Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 117: Vi phu, sẽ vì nương tử phân ưu

Miêu Tiểu Manh

29/11/2018

Editor: Luna Huang

Lão thiên gia, không mang theo hãm hại như thế!

Để cho nàng một ngũ tinh linh tướng, cùng một người thực lực không rõ so tốc độ, chết nhất định là nàng a, như thế so không công bằng!

Cố Khuynh Thành đơn giản là khóc không ra nước mắt, nhưng Mộ Quân Tà lại bất dĩ vi nhiên nói: “Nàng không phải là muốn dẫn một xấu tức phụ như ta, đi gặp cha mẹ chồng sao? Đi thôi.”

Nghe lời của Mộ Quân Tà, trong lòng Cố Khuynh Thành một trận kêu rên.

Tôn thượng đại nhân, ta sai rồi còn không được sao?? Một mình ngươi đường đường Ma tôn đại nhân, cùng ta một tiểu nữ tử không qua được làm gì!

Nhìn giọng nói chuyện một cái, rõ ràng là nhân cơ hội trả thù câu chế nhạo kia của nàng.

Cố Khuynh Thành rốt cuộc minh bạch, cái gì gọi là ‘Thiện hữu thiện báo, không phải là không báo, thời gian chưa tới’, không ngờ như thế nàng hiện tại chính là gặp báo ứng.

“Đi thôi…” Ở trong lòng thở dài một tiếng, Cố Khuynh Thành cúi đầu nhận mệnh, nắm bàn tay của Mộ Quân Tà, hướng xưởng nhỏ của Cừu Hàn Bách, đi bước một tiêu sái.

Vừa đi, trong lòng còn ở một bên nói: Lần tới cùng tôn thượng đại nhân nói chuyện, tuyệt đối không thể tùy tiện hay nói giỡn, nếu không, chết nhất định là nàng, hơn nữa sẽ chết rất thảm!

Mộ Quân Tà thấy vẻ mặt Cố Khuynh Thành hối tiếc không thôi, thần tình hận không thể giả chết, khóe miệng lộ ra một tiếu ý khoái trá, nắm chặt tay nhỏ bé mềm mại không có xương của Cố Khuynh Thành, nghênh ngang đi qua nhai đạo nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.

Vòng qua nhai đạo, Cố Khuynh Thành mang theo Mộ Quân Tà, thất quải bát quải tiến một cái ngõ, theo ngõ âm u đi hồi lâu, hai người rốt cục ngừng lại.

“Hô… Cuối cùng đã tới!” Nhìn nhà gỗ nhỏ tầm thường trước mắt, Cố Khuynh Thành đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nàng tuy rằng chưa từng tới đây, nhưng may là Cố Văn Mãn đã từng nói qua lộ tuyến với nàng, bằng không ngày hôm nay nàng thực sự mất mặt!

“Đi, chúng ta vào đi thôi.” Cố Khuynh Thành quay đầu lại nhìn Mộ Quân Tà một mắt, liền cất bước tiến lên, chuẩn bị gõ cửa, thế nhưng đi tới gần bên vừa nhìn, Cố Khuynh Thành mới phát hiện cửa gỗ hơi mở, hiển nhiên không có đóng.

Sư phụ này, nhìn cũng không già nhiều a, thế nào đầu óc lại không tốt? Mặc dù là ban ngày, có thể có ai không đóng đại môn?

Cố Khuynh Thành bĩu môi, đưa tay đẩy cửa ra, quay đầu về Mộ Quân Tà, nhỏ giọng nói: Chờ một chút, động tác của ngươi nhẹ chút, không nên kinh động người trong phòng.” Nói như vậy, nàng còn có thể dọa Cừu Hàn Bách một cái, để hắn lần tới đóng cửa!

Mộ Quân Tà thấy vẻ mặt Cố Khuynh Thành trộm cười, bất đắc dĩ lắc đầu, lại theo bước chân của nàng chậm lại, lặng yên không tiếng động đi vào trong, vô thì vô khắc không hề biểu hiện, hắn túng Cố Khuynh Thành.

Thấy Mộ Quân Tà ‘Thượng đạo’ như thế, Cố Khuynh Thành che miệng cười trộm, thắt lưng cong, nhất phó động tác kinh điển làm tặc, lặng lẽ đi vào trong.

“Ngươi tên ngu ngốc này! Luyện khí sư tuy rằng cũng là đả thiết, nhưng cùng đả thiết, có thể giống nhau sao? Đều nói với người, không nên cậy mạnh, cần xảo kình trên cổ tay, đem toàn thân đều điều động, ngươi thế nào nghe không hiểu!”

Vừa đi vào trong viện, Cố Khuynh Thành chợt nghe thanh âm của Cừu Hàn Bách, trong phòng bên trái truyền đến, nàng quay đầu lại, nháy mắt với Mộ Quân Tà, thắt lưng công thận trọng núp.

Nha đầu này, chẳng lẽ không biết linh sư đẳng cấp cao, có thể đi qua ba động trong không khí, đơn giản phát hiện linh sư đẳng cấp thấp hơn mình sao? Nàng minh mục trương đảm ẩn núp như thế, Cừu Hàn Bách tông sư luyện khí sư này, sợ là nhanh phát hiện.

Mộ Quân Tà bất đắc dĩ vừa buồn cười, đuổi kịp Cố Khuynh Thành, đồng thời phất tay thi vòng bảo hộ trong suốt, bao vây hai người ở bên trong, ngăn cách khí tức của hai người.

“Ai? Đây là làm sao…” Trong phòng của Cừu Hàn Bách, quả thực như Mộ Quân Tà nói, cảm nhận được một tia linh lực ba động, bất quá chỉ là trong nháy mắt, liền không còn sót lại chút gì, hắn tưởng là linh sư đi ngang qua, liền không có để ở trong lòng.

Mà Cố Khuynh Thành không biết Mộ Quân Tà làm tất cả, vẫn còn tiếp tục vô thanh vô tức di động tới.

Bất quá, lúc này nàng đúng là sơ sót, nàng nghĩ Cừu Hàn Bách là sư phụ của nàng, liền không có xuất ra mười phần bản lĩnh giữ nhà, đem khí tức trên người mình hoàn toàn ẩn nấp, nếu để cho nàng biết suy nghĩ trong lòng Mộ Quân Tà, sợ là nôn chết.



“Sư, sư phụ, đây… Kế tiếp làm như thế nào?”

“Không phải là nói rồi sao? Lấy tay xảo kình của cổ tay, bảo chứng một cái lực đạo, đều là giống nhau, không nên khí lực hốt đại hốt tiểu, cũng không cần dùng man kính!”

Vàng tới gần, giọng nói trong phòng càng rõ ràng, Cố Khuynh Thành lộ ra một dáng cười của tiểu hồ ly, lặng yên ẩn núp đến dưới trước cửa sổ, nhìn lại hướng bên trong.

Trong phòng, Cố Văn Mãn vẻ mặt xấu hổ hồng sắc, bán cúi đầu, cầm trong tay một thanh đại chuỳ, cục xúc đứng ở trong phòng, nhất phó ai huấn, mà Cừu Hàn Bách lại vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Phục trên mặt đất, cục sắt bị Cố Văn Mãn đập biến hình, thịt đau lên.

Đây chính là hắn phí hết công phu lớn, mới đưa huyền kim thạch từ biển sâu lên, độ dai so với huyền thiết, tốt hơn mấy chục lần. Vốn muốn lấy tài liệu tốt nhất, để Cố Văn Mãn luyện chế ra một kiện vũ khí, cho dù là vũ khí nhân cấp loại xấu cũng tốt.

Nhưng lúc này, tài liệu đều bị sỏa đồ nhi này của hắn làm hỏng, hắn có thể không không đau lòng sao?

“Sư phụ, ta không phải cố ý, ngươi để ta thử lại lần nữa, ta bảo chứng sẽ không như vậy nữa!” Cố Văn Mãn vẻ mặt khẩn cầu nhìn Cừu Hàn Bách, còn kém chỉ thiên phát thệ.

Lúc này, Cố Văn Mãn ngẩng đầu lên, Cố Khuynh Thành mới nhìn đến sỏa đầu sỏa não của hắn, không khỏi buồn cười.

“Được rồi được rồi, chớ kéo dài nữa, nhanh lên tiếp tục.” Cừu Hàn Bách khoát khoát tay, tuy rằng giọng nói không tốt lắm, nhưng vẫn là không có cự tuyệt yêu cầu của Cố Văn Mãn, lại lấy một khối Huyền kim thạch lớn chừng bàn tay ra.

Kỳ thực, trong lòng hắn cũng có một vướng mắc, hắn cũng không tin đồ đệ của mình, đần như vậy, dạy hồi lâu, đến một khối nguyên thạch nho nhỏ, đều không thể chế tạo thành tài liệu.

Nếu là như vậy, mất mặt cũng là mất mặt của người làm sư phụ như hắn.

“Ai, sư phụ, ta đây thử xem!” Cố Văn Mãn nhếch miệng cười, cầm lấy Huyền kim thạch, để lại trên bàn đả thiết, bắt đầu dùng búa đánh, cho dù đầu đầy mồ hôi, như trước vẻ mặt sỏa cười a a.

Phanh… Phanh… Phanh… Phanh…

Thanh âm đả thiết vòng đi vòng lại, gián đoạn khoảng chừng giằng co hơn mười phút, cuối cùng Cừu Hàn Bách vẫn là nhìn không được, thở dài nói: “Dừng một chút, đừng đánh, đánh như vậy nữa, khối Huyền kim thạch này sẽ phế đi!”

“Sư phụ, ta cũng không biết làm sao, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng tự ta lại không biết.” Cố Văn Mãn nhìn khối Huyền kim thạch thứ hai hoàn toàn thay đổi, lại nhìn Cừu Hàn Bách một chút, vẻ mặt uể oải.

Hắn cũng biết mình đần, lại không nghĩ rằng đần thế nào, đến một khối đá nho nhỏ, đều không thể chế tạo thành tài liệu dung khí.

Huyền kim thạch kim quý không gì sánh được, đáng thiên kim, nếu không sư phụ là tông sư luyện khí, trên tay không thiếu các loại tài liệu, hắn nào có phúc khí, dùng Huyền kim thạch chế tạo dung khí cho mình, nhưng ai biết, hai ngày này, phí hết mấy khối Huyền kim thạch, nhưng ngay cả một viên nhẫn không gian nho nhỏ, cũng không có luyện ra được.

Đừng nói sư phụ đau, chính là bản thân hắn, cũng là tràn đầy thất vọng.

“Văn mãn a, ta xem, ngươi vẫn là trước dùng huyền thiết luyện tập đi, đợi quen tay, lại dùng Huyền kim thạch.” Cừu Hàn Bách thu Huyền kim thạch bị đánh hư vào, tạm gác lại, hắn nhìn nhìn xem có thể vãn hồi hay không, Huyền kim thạch trên tay hắn không nhiều lắm, căn bản không đủ Cố Văn Mãn lãng phí như vậy, liền không thể làm gì khác hơn là đem huyền thiết ra, để Cố Văn Mãn luyện tập.

Nhìn tràn đầy một gương, huyền thiết được xếp gọn, Cố Khuynh Thành đầu đầy hắc tuyến, sư phụ a, ngươi đây là có bao nhiêu không tin Văn Mãn, dĩ nhiên xuất ra nhiều huyền thiết như vậy, để Văn Mãn luyện tập…

Nàng không biết sư phụ quá rộng lượng, hay là nên sư phụ thật không có lòng tin với Văn Mãn.

“A Thất, nàng còn chưa vào?” Mộ Quân Tà đứng ở bên người Cố Khuynh Thành, cằm để hõm cổ của Cố Khuynh Thành, xen lẫn tiếu ý thấp giọng nói.

“Không nóng nảy, nhìn xem.” Cố gắng, chờ một chút Văn Mãn là có thể chế tạo ra tài liệu, nàng hiện tại đi ra ngoài, không phải là quấy rối sao.



Cố Khuynh Thành nghĩ như vậy, quay đầu nhìn về phía Mộ Quân Tà, nhưng ai biết cự ly của Mộ Quân Tà cách nàng gần như vậy, gần đến nàng xoay qua chỗ khác, môi liền lướt qua gò má của Mộ Quân Tà.

Oanh…

Tất cả máu, trong nháy mắt này toàn bộ chạy tới trên đầu, Cố Khuynh Thành chợt cảm thấy chóng mặt, Mộ Quân Tà cũng không cũng không cơ hội choáng, cười nói: “A Thất nếu muốn chủ động, liền nói một tiếng với vi phu, vi phu sẽ vì nương tử cống hiến sức lực, không nhọc nương tử.”

Nói, bàn tay ấn cái ót của Cố Khuynh Thành, không đợi Cố Khuynh Thành phản ứng kịp, môi mỏng yêu dã, liền khắc ở trên môi của nàng.

Xúc cảm khác thường, để cho môi nàng vốn là có chút sưng đỏ, lần thứ hai bị kích thích.

Điều phục hồi tinh thần lại, Cố Khuynh Thành đưa tay muốn đẩy Mộ Quân Tà ra, nhưng khí lực của Mộ Quân Tà quá lớn, song chưởng như huyền thiết, đẩy không ra.

“Ngô…” Cố Khuynh Thành sắp không thở nổi, chỉ có thể ưm ưm biểu thị mình bất mãn.

“Ha ha…” Mộ Quân Tà thả Cố Khuynh Thành, khuôn mặt tuấn tú tựa ở bên tai Cố Khuynh Thành, khẽ cười nói: “A Thất, nàng đã thoả mãn?”

Thoả mãn, thoả mãn cái đầu quỷ nhà ngươi!

Ở trong lòng Cố Khuynh Thành reo hò, nhìn vẻ mặt cười cưng chìu của Mộ Quân Tà, nàng tự nhiên vô pháp nói ra, không thể làm gì khác hơn là một câu nói cũng không nói, đẩy Mộ Quân Tà ra, tiếp tục nhìn về phía trong phòng.

Ai biết, Mộ Quân Tà kéo nàng, quang minh chính đại đi vào trong phòng.

“Uy, ngươi làm gì thế!” Cố Khuynh Thành nhỏ giọng kháng nghị, bất quá, điểm ấy kháng nghị trong mắt mỗ nhân, thật sự là không được nửa điểm tác dụng.

Cứ như vậy, Cố Khuynh Thành một bên kháng nghị, một bên bị Mộ Quân Tà kéo, đường hoàng đi vào.

Về phần kinh hách nàng muốn cho Cừu Hàn Bách, cũng biến thành kinh hỉ.

Bởi vì, vừa thấy được nàng, vẻ mặt đau lòng của Cừu Hàn Bách, lập tức trở nên vui sướng.

“Tiểu nha đầu, ngươi đi ra mật địa rồi?”

“Đúng vậy, thất tiểu thư, mật địa không phải là trắc trở trọng trọng sao? Ngươi nhanh như vậy đi ra, không có được truyền thừa?” Cừu Hàn Bách cùng Cố Văn Mãn một trước một sau hỏi.

Kỳ thực, đêm hôm đó Cố Khuynh Thành tiến nhập mật địa, Cố Văn Mãn tìm Cừu Hàn Bách.

Cừu Hàn Bách nghĩ đây là chuyện tốt, hơn nữa Cố gia cũng tuyệt đối sẽ không nhìn tử đệ của mình, trong mật địa gặp chuyện không may, liền không có nhúng tay.

“Sư phụ, chuyện này thì khỏi nói. Ta hôm nay tới tìm ngươi, là có chuyện, muốn cùng ngươi thương lượng.” Cố Khuynh Thành mỉm cười, gọn gàng dứt khoát nói.

“Chuyện gì, ngươi nói đi.”

“Cũng không có gì. Chính là ta dự định mấy ngày nữa đi học viện Thanh Minh đưa tin, muốn cho Văn Mãn đi với ra, nên hỏi ý kiến của ngươi một chút.” Cố Khuynh Thành vừa dứt lời, Cố Văn Mãn liền vẻ mặt kích động.

“Chuyện này a…” Cừu Hàn Bách vuốt vuốt chòm râu, lão thần khắp nơi híp mắt, cũng không nói đáp ứng, cũng không nói phản đối.

Cố Văn Mãn thấy thế, trong lòng càng thấp thỏm không thôi.

Một lúc lâu, Cừu Hàn Bách cười híp mắt nói: “Chuyện này, ta đương nhiên đồng ý, hai tiểu oa nhi các ngươi cũng không ở bên cạnh ta, cuộc sống của ta miễn bàn có nhiều tiêu dao!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook