Ta Ở Nhân Gian Bày Hằng Vỉa Hè

Chương 13: Mì Trộn Dầu Hành

Momocha

21/06/2021

Đỗ Vọng là một con khuyển yêu, nó thực chất chỉ là một con chó Golden Retriever được con người yêu thích.

Đúng vậy, nó cũng chỉ là một con thú cưng thích chơi đùa cùng với chủ nhân của mình như hàng ngàn con chó khác trong thành phố. Chỉ là, vận mệnh trêu đùa nó, sau khi bị lạc mất chủ nhân của mình nó lại có cơ duyên trở thành yêu.

Đỗ Vọng không phải tên gốc của nó, nếu như vẫn tiếp tục làm một con thú cưng thì nó được gọi là Đỗ Uông Uông. Đỗ là họ của chủ nó, vì nhớ về những ký ức đẹp trước kia, nó giữ lại cái họ này, nhưng nghe lời đề nghị của giám sát cục quản lý cấp cao rằng một cái tên bình thường có thể giúp nó dễ hòa nhập với xã hội loài người hơn nên đổi chữ Uông thành Liễu Vọng.

Đây là câu chuyện về một khuyển yêu, một con khuyển yêu bình thường không có gì lạ.

“ Lần đầu tiên tôi nhìn thấy chó là thú cưng lại trở thành yêu quái.” Diệp Yêu nhìn thiếu niên tóc vàng dễ thương ngoan ngoãn trước mặt, trong như một người khoảng mười bảy mười tám tuổi, nàng vô cùng kinh ngạc.

Đây không phải là phân biệt đối xử hay sao, so với các loài ăn ngủ sinh sống trong tự nhiên thì cơ hội thì vật nuôi của con người trong thành phố trở thành yêu là chuyện không thể, vì nơi nào càng phồn hoa và tấp nập thì linh khí nơi đó càng ít.

Trọng Thanh nhìn Đỗ vọng, dáng vẻ như cha đang nhìn con, cười nói: “ Cậu nhóc này gặp vận lớn, sau khi vô tình gặp một con yêu quái lớn đang đột phá thì hấp thụ một lượng lớn linh khí.” Nên đã mở ra linh trí.

Sau đó thì được cục quản lý phát hiện, rồi dẫn đến khu huấn luyện sinh vật đặc biệt mới. Không chỉ dạy pháp thuật cơ bản, còn dạy họ kỹ năng sinh sống, cuối cùng là tìm công việc cho bọn họ, mất rất nhiều tâm huyết!

Đỗ Vọng ngượng ngùng, trong lòng tràn đầy cảm kích đối với Trọng Thanh.

Diệp Yêu hâm mộ nhịn không được mà nói: “ Phúc lợi bây giờ đúng là tốt thật.”

Nhớ năm đó, sau khi nàng mở linh trí, chưa thể khống chế được tất cả linh khí trong cơ thể, nhìn như con ngốc lang thang trong xã hội loài người, bằng không thì không biết phải còn trải qua thêm chuyện gì nữa.

Sau khi hai bên trao đổi về nội dung công việc, Diệp Yêu hài lòng gật đầu, nàng hỏi Đỗ Vọng: “ Cậu có chịu đến cho tôi làm việc không? Thời gian làm việc là từ bốn giờ chiều khoảng rạng sáng, bao ăn bao ngủ một tháng năm ngàn, tiền thưởng phong phú, một tháng có thể nghỉ không ít hơn sáu ngày. Ngoài ra nếu nghỉ dài hạn thì còn phải xem tâm trạng tôi thế nào.”

Nàng chưa bao giờ thuê sinh vật đặc biệt làm, nhưng mục tiêu của họ là dung nhập được với xã hội loài người thì phúc lợi cũng phải giống như nhân viên bình thường. Nếu như dùng tốt hơn nhân viên bình thường vậy tăng thêm tiền thưởng là được.

Đỗ Vọng nhanh chóng gật đầu, giống như gà mỗ thóc: “ Chắc chắn là em đồng ý, hôm nay em cũng có thể đi làm.”

Mặc dù hắn biết có một số sinh vật đặc biệt có thể hòa nhập rất tốt, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình không có thông minh, nên vẫn đi làm công là được rồi. Mà Diệp Yêu cũng là yêu quái, làm chung với nàng chắc chắn có thể học hỏi được nhiều thứ hơn, ở chung cũng dễ.

Sau khi hai người ký kế ước dưới sự chứng kiến của Trọng Thanh, Đỗ Vọng cầm theo một chút đồ của mình theo Diệp Yêu trở về nhà.

“ Phòng này chính là phòng ngủ của cậu sau này.”

Diệp Yêu dẫn hắn đi dạo vòng quanh Diệp trạch, Đỗ Vọng càng thêm chắc rằng lựa chọn của mình là không sai. Diệp trạch dưới sự quản lý của Diệp Yêu, linh khí mạnh mẽ nhiều hơn bên ngoài rất nhiều, mỗi sinh vật đặc biệt đi vào đều sẽ cảm thấy dễ chịu.

Diệp Yêu nói với hắn: “ Sau này ở bên ngoài, cậu gọi tôi là chị Diệp là được.”

“ Được!” Đỗ Vọng chớp đôi mắt cún con ngây thơ, cực kỳ hài lòng, thật muốn đi làm việc ngay luôn: “ Vậy chị Diệp, bây giờ em phải làm gì?”

Diệp Yêu nhìn đồng hồ, đã sắp sáu giờ chiều rồi. Cũng hơi trễ mặc dù bây giờ chuẩn bị vẫn kịp, chỉ là… Hay là hôm nay nghỉ ngơi một bữa đi?

“Không cần làm gì đâu, hôm nay nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi tốt thì ngày mai mới có sức làm việc khác” Diệp Yêu dứt khoát nói.

“ Nhưng mà chị Diệp em thấy sức lực của em….” Giọng nói của Đỗ Vọng ngày càng nhỏ dưới áp lực từ ánh mắt Diệp Yêu, nhỏ đến mức tắt tiếng.



Diệp Yêu hài lòng gật đầu, “ Được rồi, tôi biết cậu cũng mệt rồi nghỉ ngơi đi.”

Thế là chín giờ đêm, một nhóm khách cũ và một số người bị Weibo hấp dẫn đứng chờ ở trước quán ăn đêm, đợi nửa tiếng cũng chỉ có gió lạnh thổi qua.

Chuyện này là như thế nào! Hôm nay chủ quán sao mà lại không bán!

Điền Nguyên Hạo và Lê Thi là một trong nhưng người đứng chờ trong cơn gió đêm buốt lạnh.

Lê Thi yếu ớt nhìn hắn: “ Không phải anh muốn dẫn em đi ăn ngon sao?”

Điền Nguyên hạo đau khổ, không dám nhìn nàng: “ Anh không biết hôm nay quán không mở cửa mà.”

Hắn và Lê Thi đều là sinh viên đang học ngành kiến trúc ở Đại học Bắc Sơn, tỷ lệ nam nữ là bảy với ba, mà Lê Thi là nhân vật xinh đẹp phóng khoáng hoa khôi của trường, là nữ thần của vô số nam sinh, Điền Nguyên Hạo cũng không ngoài lệ. Nhưng hắn khá may mắn, hắn cùng một tổ thi đua với nữ thần nhờ vậy mà hai người trở thành bạn bè.

Về chuyện tỏ tình với nữ thần hắn không dám, chỉ ngầm thăm dò được là Lê Thi thích đồ ăn ngon, thế là hắn tìm các nhà hàng quán ăn ngon, lấy danh nghĩa bạn bè hẹn nàng đi ăn cơm, năm lần mời thì cũng thành công hai ba lần. Hôm này hắn thấy tin tức về quán ăn đêm này trên Weibo, tò mò xem thì thấy quán cách không xa trường, nên lấy cơ hội này hẹn Lê Thi đi, lại không ngờ rằng Diệp Yêu vì lười mà cho mọi người leo cây.

“ Anh mời em đi chỗ khác ăn.” Điền Nguyên Hạo cười ngượng ngùng nói.

Lê Thi trừng mắt, mặt tức giận những vẫn rất đẹp: “ Hôm nay không đánh anh một trận em thật có lỗi với bản thân.”

Tên ngốc này.

So với IQ co của mình, ở các mặt khác Điền Nguyên Hạo quả thật là có chút khờ. Hắn trở lại ký túc xá đắn đo suy nghĩ, cảm thấy có lỗi khi cho nữ thần đi một chuyến trắng tay, nhưng nữ thần đúng là một người thích đồ ăn ngon. Thế nên đêm thứ hai, hắn một mình đi đến quán ăn đêm của Diệp Yêu. Nếu như hôm nay chủ quán mở quán, hắn có thể ăn thử, nếu như ngon thì lại có thể dẫn nữ thần đi ăn một lần rồi.

Còn may mà ngày thứ hai Diệp Yêu ra đúng giờ, trong quán còn có thêm một soái ca tóc vàng.

Thấy được nàng đến, các thực khách cũ lập tức nói: “ Chủ quán, sao hôm qua cô không bán!”

“ Đúng vậy, tôi đợi từ tám giờ đến mười giờ, cô nói xem có nên bồi thường cho tôi hay không? Nếu được thì ngày hôm nay cô bán cho tôi hai chén đi.”

“ Chị gái à, nếu hôm nào không bán thì chị có thể thông báo một tiếng không? Đến khi đó chúng tôi cũng không cần đợi.”

Lần này Diệp Yêu cũng có chút thổ hẹn. Lúc trước nhà hàng tư nhân của nàng làm cố định, mỗi ngày phục vụ số bàn theo quy định, phải đặt trước mới được cho nên chưa bao giờ có cảnh khách phải về tay không. Rất nhiều người đều là vì tay nghề của mình nên mới đến nàng lại vì lười mà để cho người ta đứng đợi thật là không đúng lắm.

“ Chủ quán cô có thể đăng ký một cái Weibo, sau này nếu không mở quán bán được thì nhắn trên Weibo một cái, chúng tôi sẽ biết.” Trương Kiều Kiều đề nghị.

Nàng cũng là vị khách đầu tiên của Diệp Yêu, từ khi quán ăn đêm đắt khách, cứ cách một ngày nàng sẽ tới ăn. Nếu không phải quán chỉ có bán mì xào và chè đậu xanh thì nàng đã có thể để chỗ này thành điểm ăn cố dịnh.

Diệp Yêu nghe lời đề nghị của nàng thì gật đầu: “ Được, tôi sẽ đăng ký một cai Weibo, có chuyện gì sẽ thông báo.” Nàng cười nói: “ Để đền bù cho mọi người, hôm nay sẽ có hai món mới.”

Nàng ra hiệu cho Đỗ Vọng đem bảng nhỏ treo lên.

Mọi người tập trung nhìn vào: “ Mì trộn dầu hành 20 tệ một phần, bánh bao nhỏ nhân măng thịt, 58 tệ một lồng.



Đám người lập tức nháo nhào lên, lúc này mới thấy hôm nay trên chiếc xe đẩy nhỏ đã có thêm hai chồng lồng trúc nhỏ chất cao.

Nhóm khách cũ giống như Trương Kiều Kiều, không ngờ hôm nay lại có thêm hai món mới, vui muốn khóc, nhất là bánh bao nhỏ nhân măng thịt qua tháng tư sẽ không còn bán, không nghĩ ngợi gì mà gọi bánh bao nhân măng.

“ Tôi muốn một lồng.”

“ Tôi muốn hai lồng.”

Lần đầu tiên Đỗ Vọng thấy nhiều người như vậy có chút lo lắng, nhưng cũng biết biểu hiện những ngày sắp tới rất quan trọng, lấy dũng khí nói: “ Mỗi người chỉ có thể mua một lồng bánh bao.”

Nói ra rồi hắn thấy cũng không đáng sợ lắm.

Ngày đầu tiên làm việc của Đỗ Vọng có thể nói là thành công. Các thực khách rất thích hắn, so với Diệp Yêu cho người ta cảm giác xa cách và độc mồm ra thì hắn dễ bị chọc ghẹo hơn nhiều.

Hiền lành dễ thương.

Diệp Yêu còn nhìn thấy mấy người giả bộ lấy điện thoại ra gọi điện nhưng thật ra là một số cô gái lặng lẽ chụp hình Đỗ Vọng.

Bên cạnh đó.

Nhóm khách quen đã có sự tin tưởng đối với Diệp Yêu thì một trăm phần trăm sẽ chọn món mới. Dù sao mì xào có ngon đi nữa thì mỗi ngày đều ăn sẽ có hơi ngán.

Trương Kiều Kiều nhắn Wechat cho Trần Thiến: “ Cậu có muốn đổi thành mì trộn dầu hành không? Chị chủ quán mới bán món mới!”

Hôm nay nàng và Trần Thiến đều tăng ca, buổi chiều hai người chỉ uống trà mà không ăn cơm chiều, đợi đến giờ này mới nhờ Trương Kiều Kiều đến mua mang về. Nếu chủ quán mở dịch vụ giao hàng là tốt rồi.

Trần Thiến dứt khoát nói: “ Đổi!”

Còn có bánh bao nhân măng nhưng mỗi người chỉ được mua một lồng, không thể mua giùm được, đến lúc ăn tớ sẽ cho cậu một cái coi như ăn thử cho biết với người ta, ha ha ha ha.”

“ Mỗi người một nửa, chia tiền.”

“ Một lồng năm cái chai không được, ngoan.”

“ Không phải tớ là bé ngoan của cậu sao? Cậu ba, tớ hai.”

“ Thành giao.”

Không ít người cũng báo cho người thân bạn bè như Trương Kiều Kiều, Điền Nguyên Hạo cũng vậy.

Hắn xếp gần trước, gọi một lồng bánh bao nhỏ nhân măng, rồi chọn thêm một tô mì hành sau khi thương thay cho cái ví tiền của mình. Sau khi các món đều đã có đủ, bỗng nhiên đầu óc hắn thông minh ra gửi tin nhắn cho Lê Thi: “ Anh đang ở quán ăn đêm hôm qua, em có muốn đến an hay không?”

Hắn gửi kèm theo bức ảnh chụp các món trên bàn.

Sau năm phút, nhận được tin nhắn trả lời của Lê Thi: “ Bây giờ em đến, anh chờ một tý.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Ở Nhân Gian Bày Hằng Vỉa Hè

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook