Thân Phận Số 019

Chương 144

Tây Tây Đặc

12/02/2023

Chương 88

Tác giả: Tây Tây Đặc

Hướng Đông đi xuống không được bao lâu, trong đường hầm liền truyền ra tiếng chửi của hắn, nghe giọng điệu thì có vẻ là sợ không nhẹ.

Không khí trong phòng chứa củi trở nên căng thẳng.

"Hướng Đông?" Trần Ngưỡng đứng trước cửa hầm lớn tiếng kêu.

Không có tiếng trả lời.

Trần Ngưỡng đang muốn đi xuống, nhưng bị Triều Giãn dùng nạng đẩy qua một bên: "Vết thương trên lưng không đau hay gì?"

"Tôi sẽ cẩn thận......" Trần Ngưỡng chưa nói xong đã bị Triều Giản cắt ngang, "Đường hầm rất hẹp, anh bò không được, ở yên đây đi."

"Có thể nào là những người chết mấy ngày nay đều ở dưới hầm không?" Tiền Hán ngồi dưới đất nhìn lên hư không, hốc mắt trũng xuống, sắc mặt xám xịt, không còn thấy dáng vẻ thanh xuân bồng bột của một người thanh niên nữa.

Khuôn mặt Châu Châu bị che bởi bóng của chiếc mũ chống nắng: "Cậu đừng nói nữa......"

Tiền Hán không nhìn Châu Châu, tiếp tục nói: "Nhiều người như vậy, nếu xác chết chất đống thì phải cao bằng một bức tường ấy nhỉ, ở trong thế giới nhiều vụ này mạng người thật không có chút giá trị."

"Cậu nói những lời này làm gì, có ý nghĩa lắm à?" Một đầu tóc ngắn màu lam của Châu Châu đã không còn sáng bóng, giờ này khô cứng y như cỏ dại, cô ngước khuôn mặt tái nhợt của mình từ dưới chiếc mũ lên, "Chúng ta không phải cảnh sát, cũng không phải sứ giả của chính nghĩa, càng không phải đấng cứu thế, chúng ta là những người bị buộc phải ràng buộc với tấm thẻ thân phận tiến vào làm nhiệm vụ."

"Chúng ta chỉ là một đám người muốn được về nhà!" Châu Châu dùng hai tay che mặt, vô cớ gục xuống, "Tôi muốn về nhà...... Tôi muốn về nhà, tôi phải về nhà......"

Tiền Hán ngậm miệng lại, quay đầu hướng ra phía ngoài phòng chất củi.

"Sao về nhà lại trở thành một việc nặng nề và khó khăn như vậy chứ." Cát Phi giễu cợt một câu rồi không nói chuyện nữa.

Suy nghĩ của Trần Ngưỡng vô tình bị mắc kẹt trong câu nói "Chúng ta chỉ là một đám người muốn về nhà "của Châu Châu, anh chợt nhớ ra một chuyện, lúc trước ở trên gác mái nhỏ, Triều Giản nói em gái anh trong ảo cảnh muốn anh về nhà, lúc ấy đầu óc anh còn lơ mơ, hỏi về đâu cơ, Triều Giản nói, về nhà.

Về nhà, đầu lưỡi Trần Ngưỡng mấp máy, âm thầm đọc ra hai chữ đó.

"Thình thịch" Tim Trần Ngưỡng đột nhiên đập cấp tốc, trong nháy mắt đó như có thứ gì nứt ra một cái khe nhỏ, anh còn chưa kịp nhìn rõ thì cái khe nhỏ đó đã đóng lại.

"Đông ca của chúng ta đến quỷ đều không sợ, trong đường hầm có thứ gì mà có thể bị dọa thành như vậy cà?" Cô Kiều kẹp thuốc lá lắc nhẹ, "Chẳng lẽ nhìn thấy thi thể của chính mình?"

Mấy lời kinh khủng này làm không khí xung quanh ngưng tụ trong nháy mắt.

Cô Kiều còn không mảy may ý thức được việc mình làm bọn trẻ sợ hãi, cô bước ra khỏi phòng chứa củi, dựa vào một cây cổ thụ từ từ hút thuốc.

Hương Tử Mộ cũng đi ra ngoài, cô lặng lẽ đứng trong sân, quay lưng về phía cửa phòng chứa củi.

Trần Ngưỡng rút lực chú ý của mình từ trên người Hương Tử Mộ về, anh giơ di động lên, ánh sáng đèn pin chiếu vào cửa hầm, trong tầm nhìn không phát hiện được gì, anh chỉ mong thứ làm cho Hướng Đông hoảng sợ đến mức phải chửi tục là vì dẫm trúng con giun đất xanh.

Nhưng điều mà mấy người Trần Ngưỡng không thể tưởng tượng được chính là, trong lối đi không có xác chết hay giun đất xanh nào hết, chỉ có phân mèo, rất nhiều phân mèo.

Khoảnh khắc Hướng Đông hoảng sợ chửi tục là bởi vì con mẹ nó, hắn bị ngã sấp mặt xuống đất, vùi vào vũng nướ© ŧıểυ mèo.



Một màn này phải nói là có thể ghi vào sử sách.

Hướng Đông ngậm điện thoại của Trần Ngưỡng vào trong miệng, dùng một tay cởϊ áσ ra lau mặt, sau đó xé áo làm đôi quấn quanh hai bàn tay, hùng hùng hổ hổ tiếp tục bò vào sâu, ngặt nỗi hắn tay dài chân dài, thể chất cường tráng, đường hầm lại quá hẹp khiến cánh tay và chân thỉnh thoảng bị cọ xát, chờ lúc bò ra tới thì nhiều chỗ trên người đều đau rát.

"Má nó!" Hướng Đông giật miếng vải bẩn trên tay xuống, thở hổn hển nhìn quanh tầng hầm ngầm.

Quy mô mấy mét vuông, nhiều thứ linh tinh nhưng không lộn xộn, có dấu vết nhiều hơn một người.

Hướng Đông chợt phát hiện thứ gì, hắn cầm di động bước đến một nơi, từ trên cao nhìn xuống bằng một cách trịch thượng, giống như nhìn chằm chằm vào kẻ thù, trong mắt hắn tràn đầy sự tức giận.

Đó là ba con mèo đang nằm bẹp dưới đất, bất động.

Giống y như con người.

"Tam bào thai đúng không?" Hướng Đông cười lạnh một tiếng, tiến lại gần thủ phạm khiến cả người hắn bốc mùi thối, ba con mèo đột nhiên đồng thời mở to mắt.

Không nhảy bắn lên, cũng không sợ hãi.

Hướng Đông xách chân con mèo đầu tiên, nhắc nó lên không trung, nhìn vào đôi mắt màu xám của nó hỏi: "Cao Đức Quý đâu?"

Con mèo nhắm hai mắt lại.

Hướng Đông: ".................."

Con mèo bị Hướng Đông ném xuống đất, hắn nhìn vào hai con khác bằng ánh mắt "Muốn bị nghiêm hình bức cung hay là tự thú tội", nhưng hai con lòn mèo vẫn đéo có tí phản ứng nào.

"Thật là thành tinh hết rồi" Hướng Đông gãi gãi khuỷ tay bị trầy da, "Được rồi, lão tử đều đã vào tới đây, không để bụng chút thời gian thế này, lão tử ở đây chơi với chúng bây."

Một người và ba con mèo đồng loạt nằm thành một hàng thẳng.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc Hướng Đông đang mơ màng chìm vào giấc ngủ sâu, thì mơ hồ nghe thấy tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng cầu cứu chói tai, vừa đáng thương lại vừa kinh khủng, hắn tức khắc trở nên tỉnh táo.

Nhưng âm thanh duy nhất trong tầng hầm chỉ có hơi thở nặng nề của bản thân hắn.

Hướng Đông ngồi dậy với vẽ mặt kỳ lạ, lão tử xuống đây để tìm Cao Đức Quý kia mà, tại sao lại ngủ lăn ra thế này, rồi những âm thanh kỳ lạ lúc nãy lại là chuyện gì? Đột nhiên hắn dừng lại động tác lau mồ hôi trên mặt, nhìn sang bên cạnh.

Ba con mèo l** đã biến mất.

Hướng Đông nhìn về phía lối vào của đường hầm, nếu ba con mèo bò lên mặt đất sẽ bị đám người Trần Ngưỡng bắt được ngay, nhưng vài giây sau khuôn mặt của hắn lại trở nên nhăn nhó.

Nghĩ đến việc phải bò ngược lên cái đường hầm đầy c** mèo là hắn chỉ muốn đập đầu chết quách cho xong.

Hướng Đông cứ như bọn tiểu quỷ vào thôn, lật tung mọi ngóc ngách trong tầng hầm ngầm, đừng nói đến Cao Đức Quý, hắn chả thấy con ma nào hết.

"Một chuyến tay không, mẹ nó chứ.... làm lãng phí thời gian của bố." Hướng Đông tức muốn hộc máu chửi mấy câu, hắn bày ra dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc đi về hướng cửa hầm, cầm điện thoại của Trần Ngưỡng trên tay ấn máy cái, đ*ch mẹ, hết pin rồi.

Hướng Đông không còn cách nào khác, chỉ có thể đem điện thoại của Trần Ngưỡng nhét vào trong túi, dựa vào trí nhớ cùng cảm giác lúc xuống chui vào đường hầm.

Trong khi tầm nhìn bị chặn thì các giác quan khác sẽ được phóng đại lên gấp nhiều lần, Hướng Đông ngửi thấy mùi phân mèo liền dùng tay mò mẫm bò ngược lên trên, chạm vào thì thấy hơi ẩm lạnh.

Sau khi leo lên được một lúc, Hướng Đông đột nhiên ngừng lại.



Trong đường hầm không chỉ có hắn một người.

Còn có người khác cũng đang bò, âm thanh của thân thể không ngừng cọ xát vào vách đường hầm vang lên ngay bên tai hắn.

Một cơn ớn lạnh xâm nhập vào vỏ não của Hướng Đông, cơ bắp toàn thân của hắn căng lên, lạnh giọng hét lớn: "Ai? Cao Đức Quý?"

Câu trả lời chỉ có tiếng vang của chính hắn.

Đúng lúc này, chỗ sâu trong đường hầm truyền đến từng trận thở dốc, xen lẫn với tiếng người điên cuồng bò nhanh.

"Ta không bò nổi nữa rồi......" Một giọng nữ yếu ớt vang lên.

"Bò không nổi cũng phải bò!" Giọng nam lớn tuổi hơn quát.

"Hình...... Hình như ở sau lưng tôi có ai thì phải." Một giọng nam trẻ hơn nói.

"Nói nhảm cái gì vậy, chỉ có ba người chúng ta thôi, Làm gì còn có ai......" Giọng nam lớn tuổi hơn đột nhiên thay đổi ngữ điệu, quát lớn, "Mau bò! Bò nhanh lên! Nhanh lên đi!"

"Nhanh lên! Nhanh lên --"

Hướng Đông nghe giọng nói thì biết có hai nam một nữ, lối đi của đường hầm đất hẹp, không thể nào nép người vào một bên bò qua nhau được, ngay khi hắn định đợi bọn họ bò đến trước mặt mình rồi tính, thì đột nhiên lại cảm thấy tiếng thở gấp gáp đó phả thoáng qua lỗ tai mình.

Có người bò qua bên người hắn.

Mùi phân mèo không biết đã biến mất từ lúc nào, xung quanh tràn ngập mùi đất nồng nặc, đồng tử của Hướng Đông co chặt lại, đường hầm này đột nhiên biến thành mới vừa đào xong không lâu, thân trên trần trụi của hắn có chút ớn lạnh.

Chỗ sâu trong đường hầm lại truyền đến tiếng nói chuyện của ba người lúc nãy.

"Ta bò không nổi nữa rồi......" Một một giọng nữ yếu ớt vang lên.

"Bò không nổi cũng phải bò!" Giọng nam lớn tuổi hơn quát.

"Hình...... Hình như có ai ở phía sau tôi thì phải." Giọng nam trẻ tuổi hơn nói.

"Nói nhảm cái gì vậy, chỉ có ba người chúng ta thôi, Làm gì còn có ai......" Giọng nam lớn tuổi đột nhiên thay đổi ngữ điệu, quát to, "Mau bò! Bò hanh lên! Nhanh lên đi!"

"Nhanh lên! Nhanh lên --"

Giống hệt như lúc nãy, lại có người bò qua bên người Hướng Đông, hai của Hướng Đông nổi gân xanh, vốn định mặc kệ những âm thanh đó một đường bò ra ngoài, lại không ngờ mặt hắn đυ.ng phải một khuôn mặt.

"Đ**** Cái l** mẹ mày......" Tiếng chửi của Hướng Đông đột nhiên im bặt, hắn sờ sờ gương mặt đó, là một cái đầu người.

Hướng Đông cảm thấy ớn lạnh toàn thân, hắn vội vàng bò lui trở lại tầng hầm, cầm cái đầu trong tay lên nhìn.

Da đã bị luộc chín, không còn chút máu, mặt và đầu đều có dấu răng, nhiều chỗ vết răng sâu đến mức lộ cả xương.

Đây rõ ràng là bị cầm lên nhai đại, không hề có chút từ tốn nào, giống như đang ăn một thứ gì đó rất bình thường.

Hướng Đông nhìn chằm chằm vào cái đầu người mặt mày lòi lõm gồ ghề, hắn cảm thấy có chút quen mắt, tựa hồ đã thấy qua ở nơi nào rồi thì phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thân Phận Số 019

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook