Hừ, ta biết ngươi sẽ quên! Kêu lão bà!” Tiểu Đa Đa tặng Nam Cung Dục một cái cốc.

“Lão bà là cái gì này nọ a? Vì sao muốn kêu là lão bà? Ta cảm thấy nương tử rất êm tai a!” Nam Cung Dục nhỏ giọng phản bác.

“Ta nói cho ngươi lần cuối cùng, lão bà cũng giống như nương tử, kêu lão bà, lão công tức là chờ chúng ta sau này về già thành lão công công, lão bà bà vẫn có thể ở cùng nhau, ngươi nói được không?” Tiểu Đa Đa kiên nhẫn lặp lại, nàng cũng không muốn sau này đêu mỗi lần giải thích này nọ rối rắm.

“Ừ, Dục nhi chờ già cũng muốn ở cùng nương tử một chỗ, Dục nhi nghe lời nương tử!” Nam Cung Dục nghe Tiểu Đa Đa nói vậy, hai mắt liền lập tức tỏa ánh sáng, hưng phấn nói.

“Vậy Dục nhi hẳn là phải gọi như thế nào?” Tiểu Đa Đa hướng dẫn muốn hỏi.

“Lão bà nương tử!” Nam Cung Dục cao hứng ôm Tiểu Đa Đa kêu lên.

“Ách ~” Tiểu Đa Đa có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, đứa nhỏ này thật là có sức tưởng tưởng. Bất quá xưng hô này có vẻ cũng không sai. Nghĩ như vậy, Tiểu Đa Đa cũng cao hứng nở nụ cười “Tốt lắm, Dục nhi ngoan, chúng ta rời giường ăn đồ ăn sáng, ăn xong chúng ta đi xem thành quả lao động của chúng ta tối hôm qua như thế nào a! Nghe lời, cơm nước xong liền mang ngươi đi tìm lão thất và lão bát”



“Hảo nha! Ta muốn đi tìm thất đệ cùng bát đệ chơi! Lão bà nương tử, ngươi thật sự hảo hảo nha! Theo ngươi về sau còn có thiệt nhiều người cùng ta chơi nga!” Nam Cung Dục nói xong liền bằng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo xuống giường.

“Ha ha, đây là bởi vì Dục nhi nghe lời nên mới có thiệt nhiều người chơi với ngươi” Tiểu Đa Đa nghe Nam Cung Dục kêu là “Lão bà nương tử”. Trong lòng liền cảm thấy giống như ăn đường ăn mật. Đây chính là xưng hô độc nhất vô nhị nha! Chỉ có Dục nhi của nàng mới có thể nghĩ ra được, ha ha ha…

Buổi trưa…

“Vương Gia, Vương Phi, quản gia ở bên ngoài cầu kiến” Thời điểm đang ở cùng Nam Cung Thuần và Nam Cung Tuấn chơi đùa hăng say, Uyển nhi tiến vào bẩm báo.

“Xem ra là có người chờ không được, Dục nhi, lão thất, lão bát, chúng ta chuẩn bị bắt đầu xem diễn đi!” Tiểu Đa Đa trong mắt tràn đầy trêu tức, nhìn ba người nói.

“Lão bà nương tử, ta thật sự muốn cho phép bọn họ rời đi sao?” Nam Cung Dục thật cẩn thận nói.

“Đương nhiên, bọn họ cũng không phải là người tốt!” Tiểu Đa Đa khẳng định nói. Sau đó quay đầu nhìn Uyển nhi tràn ngập uy nghi, cung tay “Truyền!”

“Là!” Uyển nhi tuân lệnh nhanh chóng đi ra ngoài.

“Lão nô bái kiến Vương Gia, Vương Phi, Thất Hoàng tử, Bát Hoàng tử!” Quản Gia Vương phủ vừa đến liền quỳ trên mặt đất

“Quản gia, ngươi tới gặp ta cùng Vương Gia là có chuyện gì?” Tiểu Đa Đa giả giọng quan hỏi, làm cho người ta một loại cảm giác không giận tự uy. Không có biện pháp, kịch cổ trang xem nhiều giờ nên học hỏi chút.

“Lão nô là tới chào từ giã! Lão nô tuổi tác đã cao, thỉnh cầu Vương Gia cùng Vương Phi cho phép lão nô hồi hương, trở về tụ họp cùng người nhà! Cầu Vương Gia cùng Vương Phi thành toàn!” Quản gia nói xóng liền cúi lạy một cái, ngữ khí thành khẩn.

“Nga? Kia nếu bổn vương không cho phép thì có lẽ không hợp tình! Chuẩn!” Nam Cung Dục uy nghiêm nói, bàn tay to vung lên.

“Đa tạ Vương Gia cũng Vương Phi!” Quản gia nghe được thanh âm của Vương Gia mặc dù có chút nghi hoặc nhưng là không dám nhiều lời, vội vàng tạ ơn rồi lui xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngốc Tử Vương Gia, Tiểu Bạch Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook