Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 108: Authur đi khỏi

Huyết Hồng

29/03/2013



Lâm Tề căn bản không thèm bận tâm tới động tĩnh bên cạnh, hắn tập trung vào đánh Authur, an toàn của bản thân thì phó thác cho Enzo.

Enzo không khiến Lâm Tề thất vọng, kiếm của y ở tại trước mặt Lâm Tề, chuẩn xác chặn những lưỡi kiếm từ bốn phía tới. Tiếng đụng kiếm trong trẻo khiến người ở bốn phía đồng thời tiến lên một bước, nhưng bọn họ đều không dám tùy tiện ra tay. Enzo tay phải cầm kiếm chặn bốn chiếc dao găm, tay trái nắm chặt hung hăng đánh về phía trước.

Tiếng xương nứt cũng trong trẻo như thế, tên thanh niên cao to xông vào trước tiên suýt chút nữa bị Enzo đánh vào sống mũi, máu tươi từ lỗ mũi y phun ra, sàn nhà trơn bóng lập tức loang lổ hơn mười đốm máu đỏ sẫm. Trường kiếm của Enzo tạo thành một đường ánh sáng vàng, vô cùng cay độc quét ngang tầm ngực của bốn tên to cao, bốn người đàn ông vạm vỡ hung ác bất đắc dĩ lui về phía sau ba bước.

Bọn họ không còn có cơ hội tiến về phía trước, bởi vì Rehau đã vọt tới phía sau bọn họ. Chiếc búa nhỏ chuôi tinh xảo dài hơn một thước hung hăng đập vào vai bọn họ, những âm thanh thê lương vang lên, vai phải của bốn người đã bị Rehau đánh cho dập nát, tất cả mọi người đều có thể nhận thấy bả vai họ bị đánh lún xuống khoảng một thước, vai phải bọn họ toàn bộ đã bị đánh nát .

Trừ khi uống được thuốc chữa thương do bí dược đại sư chế thành nếu không bốn gã cao to kia rõ ràng sẽ trở thành phế nhân.

Nhưng Rehau không muốn buông tha cho họ như thế, chiếc búa nhỏ đầu thần kì trên tay y đột nhiên biến mất, y dùng lực ôm chặt sau cổ hai gã cao to, mạnh mẽ nhấc bổng hai người lên cao tít đỉnh, sau đó nện thật mạnh xuống đất.

Tiếng xương gãy như tiếng đậu rang không ngừng vang lên, hai gã cao to thậm chí còn chưa quay người lại, Rehau đã lập tức ôm lấy bọn họ, lại tiếp tục đập xuống đất, tiếng xương cốt lại vang lên, Rehau nhảy dựng lên, nâng đùi rồi hùng hổ nện mạnh xuống phía dưới, bốn tên đó bị Rehau đập nát hết xương cốt, họ kêu lên những âm thanh đau đớn, nhưng mới kêu được hai tiếng liền hôn mê bất tỉnh.

Rehau thở hổn hển, y nhìn Enzo một cái thật sâu, vuốt cằm nói:

-Tiểu tử, ngươi thân thủ cũng không tồi!

Enzo cũng hung hăng nhìn chăm chú Rehau, y vươn tay trái cười nói:

-Vẫn không bằng ngươi.

Hai người “ha ha” cười, Rehau vươn tay nắm tay Enzo. Trên ngón tay của Enzo có vầng sáng màu vàng chợt lóe qua, còn trên tay Rehau lại rõ ràng xuất hiện tia sáng màu xanh đậm. Từ nhỏ Lâm Tề đã đi theo y, y giờ đã có thực lực đỉnh cao địa vị bậc trên, nhưng y so với Lâm Tề và Enzo chỉ lớn hơn có vài tuổi.

-Quái vật!



Enzo trong lòng thì thầm một tiếng. Hơn hai mươi tuổi đã có được Địa vị bậc trên lực lượng đỉnh cao, đúng là quái vật, Enzo giờ đã biết vì sao Lâm Tề nói Rehau là đấu khí tu luyện thiên tài !

Lâm Tề hung hăng giẫm lên Authur, da giày cá sấu cứng rắn thiếu chút nữa làm toàn bộ mặt Authur mài thành những hồ lô máu, hắn hùng hổ đánh vào bụng Authur, nghiến răng nghiến lợi hét lên giận dữ:

-Tạp chủng, đây là hội đêm năm mới, ngươi không thể khiến ta cao hứng một chút sao? Ừ? Có phải muốn ta phải đánh ngươi, ngươi mới thấy vui vẻ, ngươi mới thấy khoái chí, ngươi mới thấy năm mới tốt đẹp hơn có phải không?

Arthur đã bị Lâm Tề đánh cho lâm vào trạng thái nửa hôn mê, nhưng đôi mắt thâm độc màu tím của y vẫn vô cùng oán độc nhìn chằm chằm Lâm Tề. Nếu ngươi cũng biết đây là tân niên yến hội, ngươi sao còn ra tay đánh người? Đương nhiên, Arthur muốn khiêu khích để Lâm Tề cảm thấy tức giận hơn , nhưng ngươi không thể động thủ đánh người! Tân niên yến hội, thậm chí lời thô tục cũng không thể nói một câu.

Chân Lâm Tề mạnh mẽ đạp vào yết hầu Arthur, hắn muốn giẫm nát yết hầu của Authur, hắn muốn hoàn toàn xử lý tên cặn bã bại hoại khiến hắn căm hận. Hắn vẫn chắc chắc Nhã và Linh là trợ thủ của Arthur, Hắc Linh chiến sĩ và Arthur cũng có can hệ gì đó, để Authur ở sau lưng tính kế hại mình, không bằng nương sự tình hôm nay xử lý hắn.

Dùng sức xuống phía dưới đạp một nhát, Lâm Tề nhìn bốn phía thành viên gia tộc đang lặng im không tiếng động, trầm giọng nói:

-Các ngươi làm chứng cho ta, là người của hắn chủ động công kích ta!

Những người trẻ tuổi nhìn nhau, bọn họ đều gật đầu. Không hề nghi ngờ gì, chuyện này cho dù là Lâm Tề chủ động khiêu khích thì cũng phải gắn hết tiếng xấu lên người Authur. Cho dù thế nào chăng nữa, Lâm Tề mới là người thừa kế chính thống duy nhất, Authur là người ngoài đến, trong những năm nay hắn cũng không có nhiều thân cận trong gia tộc.

Arthur giận đến mức mặt đỏ bừng, con mắt thiếu chút nữa theo hốc mắt nhảy ra ngoài, tay chân hắn vô lực co giật, nhìn như muốn tắt hết sinh khí.

Tại thời điểm Lâm Tề hạ sát thủ đối với Authur, một cơn gió nhẹ nhàng nhưng cũng cực kì hùng mạnh quét ngang qua, Lâm Tề ngăn không nổi trận cuồng phong tập kích, hắn lảo đảo lùi lại phía sau vài bước. Râu Đen mang theo bọn tâm phúc cấp dưới trong đám người chen chúc chui ra, mặt y lông lá xù xì đen tối như mực, ngậm điếu xì gà, trầm giọng nói:

-Đây là tân niên yến hội, có gì không thoải mái, cũng không nên gây rối trong yến hội như vậy.

Lâm Tề mở ra hai tay cười lạnh nói:

-Không phải ta gây rối, chư thần làm chứng, người gây rối không phải ta.



Râu Đen hít một hơi thật sâu, nửa thanh xì gà liền cháy thành tro tàn, hắn thổi ra một ngụm khói đặc, hạ giọng nói:

-thế nhưng, cũng không có thể đánh người khác thành như vậy.

Khẽ thở dài một tiếng, Râu Đen lắc đầu nói:

-Lâm Tề, chẳng cần chờ kì nghỉ đông của ngươi kết thúc, ngươi hai ngày nữa phải trở về đế đô tiếp tục học tập. Arthur, sau năm mới, ngươi cũng trở về địa bàn của phụ thân ngươi đi, ta sẽ cho ngươi một khoản tiền, cho ngươi hai mươi chiếc thuyền võ trang hạng nặng.

Lâm Tề không bận tâm khoanh tay trước ngực, trở về học, vậy trở về đi, trên tay có nhiều tiền như vậy, hắn rất có hứng thú trong việc mau chóng mở rộng quy mô Thiết Quyền Huynh Đệ Hội. Cái gì mà cửa hàng người què, cửa hàng người gù, đến lúc đó đều không phải là đối thủ của Lâm Tề đại gia.

Arthur thở phì phò thật sâu, y run run bò lên khỏi mặt đất, độc nhãn nhìn một lượt đám thuộc hạ đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, bọn họ rõ ràng đã thành phế nhân, trên tay Arthur cũng không có bí dược cứu mạng vô giá để bọn họ sử dụng.

Hướng về phía Râu Đen cúi đầu thi lễ, Arthur uể oải nói:

-Phụ thân đại nhân, ta, ta quả thật rất có lỗi, ta chỉ muốn cùng với Lâm Tề uống chén rượu, nhưng ta thật không thể ngờ rằng, lại xảy ra chuyện như vậy!

Còn chưa dứt lời, một bình rượu liền đập thật mạnh lên đầu Arthur, làm trán hắn xuất hiện một vết thương lớn.

Maria đứng ở trong đám người giận dữ hét:

-Ngươi nói dối, ngươi là đồ vô sỉ hạ lưu đê tiện, là ngươi đến gây phiền toái cho thiếu gia Lâm Tề, chúng ta đều thấy hết rồi!

Bình rượu chính là do Maria tự tay đập xuống, đám thanh niên bốn phía cũng đều gật đầu đồng tình.

Arthur mặt đỏ lên, hắn không thèm để ý tới bốn gã cao to kia, cúi đầu vội vàng rời khỏi phòng khiêu vũ.

Hắn lập tức rời khỏi tổ trạch của Lâm Tề, đi vào trời đầy gió tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Minh Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook