Ta Ở Nhân Gian Bày Hằng Vỉa Hè

Chương 12: Bánh Bao Nhân Măng (2)

Momocha

18/06/2021

Hai lồng bánh bao nhân măng này Diệp Yêu dự định làm cho bữa tối, ăn chung với mì xào, bản thân ăn nên không được đẹp lắm. Nhưng nàng lỡ làm nhiều quá, cuối cùng dư hai lồng. Bánh bao để lâu, vỏ bánh sẽ cứng ảnh hưởng ít nhiều đến hương vị. Vì vậy, Diệp Yêu mang theo làm bữa tối.

Mấy năm trước, nàng đi du lịch cả nước không chỉ vì tìm người mà còn là thưởng thức món ăn ở những vùng khác. Diệp gia am hiểu nấu nướng, thổi cơm làm bánh thì chỉ có thể nói là bình thường, nhưng bánh bao Tam Đinh Dương Châu là món nổi tiếng khắp nơi. Nàng đã bỏ ra cái giá không nhỏ để học được cách làm bánh bao Tam Đinh ở quán trà nổi tiếng ở Dương Châu. Dùng thịt heo, thịt gà và măng cắt thành hạt lựu là cách làm truyền thống của bánh bao Tam Đinh Dương Châu, về sau nàng cải tiến nó lại một chút, kết hợp cách làm bánh bao Tam Đinh và Tiểu Long Bao lại với nhau, đầu tiên cho một ít nấm mèo tăng thêm độ giòn cho phần nhân bánh. Ngoài ra, nàng còn dùng nước dùng ninh từ xương gà làm thạch da, cho một miếng nhỏ vào bên trong từng chiếc bánh bao hấp, không cần phải rót nhiều nước lèo để húp chỉ cần đủ để thấm với nhân bên trong là được.

Món bánh bao nhân măng này có vị ngọt thanh thêm chút vị chua cay ăn rất ngon, đây cũng là một món trong nhà nhà hàng tư nhân của nàng.

Nhậm Hiểu Đường không thể chờ được nữa gắp một cái bánh bao nhỏ, kích thước cũng không lớn lắm, cắn hai ba miếng là xong.

Còn chưa bỏ vào miệng đã ngửi thấy mùi thơm ngát, đó là mùi bột mì len men sau khi được hấp chín, đối với con người nước dùng ngon ngọt chính là sự cám dỗ ngấm sau vào trong máu từ thời xa xưa. Cắn một cái, mềm mại thơm ngon, nàng có thể cảm nhận được mùi lúa mạch dưới ánh nắng chói chang.

Tiếp đến là nước dùng ngọt ngọt có ngập tràn mùi thịt, lan tỏa bên trong miệng. nàng có thể nếm được vị mặn của măng thái hạt lựu, độ mềm của thịt, và một chút giòn giòn, đây là nấm sao? Từng hương vị chồng lên nhau, tạo nên một trải nghiệm vô cùng phong phú cho vị giác.

“ Ngon quá!”

Chưa kịp nuốt hết Nhậm Hiểu Đường đã la lên, suýt chút nữa thì bị sặc. Người bên cạnh ghét bỏ tút tờ khăn giấy đưa cho nàng- có cầm làm lố tới vậy hay không? Nhưng đến khi hắn ăn thử, thì hiểu được tại sao Nhậm Hiểu Đường lại làm lố tới vậy.

Đây là bánh bao thần thánh! Là một người đàn ông thẳng còn hơn sắt thép, hắn chỉ có thể dùng chữ “ Đ*t ! để diễn cảm nội tâm của mình.

Diệp Yêu cười vui vẻ, ai lại không thích nghe khách mình khen ngợi chứ? Thành thật mà nói, thực khách ở quán ăn đêm này dễ mến hơn những vị khách ở nhà hàng của nàng một chút, họ đã làm nàng thỏa mãn về phương diện hư vinh này. Những vị khách trước đây hầu hết đều là người giàu có tiền, họ dè dặt hơn trong lời ăn tiếng nói, chỉ thể hiện tình cảm của mình bằng cách tiêu tiền. Mà nghĩ lại thì thấy họ cũng khá dễ thương và nàng cũng khá thích cách đó!

“ Thích là được rồi, mọi người cứ từ từ ăn đi!

Do tính chất công việc, nên người trong đội luôn ăn như đi đánh trận, khi Nhậm Hiểu Đường ăn xong một cái muốn đưa đũa gắp tiếp thì chỉ còn cái lồng nhỏ trước mặt.

Nhìn lại mấy người đồng nghiệp, ăn như bị bỏ đói, ngay cả đội trưởng Đường bình thường cũng là người điềm tĩnh nhất cũng gắp không ngừng.

Cmn, súc vật!

Nhờ vào tốc độ gắp của mình Tiểu Lộ ăn được hai cái bánh bao nên hắn cũng có hơi ngượng ngùng, nhanh chóng muốn dời đi sự chú ý của nàng. “Hiểu Đường mì xào ăn cũng ngon lắm.”

“ Chủ quán cho thêm hai lồng nữa, không, bốn lồng bánh bao hấp!”



Nhậm Hiểu Đường còn có thể làm gì được cơ chứ? Một bên thì nhờ Diệp Yêu bán cho mấy lồng bánh nữa, một bên thì ăn mì xào.

Mì xào ăn cũng ngon! Muốn khóc!

Diệp Yêu ngạc nhiên, cười giải thích: “ Tôi chỉ có hai lồng bánh bao hấp, bình thường cũng không bán.”

Nhậm Hiểu Đường nghe vậy càng muốn khóc hơn.

Lúc này, mấy thực khách nhìn thấy ồn ào nói: “ Chủ quán, tại sao họ lại có bánh bao hấp? Chúng tôi thì không có. Chúng tôi cũng muốn ăn bánh bao hấp.”

Lúc Nhậm Hiểu ĐƯờng vừa mở nắp lồng ra, những thực khách bàn bên cạnh đã thèm rồi! Bánh bao trắng múp, nhìn hấp dẫn, nhất là khi nghe được lời khen của Nhậm Hiểu Đường, họ không chịu nổi, họ cũng muốn ăn!

Trong số đó, có những thực khách cũ gõ bàn: “ Đúng vậy, chủ quán không được thiên vị đâu. Nếu có món gì ngon phải chia sẻ cho mọi người.”

Diệp Yêu giải thích nhưng lại không được, mọi người lập tức đề nghị: “ Bán bánh bao nhân măng được không chủ quán, cô nhìn đi mỗi ngày chúng tôi đều ăn mì xào cũng hơi ngán rồi, cần thay đổi khẩu vị.”

“ Đúng vậy.”

“ Đồng ý.”

Diệp Yêu vừa nói vừa đùa, nhìn chmawf chằm vị khách cũ: “ Ngán thật sao?”

Lưu Chiêu là khách hàng cũ bị nhìn chằm chằm. Hắn là một họa sĩ hoạt hình sống gần đây. Hắn sống cuộc sống chẳng phân biệt ngày hay đêm. Một buổi tối hắn thấy có người ra vào quán ăn đêm cách nhà mình không xa, hình như buôn bán khá đắt khách, hắn cũng muốn ăn nhưng lại không muốn chủ động đi ra ngoài. Nhưng một hôm trời xui đất khiến thế nào, đồ ăn hắn đặt lại vì một sự cố mà không giao đến được, cuối cùng vì đói bụng quá hắn quyết định xuống lầu đi mua đồ ăn. Kể từ đó, hắn luôn lại đây ăn vì Diệp Yêu không giao đồ ăn nên ngày nào hắn cũng phải ngoan ngoãn xuống nhà đi ăn.

Người một người thụ động có rào cản đối với xã hội vậy nên bản chất của Lưu Chiêu là dễ bị ảnh hưởng bởi người khác, khi Diệp Yêu nhìn hắn lại nhớ đến ba tên lưu manh hôm qua bị nàng đuổi đi. Chủ quán là một người hung dữ.

Người hắn run lên, ấp úng nói: “ Không có, vẫn ăn rất ngon.”

Nếu Diệp Yêu tức giận rồi kêu hắn cút đi thì sao? Mất mặt cũng không sao, nhưng không được ăn ngon mới là sự mất mát lớn.

Diệp Yêu thích thú với phản ứng của hắn: “ Tôi nói đùa thôi, sau này tôi sẽ cân nhắc xem có nên cho bánh bao hấp vào thực đơn.”

Nàng không có nói đồng ý, chủ yếu là vì thạch da dùng để làm bánh bao làm rất phức tạp, chờ đến khi Trọng Thành tìm đucợ người phụ giúp nàng rồi tính tiếp.



Sau khi Đường Kỳ Phong ăn xong, hắn gọi thêm một đĩa mì xào, những người khác ai cũng ăn hai đĩa. Sau khi Nhậm Hiểu Đường ăn, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn hắn, nhờ đội trưởng mà họ có thêm bánh bao để ăn, đội trưởng quả là người tốt nhất trái đất.

Mặc dù người khác không có biểu cảm lố như nàng nhưng suy nghĩ của họ đều giống nhau.

Đường Kỳ Phong: …Còn nữa không?

Nhưng nhìn hai cái đĩa trông không chồng lên trước mặt, hắn cũng phải phục tài nấu nướng của cô gái nhỏ này.

Đến khi mấy người họ ăn xong định rút quân thì cũng đã hơn một giờ sáng.

“ Lão đại, đi thôi.” Tiểu Lộ đi ra ngoài, nhìn thấy Đường Kỳ Phong vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cũng không tính đứng dậy.

Đường Kỳ Phong nhàn nhạt nói: “ Mọi người đi trước đi, tôi còn chút việc.”

Tiểu Lộ còn tính nói thêm, đãbị Nhậm Hiểu Đường kéo đi “ Đi thôi, đi thôi, lão đại sống ở gần đây, cậu còn sợ lạc mất nhau à.” Cái người này có mắt hay không vậy chứ, lão đại và mỹ nữ rõ ràng là đang có chuyện muốn nói với nhau, hắn ở đây quấy rối sao?

Sau khi bọn họ về, Diệp Yêu cũng chỉ còn lại một vài khách, nguyên liệu nấu ăn cũng sắp hết, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Kỳ Phong vẫn ngồi ở vị trí cũ, cái bàn nhỏ nhỏ xinh xinh, càng làm nổi bật thêm vóc dáng cao lớn của hắn, hai chân dài để hai bên. Hắn đang nhìn vào điện thoại cau mày, nhìn có vẻ nghiêm túc và lạnh lùng. Đó không phải là kiểu đẹp trai phổ biến, nhưng lại hợp khẩu vị của Diệp Yêu.

Nàng không nói gì, chỉ đánh giá cao vẻ đẹp của hắn. Nhưng Đường Kỳ Phong là ai, hắn cảm nhận được ánh mắt của cô trong giây thứ hai, cất điện thoại vào, hăn nói: “ Cô làm xong việc rồi à?”

“ Đội trưởng Đường còn chưa đi sao?”

Đường Kỳ Phong đứng dậy, lời nói bình tĩnh của hắn lại làm cho nàng hơi bất ngờ “ Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”

Hả?

Hắn nói thêm một câu: “ Dù sao cũng thuận đường.”

Diệp Yêu cũng không tự mình đã tình mà nghĩ rằng Đường Kỳ Phong đang tán tỉnh mình, nàng nhanh chóng hiểu được, là do chuyện cướp bóc hôm qua? Người đàn ông này đúng là có trách nhiêm.

“ Được, vậy thì nhờ anh vậy.” nàng tháo khẩu trang ra cười cười, “ Chờ tôi dọn đã, cũng nhanh thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Nhân Gian Bày Hằng Vỉa Hè

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook