Sống Lại Độc Đế Đuổi Thê

Chương 128: Chương 128

Dịch Năm

15/10/2018

Tô Gia Bảo không phải là người, Tô Gia Bảo là một gốc cây nhân sâm, một gốc cây nhân sâm có linh lực có ý thức. Lần đầu tiên nó hóa hình là thời điểm gì nó cũng không biết, chẳng qua là bản năng hóa hình, hóa thành một đứa bé xõa tóc, thân thể trần truồng.

Sau khi nó có năng lực hóa hình đột nhiên có hai thân thể: một thân thể chôn sâu ở trong bùn đất, chỉ có hoa lá lộ ở bên ngoài bùn đất, cùng một thân thể chỉ cần muốn ở trong lòng là có thể đi ra ngoài hoạt động.

Nó dùng cái thân thể có thể chạy khắp nơi đó di chuyển chung quanh rừng già, chỉ có thể thấy chim thú không cách nào trao đổi cùng mình, còn có cỏ cây ghim ở trên đất giống bản thể của nó.

Thật tịch mịch a, nó không thể làm gì khác hơn là thu hồi cái thân thể có thể hoạt động tự do đó, tiếp tục sống ở trong bùn đất hấp thu thứ có thể làm cho mình rất thoải mái ở chung quanh, để cho những thứ vô hình vô sắc kia dung nhập vào bản thân mình.

Có một ngày, nó hoảng hoảng hốt hốt phát hiện có vật rất kỳ quái xuất hiện ở chung quanh mình, mở ra linh thức, phát hiện một sinh vật chưa bao giờ thấy qua đang từ trên cao nhìn xuống đứng ở trước mặt mình.

Nó dùng thân thể có thể đi lại chung quanh của mình xem qua thân thể chôn ở trong bùn đất, bây giờ cảm giác hai thân thể mình đều vô cùng tương tự cái sinh vật này, tự dưng rất muốn cùng hắn trao đổi.

Cái sinh vật này ngồi xổm xuống gẩy lá cây nó, nó cảm giác trên đầu ngứa một chút, không nhịn được kịch liệt lay động ngẩng lên lá cây.

Cái sinh vật này không biết từ nơi nào lấy ra một dây băng màu đỏ, sát mặt đất trói lại toàn bộ lá cây cùng cành trên nóc của nó, tiếp theo liền bắt đầu trao đổi với nó.

Nó không biết thanh âm hắn phát ra là có ý gì, nhưng thông qua ý niệm hiểu rõ đến ý tứ của hắn: hắn muốn chính nó rời đi bùn đất, đi theo hắn.

Nó hỏi: tại sao muốn đi cùng hắn, nó vẫn luôn ở chỗ này.

Hắn nói: cái mảnh sơn cốc này quá u thâm tĩnh lặng, ngàn vạn năm cũng không có sinh vật có thể cùng nó trao đổi, đi cùng hắn, nó nhất định không tịch mịch.

Nó hỏi: bên ngoài có rất nhiều sinh vật có thể trao đổi cùng nó sao?

Hắn nói: rất nhiều, không chỉ có tu sĩ giống như hắn, còn có cỏ cây giống như nó, còn có chim thú có thể trao đổi.

Nó nói: bản thể của nó không thể rời đi bùn đất thời gian dài, có thể không rời bỏ được.

Hắn nói: nó đã sống hơn sáu ngàn năm, hẳn có năng lực đem bản thể thu vào tinh nguyên linh lực hình thành trong thân thể.

Nó hỏi thăm chính hắn nên làm như thế nào mới có thể đem bản thể thu vào trong thân thể có thể rời đi bùn đất của mình.

Hắn dùng ý niệm trao đổi dạy nó thời gian rất lâu, nó nhớ giống như mặt trời trên bầu trời từ phía đông chạy đến phía tây hai lần, nó mới nắm giữ ý tứ hắn muốn biểu đạt. Hiểu phương pháp của hắn sau, nó lại tốn thời gian mặt trời từ phía đông chạy đến phía tây ba lần, mới đem bản thể chôn sâu ở trong bùn đất, chỉ có cành lá hoa lộ ở bên ngoài bùn đất thu vào tinh nguyên linh lực hình thành trong thân thể.

Hắn nói mang nó đi thế giới bên ngoài, biết sinh vật phía ngoài, ôm lấy thân thể nho nhỏ của nó, bay lên trời.

Nó vô cùng kinh ngạc vô cùng sợ, hai tay nắm y phục của hắn không ngừng nhìn xuống.

Phía dưới thế giới thật là lớn, thì ra là địa phương nó sinh trưởng là một mảnh rừng rậm núi cao thật rất lớn, địa phương nó thăm dò qua còn chỉ là một ao núi rất nhỏ.

Lướt qua núi cao sơn cốc, lướt qua rừng rậm hoang vắng, nó bị hắn mang tới một hòn đảo xung quanh tất cả đều là nước.

Cái đảo này có thiên địa linh khí mà hắn nói, hơn nữa nồng nặc rất nhiều so với ao núi ban đầu nó ở, nó thật cao hứng. Hắn chỉ một mặt địa phương có bóng râm, để cho chính nó chui vào, vừa nói bùn đất nơi này là nơi tốt nhất nuôi loại sinh vật như nó.



Nó rất nghe lời của hắn, tự mình chui vào bùn đất, sau đó hai thân thể chia lìa, hướng hắn bày tỏ rất hy vọng thấy sinh vật rất tương tự hắn và nó như hắn đã nói.

Hắn thật mang theo nó đi dạo chung quanh. Hắn nói đây là một hòn đảo, tên gọi Thương Vân đảo, hắn là chủ nhân hòn đảo này, bây giờ chỗ của bọn họ là vườn Thiên Thảo, không chỉ có trồng trọt thảo dược, còn chứa chấp một ít cỏ cây tinh quái giống nó.

Trong vườn Thiên Thảo quả nhiên náo nhiệt nhiều hơn so với sơn cốc ban đầu nó ở. Có thực vật, người mà hắn chưa từng thấy qua, nhưng cảm giác rất gần gũi.

Phía tây Vườn Thiên Thảo có một cây còn lớn hơn so với cây lớn nhất hắn từng gặp. Cây kia gọi Công Tôn thụ, có linh thức giống như nó, hóa hình thành là một lão gia gia râu bạc rất lùn rất mập. Công Tôn gia gia sống hơn một vạn năm, là cỏ cây tinh quái lớn tuổi nhất linh lực mạnh nhất trên đảo. Công Tôn gia gia sau đó lại dạy nó một ít chuyện, nó mới biết mình là một gốc cây nhân sâm, là nhân sâm vương đã ngoài sáu ngàn năm, toàn thân đều là bảo, phải cẩn thận đảo chủ dùng nó luyện đan.

Nó là bị đảo chủ lừa gạt tới!

Nhưng là, coi như nó phản kháng, nó cũng không có năng lực chạy trốn khỏi tay của đảo chủ, bởi vì cỏ cây tinh quái có cái nhược điểm bẩm sinh: cỏ cây tinh quái phổ biến không có tính công kích, mặc dù có linh lực cường đại, nhưng chỉ biết sử dụng một ít pháp thuật hệ mộc theo bản năng.

Trên đảo những thứ tinh quái khác nói cho nó biết: chủ nhân Thương Vân đảo rất cường đại, linh sủng cùng người làm của hắn cũng rất cường đại, hậu quả khi bọn họ phản kháng là linh thức, bản thể cùng tinh nguyên toàn bộ hủy diệt!

Cỏ cây tinh quái, nhất là cỏ cây tinh quái có thể vào thuốc, một khi bị tu sĩ loài người hoặc là linh cầm linh thú phát hiện vị trí của bản thể, căn bản một cái đường chết. Đảo chủ không có cậy mạnh đem nó đào móc ra bùn đất, mà là để cho chính nó tự ra khỏi đất, đã là tính toán nuôi nó lâu dài. Nhân sâm vương đã ngoài sáu ngàn năm như nó cực kỳ trân quý, đảo chủ là không bỏ được đem cả bụi cây của nó vào thuốc.

Biết từ nay mình trở thành dược liệu dự bị cho đảo chủ bỏ vào thuốc, nó rất khủng hoảng, nhưng mấy trăm năm trôi qua, hàng năm đảo chủ chỉ thu tập lá, hoa, hạt, thỉnh thoảng cắt một ít râu của nó, bức bách nó khóc, thu tập nhân sâm tinh hoa trong miệng hắn.

Lá, hoa, hạt hàng năm đều phải thay mới, hắn thu tập những thứ kia hoàn toàn không làm thương hại bản thể nó, râu nếu cắt ít, tổn thương không tới bao nhiêu nguyên khí của nó, chính là bị buộc khóc ra một chút nước mắt, nguyên khí muốn nuôi dưỡng ba năm rưỡi là có thể khôi phục. Cho nên, chỉ cần không có tổn thương thân thể của nó(chủ cây nhân sâm), nó cũng chưa có cái gì để lo lắng nữa.

Nó nghĩ như vậy, ở trong vườn Thiên Thảo trôi qua một đoạn ngày coi như rất nhẹ nhàng. Một ngày, khí trời trong sáng, hắn bị Âm Tam, một trong những người làm thân cận bên cạnh đảo chủ rao đi phòng thuốc.

Nó biết nhất định là đảo chủ lại cần râu hoặc là nước mắt nó, như thường ngày.

Không nghĩ tới lần này Âm Tam nắm chặt nó, Âm Tứ muốn chém nó.

Vườn Thiên Thảo đã từng có mười chín cái cỏ cây tinh quái, trong đó có thể vào thuốc, bao gồm nó ở bên trong, có mười một cỏ cây tinh quái dùng làm thuốc. Trong lúc hắn sống ở vườn Thiên Thảo, có hai cỏ cây tinh quái bị đảo chủ toàn bộ cho vào thuốc.

Hôm nay, rốt cục đến phiên nó sao?

Nó liều mạng thét cứu mạng, kết quả thật có cứu tinh xuất hiện. Một nữ nhân đảo chủ rất yêu thích ra tay cứu nó, còn nói muốn thu nó làm con trai.

Trải qua Công Tôn gia gia cùng những tinh quái khác dạy, nó biết rất nhiều chuyện của loài người, lập tức thuận theo gậy bò đi lên, gọi nữ nhân kia "mụ mụ". Một tiếng mụ mụ này gọi thật tốt, từ nay số mạng nó cùng những cỏ cây tinh quái khác trong vườn Thiên Thảo đã bất đồng.

Đầu tiên, nó có thể tùy ý rời đi vườn Thiên Thảo đi chơi ở Nhã Tâm các của mụ mụ, có thể bắt nạt linh sủng da da của mụ mụ —— tiểu nhi tử của gấu mèo Hắc Bạch, một trong số linh thú trông coi vườn Thiên Thảo.

Tiếp theo, hắn tham gia hôn lễ của mụ mụ cùng đảo chủ, còn làm hỉ đồng tử trong hôn lễ.

Tiếp theo nữa, mụ mụ để cho hai nữ nhi của nàng cùng đảo chủ gọi nó ca ca (Mặc dù đại tiểu thư nhị tiểu thư rất kiêu ngạo, không vui, nhưng vẫn là ngoan ngoãn gọi nó ca ca).

Mụ mụ cùng đảo chủ bế quan đi, không biết lúc nào mới có thể đi ra ngoài, bởi vì nó nghe Công Tôn gia gia nói qua, tu sĩ vào Hàn Tuyền động bế quan, ngắn nhất ba năm rưỡi đi ra, dài nhất bảy tám chục năm đều không đi ra.



Mụ mụ bế quan rất lâu, tu sĩ nơi này lại bắt đầu bắt nạt nó làm sao bây giờ? Thật may là nó là nhân sâm vương cực kỳ trân quý, trừ đảo chủ cùng Âm Đại Âm Tam, ai cũng không thể động bộ phận ngoài hoa lá hạt của nó.

Kể từ nhận một mụ mụ, may mắn cũng không ngừng phủ xuống nó. Một ngày nào đó, hắn rời đi vườn Thiên Thảo đi tìm Đại tiểu thư Nhị tiểu thư chơi, bị thái di bà trưởng bối của đảo chủ nhìn trúng, chính thức truyền thụ kiến thức cùng pháp thuật tu chân của loài người.

Có thể học tập kiến thức cùng pháp thuật tu chân của loài người!

Hắn có là linh lực, nhưng đảo chủ cùng với tu sĩ trên đảo đều không truyền pháp thuật cho cỏ cây tinh quái, cho nên hắn chỉ có thể mặc cho các tu sĩ bắt nạt. Chờ nó học được rất nhiều pháp thuật, nó cũng không bị đảo chủ cùng đám người làm của đảo chủ bắt nạt, cắt râu, lấy nước mắt.

Đại tiểu thư Nhị tiểu thư dáng dấp giống nhau như đúc, bốn người bình thường như Lam Vân thường thường lẫn lộn các nàng, nhưng nó giống những tu sĩ khác có thể dựa vào linh khí trên người mà phân biệt các nàng.

Nó rất thích các nàng, mỗi linh tu một đoạn thời gian liền từ trong bùn đất chui ra ngoài tìm các nàng chơi, nhưng là các nàng thường thường cười nhạo nó quá ngây thơ, vĩnh viễn là một đứa trẻ thúi trần cái mông.

Các nàng càng ngày càng cao càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng không thương trò chơi nữa. Nó rất lo lắng các nàng cũng không để ý tới nó nữa, rất muốn lớn lên giống như các nàng.

Sau đó, ánh mắt mọi người nhìn nó càng ngày càng ngạc nhiên, đều nói: tiểu công tử Gia Bảo, ngươi cũng có thể lớn lên nha? Lam Vân còn đặc biệt đổi mấy lần cái yếm hồng cho hắn.

Đây là ý gì?

Có một ngày, Lam Vân cầm tới thước cùng vải vóc, nói làm y phục cho nó, thái di bà đem nó mang tới trước một gương đồng, để cho nó nhìn mình, lúc này nó mới phát hiện, thì ra mình trưởng thành.

Đứa trẻ trong gương đồng ngũ quan thanh tú ngây thơ, da trắng nõn non mềm, vóc dáng cao gần bằng cái bàn.

Thái di bà nói bây giờ dung mạo nó là bộ dáng trẻ con ba bốn tuổi bình thường, lấy cái tốc độ này lớn lên, nửa năm là có thể lớn lên đến bộ dáng người trưởng thành.

Nó nói nó chỉ muốn cùng Đại tiểu thư Nhị tiểu thư cùng nhau lớn lên. Vì vậy, khi thân thể hắn lớn lên cao xấp xỉ Đại tiểu thư Nhị tiểu thư, tốc độ lớn lên thả chậm, trở nên giống các nàng.

Nó chẳng qua là thích Đại tiểu thư Nhị tiểu thư, muốn cùng các nàng cùng nhau học tập lớn lên, hắn vạn vạn không nghĩ tới, có một ngày hắn và Nhị tiểu thư giao thủ ở hồ Đại Minh trên Thương Vân đảo, bị nàng dẫn tới trong nước, bị nàng hung hăng cắn miệng một trận.

Nếu không phải bản thể nó là cỏ cây tinh quái, nó sẽ phải chết chìm ở trong hồ Đại Minh rồi.

Nó, không, là hắn, hắn vĩnh viễn nhớ Nhị tiểu thư một thân ướt sũng đứng ở trên mặt hồ, kiêu căng đối với hắn tuyên bố: ngươi sau này sẽ là của ta!

Hắn vẫn luôn là của nhà nàng a, nghiêm khắc mà nói, là dược liệu phụ thân nàng trồng, là con nuôi mẫu thân nàng nhận nuôi.

Đại tiểu thư đang xem cuộc chiến cười nhạo Nhị tiểu thư trăm không cấm kỵ, ngay cả một gốc cây nhân sâm đều muốn.

Sau khi trở về hắn suy nghĩ rất lâu, mới nghĩ ra ý tứ của Nhị tiểu thư: Nhị tiểu thư muốn linh lực hùng hậu ẩn chứa trong thân thể hắn.

Cắt miếng, nấu nấu đều được, hắn không muốn chết, Nhị tiểu thư có thể chỉ cắt gần nửa người hắn, để cho hắn lưu nửa cái mạng chui vào trong đất khôi phục thân thể cùng tinh nguyên hay không?

Một ngày ban đêm, hắn nhớ đêm hôm đó trăng sáng đặc biệt lớn đặc biệt tròn đặc biệt sáng, Nhị tiểu thư đem hắn gọi đến tẩm cung nàng, vạch trần y phục của hắn, đem cả người hắn cũng ăn hết.

Bị Nhị tiểu thư ăn được rất thoải mái, hắn ngóng nhìn ngày ngày bị nàng ăn như vậy, cho dù sẽ vì vậy không giải thích được bắn ra một chút tinh hoa nhân sâm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại Độc Đế Đuổi Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook