Nhà Trọ Địa Ngục

Quyển 27 - Chương 1: Màu đỏ

Hắc Sắc Hoả Chủng

16/06/2018

Tay của nàng giống như bị chạm điện, co giật 1 cái.

Lông mi nháy động, trên trán lấm tấm mồ hôi, lập tức mở hai mắt ra.

Trong gian phòng to lớn xa hoa, trên giường ngủ đôi, 1 nữ tử đầu tóc rối bời, mặc 1 bộ áo ngủ bằng tơ, đắp 1 cái chăn mỏng, 2 mắt nàng mờ mịt nhìn trần nhà. Tay hơi nắm chặt, nàng chỉ cảm thấy, yết hầu khô khốc giống như lửa thiêu đốt.

Một mình một người ở nơi này, trôi qua thật lâu.

"Ta..."

Ở trong căn phòng u ám, nàng xoay người đứng lên, lại cảm giác từng đợt choáng váng ập tới, tựa hồ làm ảnh hưởng tới thị giác, hai mắt mệt mỏi, lờ mờ.

Lúc này, nàng lắng nghe ở bên ngoài truyền tới tiếng mưa to.

Mưa dùng sức gõ lên cửa sổ, gió làm cửa sổ rung lên bần bật, tựa như có đồ vật gì đó bên ngoài muốn phá cửa mà vào. Mưa theo kẽ hở cửa sổ thấm vào bên trong, bức màn đã ướt đẫm, trên mặt đất là từng vũng nước đọng.

Trong phòng không khí trở nên lạnh hơn nhiều.

Mùa hè năm nay rất kỳ quái. Tháng tám chỉ mới tiến vào hạ tuần, không khí nóng nực đã bắt đầu tiêu tán. Thời tiết thay đổi thất thường, phảng phất đại biểu cho 1 điềm xấu.

Nàng muốn uống nước. Đồng thời, cảm giác thân thể ngày càng lạnh, nhiệt độ trong phòng không biết vì duyên cớ gì, tựa hồ hạ xuống rất thấp, thế nhưng nàng căn bản không có mở điều hòa ah.

Loại không khí quỷ dị này thật sự quá kì quái.

Nàng bước tới trước cửa sổ, đem nó chốt lại thật chặt. Gió không còn, bức màn đang phiêu động cũng rũ xuống.

Nàng đi dép lê vào, rời khỏi phòng. Trước mặt là 1 đoạn hành lang rất dài. Nhưng phải đi qua đoạn đường đó mới tới được nhà bếp. Bình thủy trong phòng đã hết nước rồi.

Bước đi trên hành lang yên tĩnh, nàng thủy chung cảm giác, trong cái biệt thự to lớn này không chỉ có mình nàng.

Chuyển qua 1 góc hang lang, rốt cục tiến vào nhà bếp, nàng cầm bình thuỷ lên, lấy ra một cái ly thủy tinh.

Nhưng không hiểu sao tay nàng run rất lợi hại, ly thủy tinh đặt ở cạnh bàn rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

Dưới chân đi dép lê cũng bị miếng thủy tinh xẹt qua làm chảy máu.

Thân thể nàng cũng vì vậy mà đứng không vững, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất. Đau đớn ở chân đánh úp lại làm nàng cau chặt lông mày. Vịn vào bàn, đem từng mảnh vỡ dưới đất nhặt lên, cầm lấy 1 cái khăn, che nơi bị chảy máu lại.

Mưa bên ngoài không có chút xu thế nào muốn ngừng lại, mà ngày càng to hơn.

Thời điểm cầm miếng thủy tinh cuối cùng định ném vào thùng rác, chợt nàng nhìn thấy trên miếng thủy tinh, rõ ràng phản chiếu, ở cửa ra vào nhà bếp có 1 thân ảnh màu đỏ lướt qua!

Nàng khẽ giật mình, mảnh vỡ tức khắc rơi trên mặt đất, lại vỡ ra thành mấy khối nhỏ hơn. Lúc này, đau đớn trên chân đánh úp lại, sự băng lãnh của thân thể càng làm cho nàng thêm phát run.

Nàng vội vàng quay đầu lại, nhưng sau lưng không hề có ai.

Trợn to hai mắt, nàng rời khỏi nhà bếp, bước ra bên ngoài hành lang. Ở bên ngoài cũng không hề có bóng dáng người nào.

Hành lang này rất dài lại không có góc cua, nếu như chạy mà nói đáng lẽ phải phát ra thanh âm mới đúng.

Màu đỏ...

Màu đỏ...

Trong đầu nàng, màu đỏ bắt đầu lan tràn, trên tay vẫn như trước cầm cái khăn dính máu. Cái màu máu đỏ tươi tựa hồ dung hợp lại với màu đỏ trong đầu nàng.

Máu... ... . . . ,

Màu đỏ đấy...

Nàng lập tức vứt cái khăn kia xuống đất!

Phương hướng thân ảnh màu đỏ kia lướt qua, theo như mảnh thủy tinh phản chiếu lại là bên phải. Nàng sải bước chân, tuy rằng di động, vết thương lại càng thêm đau đớn, nhưng nàng vẫn chịu đựng.



Nàng muốn đi xác nhận cái thân ảnh màu đỏ ấy.

Nàng muốn bước nhanh hơn 1 chút, nhưng vì vướng dép lê nên tốc độ không thể mau hơn, nàng liền vứt nó lại, đi bằng chân trần trên hành lang.

Đi tới đầu khác của hành lang, xoay mặt sang bên là cầu thang hướng xuống lầu 1.

Nàng bụm miệng, nhẫn nại áp chế cơn đau từ chân truyền đến. Lúc này yết hầu nàng vẫn khát khô, nhưng nàng không quan tâm tới.

Nàng sải chân bước xuống cầu thang, chầm chậm di chuyển.

Từng bước chân dẫm lên sàn gỗ phát ra âm thanh "Két.." "Két.." Nương theo tiếng mưa rơi bên ngoài, cùng âm thanh sấm sét vang lên ngẫu nhiên, làm cho tâm thần nàng luôn lo lắng.

Thời điểm xuống lầu dưới, nàng nhìn đồng hồ hình con cú treo trên tường. Hiện tại, đã hơn 2 giờ sáng.

Lầu dưới là 1 không gian rất đơn giản, bên cạnh là một loạt cửa sổ sát đất. Đương nhiên, đã khóa lại rất kỹ, mà lúc này vì mưa lớn không ngừng hắt vào, căn bản không thể thấy rõ lắm tình hình bên ngoài.

Nàng không khỏi nhìn kỹ nơi này, ở trung tâm bầy 1 cái bàn bốn người ăn. Tất cả đồ dùng trong nhà đều là hàng hiệu nước ngoài, có rất nhiều đều là hàng xách tay. Căn biệt thự xa hoa như thế này, đối với nàng trước kia mà nói, cho dù nhịn ăn nhịn mặc cả đời cũng không thể nào mua nổi.

Căn nhà này to như vậy nhưng chỉ có 1 mình nàng.

Thời điểm xoay đầu qua 1 bên, 2 mắt nàng trợn trừng, thân thể nghiêng về sau, thậm chí đụng ngã một cái ghế Sofa!

Ngoài cửa sổ vì bị mưa lớn cọ rửa mà hình ảnh mông lung, có 1 thân ảnh mầu đỏ đứng đó! Tiếp theo, hình 2 bàn tay 5 ngón in thật rõ trên mặt kính thủy tinh!

Nàng vơ lấy 1 cái ghế, giơ cao khỏi đầu, thân thể không ngừng lui về sau.

Nàng muốn mở miệng hô to vài tiếng gì đó, nhưng vì cổ họng quá mức khô cạn, lại thêm khẩn trưởng, càng không thốt nên lời!

Màu đỏ không ngừng chiếm trọn tâm trí nàng, thân thể cũng bởi vậy có phần lung lay. Sau đó nàng tựa hồ cảm giác, dưới thân có gì đó khác lạ...

Nàng cúi đầu xuống, trên đùi có 1 cỗ chất lỏng đang chảy xuống, dưới viền váy ngủ bằng tơ, chỉ thấy 1 dòng máu đỏ đã chảy tới gót chân.

Kinh nguyệt... Sao?

Trong mắt nàng, mầu máu kia lại càng trở nên yêu dị.

Lần nữa ngẩng đầu nhìn vế phía cửa sổ sát đất, thân ảnh đỏ tươi kia đã không còn nữa.

Điều này làm nội tâm nàng chùng lại, thở nhẹ ra.

Nhưng, cơn đau bụng kinh cộng với nỗi sợ hãi làm nàng cắn chặt răng, thân thể tựa trên vách tường chậm rãi trượt xuống. Mà máu máu đỏ kia lại càng làm nàng cảm thấy băng lãnh, thậm chí lẫn vào trong đó là 1 thứ khủng bố nàng không thể miêu tả.

Trên mặt đất, máu đã chảy ra 1 vũng lớn, nàng cắn rắng chịu đau, lại lần nữa cúi đầu xuống xem xét, thế nhưng thứ nàng thấy lại là 1 cái đầu người đang dãy dụa chui ra từ sau làn váy!

Thân thể nàng tức khắc cứng đờ, như bị điện giật nhẩy lên 1 cái, cả người ngay lập tức bắn thẳng về phía bàn ăn bốn chỗ, đụng phải 1 cái ghế làm nó té lăn trên mặt đất.

Nhưng cái đầu lâu kia lại không thấy đâu nữa. Nàng đem váy ngủ cởi hết ra, toàn thân xích lõa, nhìn kỹ lại, ở nơi đó chỉ có máu chảy ra chứ không hề thấy cái đầu người nào cả.

Đau đớn và sợ hãi rút đi tất cả thể lực của nàng.

Điện thoại...

Phải gọi điện thoại cho Thập Tam...

Đây là chút ý thức cuối cùng còn lưu lại trong đầu. Nàng gian nan bò về nơi đặt điện thoại. Muốn gọi điện… nhất định...

Nàng bò được tới cái tủ bàn, bên trên có đặt 1 cái điện thoại bàn. Rất vất vả nàng mới nâng người dậy cầm được chiếc microphone, thế nhưng 2 tay run lẩy làm cho cả điện thoại đều rớt xuống đất.

Nàng giơ tay lên, bắt đầu nhấn số. Lần thứ nhất truyền đến thanh âm nhắc nhở "Số điện thoại bạn đang liên lạc không chính xác, xin vui lòng gọi lại".

Nàng đành phải run rẩy tiếp tục nhấn số.



Nhưng dường như vì tay run quá lợi hại, nàng không thể nào nhấn chính xác số di động.

Cuối cùng, vì dùng sức quá mạnh, thậm chí làm đường dây kết nối của điện thoại bị bật ra.

Nàng lúc này cảm giác thân thể càng ngày càng suy yếu. Hiện tại, nên làm cái gì đây?

Mưa như trút nước, đồng dạng cũng đánh xuống nhà trọ.

La Thập Tam lúc này không hề thấy buồn ngủ. Hắn thỉnh thoảng vẫn nghĩ về Tâm Luyến, nhưng hiện tại, tốt nhất không nên gọi điện cho nàng.

Nằm trên giường, thủy chung lăn lộn khó ngủ. Nội tâm luôn cảm thấy bứt rứt.

Từ khi tiến vào nhà trọ đến nay, hắn vẫn cảm thấy bản thân mình thật bất lực. Chỉ có thể để Tâm Luyến một mình một người ở lại trong căn biệt thự kia, mà không làm được gì.

Y Thanh Thủy tuy đã chết, thế nhưng vấn đề nàng ta lưu lại, không cái nào dễ giải quyết.

Mà hắn cũng bởi vì ma nữ Y Thanh Thủy này mà phải nói dối trước mặt mọi người, lúc nào cũng phải diễn kịch. Càng thêm lúc nào cũng lo lắng cục diện kinh khủng nhất sẽ phát sinh.

Chỉ mong là mình suy nghĩ nhiều. Chỉ mong, hết thảy không thể nhanh như vậy liền trở nên không xong.

Cuối cùng, hắn đứng người lên, cầm lấy điện thoại ở đầu giường gọi cho Tâm Luyến. Thế nhưng điện thoại rung chuông rất lâu mà không có người nghe máy.

Lúc này hắn lại càng thêm lo lắng. Tâm Luyến gần đây nói cho hắn, nàng đoạn thời gian này bị mất ngủ, thường xuyên tỉnh lại lúc nửa đêm. Mà điện thoại nàng thủy chung vẫn đặt ở đầu giường.

Xảy ra chuyện gì sao?

La Thập Tam bắt đầu cảm thấy bất an, hắn quyết định thay quần áo, vơ vội chìa khóa xe rồi rời khỏi cửa. Điều khiển chiếc Hummer của mình, nhanh chóng chạy đi.

Bởi vì mưa rơi rất lớn, mặt đường đọng nước, tầm nhìn cũng khá thấp, ảnh hướng rất lớn tới tốc độ.

Hắn biết rõ trước mắt cảnh sát rất có thể đang giám thị Tâm Luyến, nhưng hiện tại hắn không để ý được nhiều như vậy.

Bất luận thế nào, hắn muốn xác định phải chăng nàng có chuyện gì xảy ra.

Bất luận thế nào!

Đại khái qua 1 giờ thời gian hắn mới tới được biệt thự. Xuống xe, bật dù lên rồi nhanh chóng chạy về phía cửa lớn, hắn lấy chìa khóa mở cửa, tiến vào rồi khép lại ngay lập tức.

Vì phòng ngừa vạn nhất, hắn đã cải trang. Mà hắn vừa muốn mở đèn lên đột nhiên cảm giác, một cơn gió lùa tới từ phía hành lang.

Hắn không khỏi nhớ tới cái gì đó, ánh mắt nhìn về phía trước.

Cuối hành lang, có một cánh cửa. Mà cánh cửa kia lúc này chỉ đang khép hờ, thỉnh thoảng đung đưa theo những cơn gió thổi qua.

Hắn lập tức vọt tới trước cánh cửa, gần đó có 1 cửa sổ đang mở rộng, gió từ nơi đó không ngừng lùa vào.

"Cánh cửa này không phải 1 mực vẫn khóa sao?"

Hắn sinh ra dự cảm không ổn, lập tức mở cửa phóng thẳng xuống dưới!

Đây là một tầng hầm ngầm, hơn nữa tầng hầm ngầm này tương đối rộng lớn, có không ít gian phòng.

Sau khi xuống mặt đất, hắn vội vàng chạy về phía 1 gian phòng. Mà cánh cửa gian phòng đó lúc này cũng đang rộng mở.

Hắn tới trước cánh cửa, chỉ hy vọng chính mình sai rồi. Dùng di động phát ra ánh sang yếu ớt chiếu tới.

Màu đỏ.

Trước mắt, hoàn toàn là 1 màu đỏ.

Hơn mười thi thể mặc áo đỏ, tướng chết thê thảm bày trên bàn giải phẫu, cảnh tưởng khủng bố đủ để hắn trừng nứt mắt.

Có cỗ nữ thi đầu bị mở bung ra, còn nhìn được cả bộ não, 1 cỗ thi thể nam ngực bị mở bung lộ ra nội tạng khí quan, còn có 1 cỗ thi thể toàn thân bị lột da, một cỗ thi thể, đem hai cái chân từ bộ phận đầu gối may liền với gương mặt... ! .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Trọ Địa Ngục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook