Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 107: Buổi bán đấu giá kỳ lạ 1

Nhược Tuyết Tam Thiên

09/12/2021

Edit: Mavis Clay

Ngày hôm sau, Vân Phong rất ngạc nhiên khi Hạ Thanh mới sáng sớm đã tìm tới Vân gia, thấy nàng thì vui vẻ chạy tới, trên mặt mang nụ cười rực rỡ, “Sư phụ, con tới đây.”

Vân Phong mỉm cười, trong lòng vẫn còn lo lắng nhưng nàng hiểu không nên chạm vào vết thương kia, để nó từ từ khép lại đi đã. “Ừ.” Vân Phong đi tới xoa đầu Hạ Thanh, nàng vẫn thấp hơn Vân Phong một cái đầu, gương mặt vẫn còn rất tươi trẻ, trông như đứa trẻ chưa từng hiểu sự đời.

“Sao con lại tới đây? Trước đó sao không báo cho ta một tiếng?”

“Chất thuốc cấp bậc Thiền Sư người khác cần chứ con cơ bản chẳng muốn, chắc chắn là do sư phụ tung ra rồi đúng không?” Hạ Thanh vui vẻ, ánh mắt cực kỳ kiêu ngạo và tự hào, Vân Phong cười khan, nếu là người đời đều sẽ do nàng làm thì cho là nàng làm đi, sư tôn không mong bị làm phiền, nàng sẽ chặn lại làn sóng dữ.

“Trình độ chế thuốc của sư phụ đã tới Thiền Sư rồi sao, thật là tốt quá. Hiện nay ở giới chế dược chắc chắn không có ai có thể vượt qua được sư phụ.”

Vân Phong cười, “Nha đầu này, nếu chịu bỏ công sức ở phương diện chất thuốc là được rồi.”

“Nhưng con không có thiên phú như sư phụ, càng không thể đạt được tới cảnh giới của người ở tuổi của người.”

Vân Phong cười, “Kể cho ta nghe những ngày này tu luyện thế nào?”

Hạ Thanh nhỏ giọng đáp lại, hai thầy trò ngồi tâm sự ngắn ngủi dưới ánh nắng, đúng lúc này, ở bên ngoài Vân gia cũ có vài bóng người tiến tới, đứng trước cửa Vân gia trầm mặc hồi lâu mới đưa tay lên gõ cửa. “Có người ở trong không?”

Nghe được tiếng gõ cửa, Vân Phong và Hạ Thanh đều khó hiểu, Hạ Thanh nhíu mày, “Chẳng lẽ có người lén tới cửa muốn sư phụ giao chất thuốc cho hắn?”

Vân Phong nhíu mày, bất luận là ai thì cũng xem ý định của hắn là gì đã. Cổ tay lộn lại, mặt nạ Thiên Ảnh xuất hiện thay đổi tướng mạo của Vân Phong, nàng đứng lên đi ra ngoài, thật muốn xem thử kẻ tự mời tới này là ai.

Lão quản gia lập tức ra tới cửa, vừa mở cửa ra, xuất hiện là ba thanh niên nghiêm túc đứng ở ngoài, lão giản gia còn chưa kịp mở miệng ba người kia đã nháo nhào, “Vân Phong có ở đó không?” Giọng nói không hề khách khí chút nào, tựa như Vân Phong chẳng là gì trong mắt họ cả.

Lão quản gia ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, “Tiểu thư từ lâu đã không trở về đây rồi, nếu các vị muốn tìm thì nên tới tổng bộ Vân gia mới đúng.”

Ba người trẻ tuổi nhíu mày, cực kỳ không khách khí lườm quản gia, “Chất thuốc được bán đấu giá ở Xuân Phong Trấn, sao nàng có thể không ở đây được? Có hay không có ở đây chúng ta vào là biết được thôi.” Ba thanh niên lập tức tính xông vào, lão quản gia thấy thế vội cản lại, “Ba vị đây là có ý gì? Vân gia đâu phải là nơi các ngươi có thể tùy tiện xông vào được?”

“Vân gia thì thế nào? Tránh ra!” Một người trong đám lập tức đưa tay gạt lão quản gia sang một bên, làm lão quản gia bay sang một bên, sức lực lớn tới mức người bình thường cũng khó sống được

Một ngọn gió đón lấy lão quản gia nhẹ nhàng rơi xuống đất, ba người trẻ tuổi thấy vậy tối mặt, trong tầm mắt có hai cô gái trẻ bước ra, một người có dung mạo bình thường, người còn lại có vài phần thùy mị.

“Nếu tới tìm người thì cũng nên khách khí một chút chứ?” Cô gái có tướng mạo bình thường lên tiếng, ba người trẻ tuổi gằng giọng, “Ngươi chính là Vân Phong?”

Cô gái có tướng mạo bình thường bật cười, “Ta kém hơn Vân Phong một chút, ba vị tìm Vân Phong có chuyện gì? Ta có thể truyền đạt lại thay cho.”

Ba thanh niên kia liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó lạnh lùng lên tiếng, “Tìm nàng chỉ có đơn giản một chuyện thôi, giao bình chất thuốc Thiền Sư cho chúng ta. Chắc chắn sẽ cho Vân Phong một giá vừa ý.”

Cô gái có tướng mạo bình thường cười lên, “Yêu cầu này cưỡng ép người khác quá đấy, ai cũng đều biết chất thuốc được công khai bán đấu giá, tin tức này đã lan rộng lắm rồi, nếu giao dịch lén lút thì Liên Minh Đông Tây e rằng sẽ bị người làm khó, Vân Phong cũng thế.”

“Chúng ta không quan tâm. Nếu nàng chịu thì nói điều kiện ra. Nếu không thể thương lượng thì đừng trách chúng ta không khách khí.” Ba thanh nhiên nhăn mặt đầy hung dữ, Hạ Thanh nói, “Nếu nói không, chẳng lẽ các ngươi tới giành à?”

“Chỉ cần có thể lấy được chất thuốc, thủ đoạn gì cũng chả như nhau. Chất thuốc cấp bậc Thiền Sư Vân Phong cũng chưa chắc làm ra được, nếu nàng chịu nói ra người chế dược, chúng ta có thể suy tính lại.”

Vân Phong cười lạnh trong lòng, thái độ cuồng vọng đấy, thật đúng là ba tên nhóc phách lối. Nếu bọn chúng thực sự chỉ dựa vào thực lực bản thân mà dám giễu vỡ giương oai thì còn non lắm.

“Ba người các ngươi giọng điệu không nhỏ nhỉ, xem ra đối mặt với Vân Phong ba người các ngươi không nghĩ sẽ thua nhỉ?”

“Những thứ này ngươi không cần biết, chỉ cần nói mang tới là được, cho nàng thời gian ba ngày, nếu từ chối chúng ta sẽ ra tay.” Thanh niên kia nói xong xoay người tính bỏ đi, Vân Phong lạnh lùng mắng ngu ngốc, nổi đóa trong nhà nàng, ra tay với người nhà nàng, la lối om sòm thế nói muốn đi là đi, suy nghĩ kỳ lạ đấy.

“Ầm!” Tinh Thần Lực quật tới bân chân ba người trẻ tuổi kia, bọn họ âm trầm quay mặt lại, Vân Phong cười, “Vân Phong để ta ở đây, nơi này là nhà của nàng, các ngươi lớn lối như thế, nếu dễ dàng thả các ngươi đi thì sao ta có thể nói lại được?”



“Chọc giận chúng ta phải hiểu rõ hậu quả. Vân Phong còn chưa chắc là đối thủ của chúng ta, huống hồ là ngươi.”

Vân Phong cười khúc khích, “Vậy sao?” Bàn tay móc lại với nhau, một nguyên tố dung hợp nhanh chóng hoàn thành, năng lượng kết hợp từ nhiều loại nguyên tố tỏa ra, Hạ Thanh há hốc, thực lực sư phụ lại tinh tiến không ít.

Ba người trẻ tuổi cùng nắm chặt tay lại, Chiến Khí bùng lên, trông có vẻ tính phối hợp từ ba hướng, nhưng chưa đợi bọn họ kịp làm gì, nguyên tố dung hợp của Vân Phong đã lao tới, nhanh chóng nổ tung.

Cả ba trợn to mắt, kinh ngạc không thôi. “Đây là chiêu thức gì?” Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, ba người chật vật lùi lại, tốc độ mau cỡ nào vẫn bị ảnh hưởng, ba người còn chưa kịp thở, một bóng người dã lao tới.

“Rầm rầm rầm!” Liên tục mấy quyền đánh thẳng lên người ba người họ, làm bọn họ kêu lên thảm thiết. Cuối cùng ba người không chút khả năng phản kháng ngã xuống đất, cực kỳ tơi tả.

Vân Phong từng bước bước tới, cả ba lùi mạng lùi về sau, nàng tới trước mặt họ, từ trên cao nhìn xuống, nheo mắt nói, “Thực lực các ngươi không thấp, nếu trước đó không phải do các ngươi xem thường kẻ địch, ta còn phải hơi tốn sức đấy.”

“Ngươi… ngươi là ai?” Ba thanh niên nhìn Vân Phong, ánh mắt khủng hoảng.

“Ta là ai thì sao? Từ giọng điệu của các ngươi có thể thấy chẳng biết gì về Vân Phong cả nên mới ăn nói lỗ mãng như thế, trên đại lục này, người có thực lực đều biết nguyên tố dung hợp là sở trường đặc trưng của Vân Phong.”

“Nguyên tố dung hợp? Ngươi… ngươi là Vân Phong?”

Vân Phong chậm rãi cúi người xuống, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ba người kia, lạnh lùng nói, “Các ngươi là ai?”

“Ta… ta là…” Ba thanh niên nhìn nhau, không tự chủ lùi lại về sau, “Ngươi không cần quan tâm chúng ta là ai. Chỉ cần ngươi chịu nhượng lại chai thuốc, chắc chắn sẽ được chỗ tốt. Nếu ngươi không chịu giao ra thì nói Dược Tề Sư đã chế thuốc cũng được.”

“Chỗ tốt? Ta thật muốn nghe thử xem ta sẽ được chỗ tốt gì.” Vân Phong vẫn ung dung đứng thẳng người, ba người thấy Vân Phong cách bọn họ đã đủ khoảng cách thì mới chật vật đứng dậy, phủi phủi quần áo, “Ngươi muốn gì? Quáng thạch cực phẩm? Hay mà ma thú cực phẩm?”

“Giọng điệu các ngươi to nhỉ.” Hạ Thanh bước tới, Vân Phong phẩy tay ý bảo nàng đừng nói gì, nhíu mày, “Cho là dựa vào mấy thứ này có thể lay động được ta? Những thứ này trên tay ta có đủ, không cần các ngươi cho thêm.”

Vẻ mặt ba thanh niên xấu hổ, một người trong đó lên tiếng, “Chúng ta là người Thí Sát Minh.”

Thí Sát Minh? Vân Phong nhíu mày, vẻ mặt Hạ Thanh cũng nghi hoặc, “Chưa bao giờ nghe qua có tổ chức này cả, Thí Sát Minh?”

“Các ngươi hiển nhiên là chưa bao giờ nghe nói rồi, Thí Sát Minh chưa bao giờ hiện thân trong mắt người đời, luôn giữ trạng thái thần bí, nếu không phải Minh Chủ bị chất thuốc cấp bậc Thiền Sư hấp dẫn, Thí Sát Minh sẽ không có bất kỳ động tác gì.”

“Nếu Minh Chủ các ngươi muốn thì sao không tự thân mà tới, phái ba người các ngươi thật không khỏi quá coi trọng.” Vân Phong nói, khoát tay, “Về đi, muốn đồ thì phải tỏ thành ý, hẳn Minh Chủ sẽ rất rõ ràng mà không ngộ tính phương diện này chứ nhỉ.”

“Ngươi dám nói Minh Chủ này nọ?” Một thanh niên tức giận lên, vẻ mặt lãnh trầm, hai thanh niên khác vội vàng ngăn lại, thanh niên cầm đầu lạnh lùng nói, “Ngươi có biết Minh Chủ chúng ta có thân phận gì không?”

Thân phận? Ngọn mày thanh tú nhướng lên, ánh mắt Vân Phong lạnh lẽo, “Thaanh phận ra sao? Chẳng lẽ là lão đồ cổ nào đó không ra đời?”

Ba thanh niên bốc lửa, nhưng hiểu sự việc hôm nay đã tới nước này, Vân Phong trước mặt rõ là cứng không được mềm cũng không xong, bọn họ lần này phải không công mà về rồi. “Vân Phong, thái độ của ngươi như thế nếu chọc giận Minh Chủ, hậu quả sẽ không tốt đâu.”

Vân Phong cười lên, xoay người, “Ta cóc cần biết hắn là ai, hắn giận hay không giận liên quan quái gì tới ta?”

Ba thanh niên cắn răng, phẫn hận xoay người đi, lão quản gia đứng nấp bên cạnh lúc này bước ra, nhìn mặt đất đã bị tàn phá nhíu mày, “Tiểu thư… giờ phải làm sao?”

Vân Phong cười nhạt, “Ta đang nghĩ làm sao để sửa sang lại chỗ ở cũ này, đây là cơ hội, mọi thứ do quản gia an bài đi.” Nàng nói xong xoay người vào nhà, Hạ Thanh theo ở sau có chút lo lắng, “Sư phụ, ba người kia có khi nào tự dệt ra một tổ chức không, hòng ý định gạt lấy bình chất thuốc kia? Thí Sát Minh… cơ bản chưa bao giờ nghe qua cả.”

“Ba người kia trông không nói dối, muốn dựa vào lời thêu dệt lừa lấy chất thuốc là ngu xuẩn. Ba tên kia thực lực không tệ, có thể nhìn thấy là được huấn luyện bài bản, hơn nữa hành vi lời nói rất có hệ thống, thế giới này rộng lớn hơn con nghĩ rất nhiều, có rất nhiều người giả không ra mặt trên đời, cũng có rất nhiều tổ chức khiêm tốn tồn tại, những gì mà chúng ta thấy cho dù nhiều thế nào cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.”

Hạ Thanh cau mày suy tư, lời nói của sư phụ rất đầy hàm nghĩa, “Ý sư phụ là…. Những gì hiện nay cho dù nhiều cỡ nào cũng không phải là tất cả?”

Vân Phong mỉm cười sờ đầu Hạ Thanh, “Thứ mà chúng ta biết chỉ là nội dung trong một cái vòng tròn, mà thứ chúng ta không biết chính là thế giới bên ngoài vòng tròn, so với phần mà chúng ta không biết kia, những gì ta biết thực sự rất nhỏ bé.”

Hạ Thanh ngạc nhiên, Vân Phong vỗ vai nàng, “Cho nên nói học tập là vô hạn, lúc nào cũng cần phải học hỏi nhiều hơn…”

“Mặc dù chưa rõ lắm, nhưng con hiểu phần nào ý của sư phụ, học tập là không có giới hạn, chính bản thân sư phụ cũng có rất nhiều thứ cần phải học.”



Vân Phong hài lòng gật đầu, vừa về thì đã xuất hiện một Thí Sát Minh, trong buổi đấu giá này còn có thể xuất hiện cái gì, nàng thật mỏi mắt mong chờ.

Hiệu suất Liên Minh Đông Tây cực kỳ cao, vốn ban đầu Xuân Phong Trấn chẳng có phòng đấu giá trong thời gian ngắn đã được xây dựng xong, mặc dù vẫn chưa chính thức đưa vào hệ thống phòng đấu giá, nhưng buổi đấu giá quan trọng tiếp theo sẽ được tổ chức ở đây.

Phòng đấu giá dựng xong, Liên Minh Đông Tây nhanh chóng phân phái nghiêm chỉnh nhân viên công tác tới làm việc, phải nói đây là cái Đấu Giá Hành đầu tiên mới xây đã cực kỳ nóng hổi, mặc dù không cho phép bất kỳ ai vào trong, nhưng mỗi ngày đều bị vây tới cá nước khó lọt, ai nấy đều ở đây chăm chú lắng nghe những thông tin mới nhất về chất thuốc.

Mỗi ngày phải có ít nhất mấy trăm người tới hỏi thông tin cụ thể về chất thuốc bán đấu giá, nhưng Liên Minh Đông Tây miệng kín như bưng, chỉ cần Diêm Minh không cho phép, bất cứ một thông tin gì cũng sẽ không dễ dàng lộ ra ngoài, dần dà chất thuốc cũng vì đó càng trở nên huyền bí, càng khiến người khác chộn rộn tò mò.

Mặt khác chỗ ở Vân gia cũ bên này tiến hành sửa chữa cũng rất thu hút sự chú ý của người khác, Mai gia phái người tới mấy lần đều bị lão quản gia nói qua loa vài câu, trong mắt đại chúng, Vân gia sửa lại nơi ở cũ là bình thường, không có gì kỳ lạ cả.

Từ lúc Liên Minh Đông Tây công bố tin tức cư hành bán đấu giá chất thuốc ở Xuân Phong Trấn đã hơn mười ngày, Liên Minh Đông Tây để tạo tình thế vẫn ém tin không thả, làm những người đi xem ngứa ngáy không thôi chứ đừng nói những người muốn ra tay. Từ sau ngày ba thanh niên kia rời đi thì không trở lại nữa, Thí Sát Minh cũng không xuất hiện thêm người nào, Vân Phong chẳng quan tâm lắm, tin chắc vào ngày cử hành đấu giá, đối phương sẽ xuất hiện một lần nữa.

Nhìn Xuân Phong Trấn càng ngày càng nhiều người, cứ tiếp tục như thế thì e rằng cái trấn nhỏ này sẽ vỡ tung mất, lúc Vân Phong tính tìm tới Diêm Minh, hắn đã tự mình tới, Vân Phong thấy thế cười lên, “Ta còn đang tính tìm ngươi, không ngờ ngươi tới đúng lúc quá.”

Diêm Minh cười khẽ, không chút khách khí ngồi xuống, “Ta cũng đang nghĩ ngươi sẽ tới tìm ta đấy, về chuyện chất thuốc, ta tới thương lượng thêm với ngươi.”

“Chẳng phải ngươi đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi sao?” Vân Phong cười khẽ, Diêm Minh bất đắc dĩ lắc đầu, “Cho dù như thế, ngươi cũng là chủ của chất thuốc, có một số việc cần phải nói rõ ràng với ngươi.” Hắn nhíu mày, “Đã có người tới tìm ngươi chưa?”

“Xem ra ngươi cũng bị tìm tới.”

Diêm Minh gật đầu, “Mặc dù không phải là chính chủ, nhưng đã có mấy đợt người tìm tới rồi.”

“Mấy đợt người?” Vân Phong nhíu mày, Diêm Minh ngước mắt, “Càng ngày càng có nhiều người tỏ vẻ hứng thú với vị Dược Tề Sư này, hỏi ta tình hình về Dược Tề Sư, hiển nhiên ta chỉ có thể nói năng một cách cẩn trọng, không thể huỵch toẹt ra hết được.”

Vân Phong nhíu mày, biết Diêm Minh chắc chắn làm khó không nhỏ, “Khó khăn cho ngươi.”

“Không sao hết, ta hoàn toàn có thể từ chối cho không biết, mặc dù bọn họ tức giận cũng không thể làm gì ta, chỉ là buổi đấu giá tiếp theo e là có hơi phiền toái.

“Không sao, chất thuốc về tay ai ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm ai sẽ là người có thể nhận ra được tấm bản đồ.”

Không lâu sau, buổi đấu giá chất thuốc kéo dài sự tò mò tận mười mấy ngày cuối cùng cũng đã có thông tin, quản lý Diêm Minh của Liên Minh Đông Tây ban bố thông tin mới nhất, buổi đấu giá sẽ được cử hành vào ba ngày sau, tới lúc đó hoan nghênh các vị người mua quang lâm.

“Tiểu Phong Phong, mệt chết vi phu rồi.” Khúc Lam Y đầu tắt mặt tối bước vào cửa chính Vân gia, đảo lảo bước chân tới, nghiêng ngả người hướng về phía Vân Phong, duỗi cánh tay chặn lấy nàng, vùi mặt vào mớ tóc đen của nàng, giọng điệu cực kỳ mệt mỏi, “Cái tên Diêm Minh kia chắc chắn là lấy công trả thù riêng.”

Vân Phong cười khúc khích, thông tin được công bố ra, Đấu Giá Hành chắc chắn sẽ vội tới chân hổng lên trời, Thanh Thanh cũng đã đi giúp một tay rồi, nàng vốn cũng muons đi nhưng Diêm Minh dùng câu từ dánh chính cự tuyệt, nàng không thể làm gì khác hơn làm một người rãnh rỗi ở đây nhìn bọn họ bận rộn.

Vân Phong cười mặc cho Khúc Lam Y dựa vào mình, biết hắn không phải là mệt mỏi thật, “Vất vả cho chàng rồi Lam Y, chuyện đấu giá khoảng thời gian này làm phiền chàng.”

Cánh tay của Khúc Lam Y ôm Vân Phong chặt hơn, “Nói gì thế, ta chỉ oán thán với cái tên Diêm Minh kia thôi, làm việc cho nương tử mình là cam tâm tình nguyện mà.”

Vân Phong mỉm cười, chợt nghĩ tới cuộc sống trước đây ở Học Viên Ma Tang, khi hắn vẫn còn giả nữ cũng dựa vào người nàng như thế, chỉ là khi đó hắn làm mình hơi không thoải mái mà thôi, nghĩ tới đây nàng không khỏi bật cười thành tiếng.

“Nghĩ tới điều gì thế, nói vi phu nghe với.” Khúc Lam Y ôm lấy Vân Phong lắc nhẹ, Vân Phong nói nhỏ, “Người này dựa vào ta kiểu này từ ngay lúc Học Viện Ma Tang rồi nhỉ.”

Khúc Lam Y nhổm người ôm nàng chặt hơn, nâng cằm giai nhân nhẹ nhàng phủ lên đôi môi một nụ hôn nhẹ nhàng, ánh mắt nam nhân sáng rực, “Khi đó cũng không thể làm chuyện như thế này với chàng, mặc dù là rất muốn làm như thế.”

Vân Phong bất đắc dĩ, nếu lúc đó hắn mà có gan lớn tới như thế, có khi nàng sẽ quăng một chưởng qua rồi thề không bao giờ để hắn gần mình thên phân nào nữa mất.

“Ta nghe Diêm Minh nói rất nhiều người xuất diện vì cuộc đấu giá này, lai lịch đều không hề nhỏ.” Giọng nói Khúc Lam Y thâm trầm, Vân Phong ngước lên, “Chàng cảm thấy hứng thú với điều này sao?”

Khúc Lam Y rũ mắt, “Hiển nhiên rồi, tuy rằng nói trong nhân loại Tứ Đại Gia Tộc là cổ xưa nhất, nhưng thời gian trôi, vật càng cổ xưa càng bị mai một, những những thế lực khác vẫn có thể trồn lưu ở dòng lũ thời gian, so với Tứ Đại Gia Tộc, những lão già lánh đời mới khiến cho người ta chú ý hơn.”

Vân Phong cũng nghĩ như thế, cao nhân ẩn thế chắc chắn hiểu cái gì là thiệt hơn, cũng vì như thế mà họ chọn lánh đời chứ không phải tiếp tục tranh quyền đoạt lợi trên đời, thật sự thì Vân Phong cũng nghĩ như thế, sau khi mọi chuyện đã được ổn thỏa, nàng cũng sẽ thoái ẩn thế gian, cách xa tất cả phân tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook