Song Kiếm

Chương 120: TRẤN ĐƯỜNG GIA

Hà Tả

07/12/2013

Trấn Đường Gia phồn vinh giàu có, mà lại an tường hài hòa, thân là những số liệu, các cư dân rất hưởng thụ với cuộc sống như thế. Nói thật, Đường Hoa cũng thích cuộc sống như vậy, tiết tấu chậm, chỉ số hạnh phúc rất cao. Đương nhiên, nếu ngươi cứ nhất định bảo rằng chỉ số hạnh phúc cao sẽ ức chế sự tăng trưởng của kinh tế thì cũng đành chịu.

Tuy trấn Đường Gia có rất nhiều ưu điểm, nhưng nhìn qua nhìn lại, người chơi một mống cũng không, trừ Đường Hoa với Sương Vũ, còn lại tất cả đều là NPC. Trong lúc ngẩn ngơ, Đường Hoa có cảm giác như mình đã trở về thời đại máy tính chưa kết nối inte hồi cuối thế kỷ 20 vậy.

“Bắt đầu thế nào bây giờ?”

“Bắt đầu thế nào à?” Đường Hoa cười hè hè, túm lấy một NPC em bé bên cạnh, cười híp mắt hỏi: “Tên là gì nào, trả lời chính xác thì có kẹo ăn đấy.”

“Cẩu Đản!”

“Có biết một thằng bé họ Cảnh không? Là thằng bé mà hằng ngày cầm cây kiếm gỉ đó.”

“Không biết, thúc thúc, tiểu điệt muốn kẹo.”

“Ngoan, đi chỗ khác chơi đi.”

“Kẹo đâu?”

“Bị chó ăn rồi.” Đường Hoa bỏ qua Cẩu Đản, hướng đến mục tiêu tiếp theo...

Đừng nghi ngờ, đây chính là “tìm nhiệm vụ đại pháp” của nhà họ Đường đấy. Trong đó bao hàm cả “dùng thực phẩm hấp dẫn pháp”, “tra tấn ép hỏi pháp”, “hiền lành thân thiết pháp”, v.v...

“Có phải là thằng bé kia không?” Sương Vũ đưa tay chỉ, Đường Hoa nhìn theo, chỉ thấy ở phía xa có một thằng bé mặc đồ đỏ, tuổi chừng sáu - bảy, trên đầu chỉ có độc một búi tóc dựng thẳng lên, tay thì kéo lê theo một cây kiếm rỉ sét, khiến tóe ra hoa lửa trên con đường đá xanh.

“Quỷ nhỏ, đừng có đi!” Đường Hoa vội vàng xông qua, nhưng không ngờ thằng bé kia lại chui vào giữa đám người trong chợ, thế là nháy mắt biến mất tiêu, Đường Hoa hô lên trong kênh đội ngũ: “Mỹ nữ mỹ nữ, ta là anh đẹp trai đây, thỉnh cầu chi viện trên không.”

“Mỹ nữ nghe được, anh xấu trai cố lên.” Sương Vũ ngự kiếm thăng lên trời, bay vòng vòng trên chợ, còn Đường Hoa thì len vào trong đó, ỷ vào đẳng cấp, trang bị, sự cao dàn thoáng máy cùng với sự dày mặt của mình chen cho nam nhân, nữ nhân, người già đều phải nghiêng trái ngã phải. Hắn làm đổ một quán bán dưa hấu, bị NPC giữ lại, NPC lấy tiền xong thì bảo là nhiều quá, nhất định phải đưa cho Đường Hoa 10 trái dưa hấu rồi mới cho đi, Đường Hoa bất đắc dĩ đành quăng bớt một mớ phi kiếm để lấy chỗ cho dưa hấu trong túi Càn Khôn, sau đó nước mắt nước mũi tèm lem chạy tiếp. Thế mới thấy, tư tưởng của nhân dân chất phác quá cũng không phải là chuyện tốt lành.

Những cư dân thế này thì ngươi cũng có thể giết, có điều sát hại cư dân tay không tấc sắt thì hậu quả nghiêm trọng lắm. Bị trừ điểm công đức là tất nhiên, ngoài ra nếu tội nhẹ thì sẽ bị vĩnh viễn tăng mức xử phạt tử vong lên gấp đôi, tội nặng thì còn có khả năng bị đuổi khỏi môn phái. Dĩ nhiên, chuyện ở Lôi Châu chỉ là ngộ thương, không bị trừng phạt. Ở trong trò chơi, cố ý giết người và vô ý giết người là hai tội khác nhau về căn bản.

“Phát hiện mục tiêu, hướng 2 giờ, người đông quá không hạ xuống được.”

2 giờ à? Đường Hoa ào ào rớt nước mắt, đã bao nhiêu năm ca đây không mang đồng hồ rồi, nhưng may mà vẫn nhớ được mang máng bộ dáng của đồng hồ, sau khi gắng nhớ lại một chút, tính được hướng 2 giờ ở đâu thì tiếp tục mặt dày chen vào bầy người đi tiếp.

“Mục tiêu đã lủi vào tửu lâu rồi.”

“Đây làm gì có tửu lâu?”

“Cửa treo hai cái đèn lồng, có ba cái bậc thang.”

“... Đệt, đây rõ ràng là phường nhuộm mà.”

* * * * * *

Thằng nhãi chết toi này chạy Đông chạy Tây, chắc chắn là quen lối quen đường rồi, bởi vậy dù tên đầu bự Đường Hoa có người chi viện trên không trung, nhưng cũng không bắt kịp được nó. Đường Hoa vừa đuổi theo lại vừa than thở: “Bây giờ ta mới biết vì sao người ta vẫn mãi tìm bắt Bin Laden không được.”

“Là bởi vì quân Mỹ cũng vô năng như ngươi à?”

“Nói bậy, ta anh dũng giống như quân Mỹ trong cuộc chiến Hoa kháng Nhật đấy.”

“Ngươi nói bậy, quân Mỹ vào Hoa để kháng Nhật lúc nào?”

“Không bàn chuyện chính trị nữa, mục tiêu giảo hoạt kia đâu rồi?”



“A... Mục tiêu biến mất rồi.”

“... Ngươi... Ngươi còn Ỷ Tả Lị hơn cả người Ý nữa.”

“Mợ nó chứ ngươi là đồ người Pháp, bản thân mình vô năng mà lại còn đi chỉ trích đội hữu tạo nội chiến.”

“Không bàn về World Cup nữa... Tìm nhanh lên đi.”

* * * * * *

Thất bại, quá thất bại rồi! Đường Hoa rũ đầu ngồi ngoài chợ. Có được máy bay trinh sát đời thứ 10, lại có cả bộ đội mặt đất dũng mãnh nhất, thế mà không những không tóm được mục tiêu, lại còn bị thất lạc nó nữa.

“Đừng buồn bực nữa, tỷ tỷ lại đi tìm tiếp với ngươi chứ có gì đâu.” Sương Vũ đứng ở một bên an ủi: “Dù sao thì nó cũng không thể chạy khỏi cái trấn này được đâu mà.”

“... Nào, ăn dưa hấu!” Đường Hoa moi tiên kiếm lục giai ra, xoẹt xoẹt chặt dưa hấu thành tám miếng.

“Chậc chậc!” Sương Vũ khen: “Dưa hấu này ăn ngon thật đó.”

“Nói thừa, hàng tự nhiên không hóa chất ô nhiễm mà.” Nói đến đây, Đừng Hoa mon men lại gần Sương Vũ, cười híp mắt hỏi: “Ngươi có biết nó được bón gì để lớn không?”

“Phân hóa học à? Không thể nào được... Vậy là cái gì?” Sương Vũ lại gặm thêm một miếng dưa nữa.

Đường Hoa cũng gặm một miếng, trả lời: “Đại tiểu tiện.”

“Phụt!” Sương Vũ phun hết ra, quát lớn: “Ngươi phải chết. Sao lại đi nói ta biết làm chi?”

“Quỷ con! Đừng chạy!” Đường Hoa thấy thằng bé mặc đồ đỏ kia loáng thoáng xuất hiện ở đầu hẻm nhỏ, đang định lủi tiếp vào chợ thì vội vàng quát lớn lên, nhưng mà thằng nhóc này lại làm thinh như không nghe không thấy, sắp lủi được vào trong đám đông. Đường Hoa thật nhanh trí, tức thì quăng vỏ dưa hấu trong tay ra, quát: “Xem vỏ!”

“Ây cha!” Thằng bé kia hét lên một tiếng, té xỉu trên mặt đất.

Đường Hoa vội vàng giải thích với Sương Vũ đang nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ: “Ta vốn không định ném vào đầu nó, chỉ muốn cho nó trượt chân thôi.”

“Thật không ngờ, Đông Phương Gia Tử ngươi đường đường là đệ nhất cao thủ, thế mà cũng hạ độc thủ với một đứa con nít như thế.”

“Ta nói là lầm mà.”

“Ừ, ngươi làm đệ nhất cao thủ chính là một chuyện sai lầm.”

“... Ta không tranh cãi với nữ nhân.” Đường Hoa đi qua, nhìn quanh nhìn quẩn không thấy ai chú ý bèn móc một cái bao tải ra từ túi Càn Khôn, quăng thằng bé đang hôn mê vào. Tiếp đó hắn thử mấy lần, chỉ nhận được mấy cái cảnh báo nghiêm nghị từ hệ thống: Túi Càn Khôn không có phụ trách công tác bắt cóc tống tiền, thế là đành phải khiêng bao tải lên, ì ạch chạy...

... Ngôi miếu tàn trong trấn Đường Gia...

Đường Hoa cầm cây kiếm gỉ xem xét, vật phẩm biểu hiện: Kiếm gỉ! Công kích 1-2. Hắn lại gõ gõ thân kiếm, nói: “Cây kiếm này nhìn có vẻ quen đấy.”

“A?” Sương Vũ chỉ ừ hử một câu, xong vội vàng gặm dưa hấu tiếp.

Có phần giống Trấn Yêu kiếm... Nhưng mà cái bộ dạng này lại kinh tởm quá. Thần binh thập giai của người ta ánh sáng chói lóa như ngân hà sa xuống làm cho người khác không dám mở mắt nhìn, mà nhìn lại cây kiếm này xem, đầu tiên là chuyện han gỉ, thần binh mà lại bị han gỉ, nói ra thì dân phái Thục Sơn biết chui mặt vào đâu, rồi lại nhìn thân kiếm coi, chỗ nào cũng thấy vết mẻ, kiếm chặt dưa hấu, vỏ chưa vỡ mà ruột đã bị đánh nát rồi!

Lại bàn theo lẽ thường, Cảnh Thiên mà lấy được Trấn Yêu kiếm thì cũng có khả năng, nhưng cho dù hắn lấy được thần binh thập giai, lẽ nào hắn lại dám đưa cho thằng con mình cầm đi khắp xóm hở? Hắn không tiếc thần binh thì cũng phải tiếc đứa con mình, sợ đứa con mình bị thương chứ? Trừ phi... Hắn là cha dượng của thằng bé này, hoặc là phát hiện ra nó không phải là con của mình... Nhưng vậy lại càng không thể nào đưa thần binh thập giai cho nó chơi được...

Đường Hoa đánh đổ từng cái từng cái luận chứng mà mình nghĩ ra, sau khi khẳng định rằng mình hoàn toàn là hoa mắt, thì ném thanh kiếm vào trong túi Càn Khôn, sau đó lấy nước lạnh xối lên đầu thằng bé. Sương Vũ vừa ăn dưa hấu lại vừa lắc đầu: “Chậc chậc, ai mà lấy ngươi làm chồng thì tức là con của nàng kiếp trước ăn ở thiếu đức.”

“Ây! Đây là NPC mà.” Đường Hoa nghiêm nghị nói: “Ngàn vạn lần không thể nương tay với NPC được, đây là bài học xương máu của ca đấy.”



Nước lạnh vừa dội vào, hiệu quả xuất hiện ngay, thằng bé từ từ tỉnh dậy, nhưng nó ngồi dậy xong thì vẫn không hề sợ hãi, mà chỉ chớp chớp mắt nhìn Đường Hoa, nói đúng hơn là nhìn cây hồ lô đường trong tay hắn.

Đường Hoa cười híp mắt, nói: “Trả lời đúng một vấn đề thì được một cục kẹo, được không?” Sương Vũ lại chậc chậc lắc đầu, vừa mới quen biết thì thấy tên này cũng có thể coi là một người tốt được, nhưng bây giờ nhìn lại xem, đã trở thành loại người bại hoại đi bắt cóc, dụ dỗ nhi đồng rồi đấy. Mà làm sao có thể luyện thành tính cách bại hoại như thế được nhỉ?

“Được!” Tiếng trẻ con trong trẻo, ngây thơ vang lên.

“Ngươi tên là gì?”

“Cảnh Tiểu Lâu.”

“Vì sao lại có tên này?”

“Phụ thân nói là vì để kỷ niệm một a di tên là Tiểu Quỳ, cùng một thúc thúc tên là Trọng Lâu.”

Đường Hoa lại hỏi: “Cha ngươi hiện giờ đang ở đâu?”

“Chắc là đang quỳ gối ở trong nhà.”

“... Tại sao?”

“Bởi vì ta muốn nghịch kiếm, ông ấy không cho, lại còn định đánh ta nữa.”

“Nên ngươi bắt ông ta quỳ à?” Phản rồi, lẽ nào thời cổ đại cũng là xã hội hài nô như thời hiện đại sao? Một xã hội mà bố chính là con, con chính là bố, bố mẹ đều sống khổ sở vì đứa con?

“Là mẹ ta!”

“A... Mẫu thân của ngươi thật là lợi hại đấy.”

“Đúng thật là lợi hại.” Thằng bé chụp lấy hồ lô đường, hiển nhiên là coi như trả lời xong vấn đề rồi.

Đường Hoa ngẫm ngẫm một hồi, rồi hỏi: “Có thể dẫn bọn ta gặp cha của ngươi không?”

“Ưm...”

“Đây là ngựa gỗ, đây là con quay!” Đường Hoa cười híp mắt lại.

* * * * * *

Cảnh Thiên nghe con mình bảo có đệ tử Thục Sơn đến bái phỏng, lập tức đi ra nghênh đón. Đường Hoa rất khách khí gọi “sư thúc” vài câu, sau đó Cảnh Thiên dẫn hai người vào trong nhà.

Vừa vào là đã thấy đây chính là một nhà phú hộ. Châm trà xong, Cảnh Thiên đầu tiên tỏ vẻ đau buồn với chuyện phi thăng của chưởng môn Thục Sơn là Từ Trường Khanh, sau đó cũng lo lắng cho tình trạng trước mắt của Thục Sơn.

Đường Hoa nói chuyện một lúc thì bắt đầu nhập đề tài. Hắn với Sương Vũ kẻ xướng người họa, ý đại khái chính là nói Cửu Thiên Huyền Nữ nơi chín tầng trời bởi vì nguyên nhân nào đó mà định hủy diệt phái Côn Lôn, cho nên đệ tử Côn Lôn mới khẩn cấp cầu viện với Thục Sơn. Nhưng mà chưởng môn phái Thục Sơn hiện đã phi thăng, cho nên bây giờ trong Thục Sơn đã không còn cao thủ nào nữa, thành ra hắn định mời Cảnh Thiên tìm thời cơ xuất mã dẹp yên Cửu Thiên Huyền Nữ đang định gây họa cho bách tính kia.

Cảnh Thiên đầu tiên tỏ vẻ rằng mình đã không còn là đứa trẻ ngây thơ nữa, sau đó bảo rằng việc này từ đầu đến cuối đã có nghe bè bạn nói qua rồi. Trong lúc Sương Vũ đang ngồi cúi đầu xấu hổ thì Cảnh Thiên nói tiếp, ý bảo rằng một khi Cửu Thiên Huyền Nữ xuất hiện thì đúng thật là sẽ có tai họa cho dân lành, vì nếu nàng thắng lợi trong cuộc chiến với Côn Lôn, thì nàng sẽ quăng núi Côn Lôn xuống phàm trần, hắn không hề nghi ngờ gì về việc đó. Có điều, hiềm vì mình bây giờ đã có nhà cửa có con cái, nên từ lâu không còn chí lớn nữa. Lại thêm hắn hiện giờ chỉ là xác phàm, không những không thể kháng nổi Cửu Thiên Huyền Nữ, mà cho dù có kháng lại thành công, thì cũng phải lo đến chuyện đàn em của bà ta sẽ gây khó dễ cho nhà mình. Chẳng hạn như tạo vài trận hồng thủy, rồi tạo vài trận động đất, hay những thứ tương tự như thế, dù sao thì mấy chuyện đặc sắc này chắc chắn bọn họ sẽ thích làm.

Trong sự thất vọng của hai người, Cảnh Thiên bảo vẫn còn hy vọng, đó chính là mời ma tôn, cũng tức là bạn của mình - Trọng Lâu - ra mặt giải quyết. Nhưng mà muốn gặp được Trọng Lâu thì nhất định phải vượt qua lần ma kiếp thứ hai, nhận được danh hiệu Thiên Ma Thục Sơn, như vậy mới có khả năng đột phá phàm giới, thông qua Thần Ma Chi Tỉnh mà vào ma giới được. Tiếp theo chính là chuyện thuyết phục Trọng Lâu hỗ trợ, Cảnh Thiên đưa cho Đường Hoa một ngọc bài, bảo rằng Trọng Lâu này rất là cao ngạo, sẽ không thèm nhúng tay đến chuyện thế gian, cho nên ngọc bài này có hữu dụng hay không thì Cảnh Thiên không dám khẳng định, nhưng ít ra cũng chắc rằng ma tôn sẽ vì ngọc bài này mà không giết Đường Hoa.

Sau đó ba người nói đến Thổ Linh Châu, Cảnh Thiên bảo rằng La Như Liệt kia là hợp thể giữa người với yêu, có thể nói là cao thủ đệ nhất dưới trướng của Tà Kiếm Tiên. Rồi cũng như Sương Vũ đoán, La Như Liệt chính là một cao thủ võ thuật có thân pháp cực nhanh, nhưng lại không có năng lực tác chiến trên không. Cảnh Thiên cũng có khuyên hai người tạm thời đừng nên đi Phích Lịch đường, vì nơi đó hiện nay đang rất nguy hiểm.

Tiếp đó, Cảnh Thiên đưa cho Đường Hoa một lệnh bài thần giới, bảo là để đi tìm Phong Linh châu trên chín tầng trời. Hỏa Linh châu với Lôi Linh châu thì phải đi qua Phong Đô, nhờ cơ duyên trùng hợp để tiến vào quỷ giới, đánh bại Hỏa Quỷ vương mới lấy lại được. Cuối cùng nói tới Thủy Linh châu thì Cảnh Thiên bảo chính hắn cũng không biết đang ở nơi nào. Tổng lại theo ý tứ của hắn, thì năm viên linh châu này trừ phi qua được ma kiếp thứ hai, còn không thì đừng mơ đến.

*** Thần Ma Chi Tỉnh = Giếng Thần Ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Song Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook