Thứ Kình

Chương 71

Giải Tổng

30/09/2023

 

Qua nửa tháng sau, Trì Kiến tâm huyết dâng trào, bắt đầu dọn dẹp sân.

Từ khi quan hệ với Lý Cửu Lộ được xác định, tâm trạng vui vẻ của anh một đường thẳng tiến, đúng lúc sức mạnh trong người không có chỗ dùng, đành phải đổi sang biện pháp này.

Cửu Lộ gọi điện thoại hỏi anh đang ở đâu, anh nói ở nhà.

Hôm nay là ngày nghỉ của Cửu Lộ, đi nửa giờ đã đến nơi.

Khi cô tiến vào nhìn thấy Trì Kiến đang cuốc đất trong vườn, người để trần, khom lưng, trên lưng sáng bóng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, xương bả vai theo động tác của anh mà lộ ra đường cong nam tính.

Cửu Lộ đứng thưởng thức một lát, xoay tay lại đóng cửa nhà, đi lên trước hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Trì Kiến không ngẩng đầu: “Trồng rau.”

“Sao bỗng nhiên anh lại nhớ đến việc trồng rau thế?”

“Bỗng nhiên?” Trì Kiến liếc cô một cái: “Không tính là bỗng nhiên đâu, rất sớm trước kia không phải mình từng nói với nhau rồi à?”

Cửu Lộ không nghĩ lại, hỏi: “Vậy anh định trồng rau gì?”

“Em đến đây mà nhìn, rau khoai lang và khoai sọ, không biết có được không, anh trồng thử trước xem sao.”

Lý Cửu Lộ gật gật đầu, vào trong phòng, đổi một bộ quần áo rộng rãi đi ra. Cô tìm được trong góc một cái xẻng sắt nhỏ, ngồi xổm xuống, cũng học bộ dáng của anh giúp một tay.

Sân này thực sự không nhỏ chút nào, từ giữa mô đá phân cách thành hai khu vực, bên này trồng rau, bên kia để ghế và bàn trà, tạm thời dùng ô che nắng.

Anh nghĩ, sau này sẽ dựng một cái giá ở trên, chờ đến khi lá địa cẩm lan ra, dùng để hóng mát, hiệu quả hẳn là sẽ khá tốt.

Trì Kiến đang suy nghĩ, cảm thấy có thứ gì đó rơi trên mu bàn chân, cúi đầu, thấy Cửu Lộ ngồi xổm bên chân anh, tay cầm xẻng sắt nhỏ, đổ đất lên chân anh.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, lập tức xin lỗi: “Em xúc hơi quá tay, không phải em cố ý đâu.”

Ngày nắng gay gắt, khuôn mặt nhỏ của cô bị phơi đến đỏ rực, trán đẫm mồ hôi, vài sợi tóc dính lên da cô.

Trì Kiến hất hất cằm: “Em đừng quấy rối ở đây, ra bên cạnh đợi anh.”

“Không sao đâu, em giúp anh.”

“Nếu không em rót cho anh cốc nước đi.”

“Vâng.” Cửu Lộ đứng lên, ôm mặt anh hôn một cái, hai tay vuốt ve ngực anh một lát, cười phì.

Cửu Lộ xoay người vào nhà, Trì Kiến rũ mắt nhìn nhìn, áo anh vốn dính mồ hôi, trên tay cô dính đất, sau khi cô sờ anh, trên người anh toàn bùn.

“Lý Cửu Lộ!”

Cô nhanh chân chạy đi.

Trì Kiến ném xẻng xuống, sải ba bước đuổi theo: “Em ngứa da đúng không!”

Nhưng anh chưa kịp động đến quần áo cô, Cửu Lộ chợt cúi người, nhặt ống nước trên mặt đất, che một nửa miệng ống, dòng nước bay thẳng vào người anh.

Trì Kiến tránh không kịp, bị phun đầy nước.

“Cái đệt!” Nước lạnh tập kích, anh cảm giác lỗ chân lông trên người lập tức co lại.

Cửu Lộ cười ra tiếng.

Trì Kiến lau mặt, nhếch môi, gật đầu: “Em được lắm, càng ngày càng nghịch ngợm?” Vẻ mặt anh cực kỳ nguy hiểm: “Đến đây, ngoan ngoãn đặt ống nước xuống cho anh.”

Cửu Lộ không nghe lời anh, không sợ chết mà nhắm miệng ống nước về phía anh lần nữa. Mặt anh và bùn bẩn trên ngực trong chốc lát được rửa sạch, dòng nước chảy xuống dưới, không lâu sau, quần cũng ướt đẫm.

Trì Kiến nghiêng người, sải hai bước đi lên, một tay mò lên hông của cô. Hai người tranh nhau, bọt nước bắn tung tóe giữa không trung, ánh mặt trời cũng tham dự, cả thế giới đều là những hạt thủy tinh.

Trong nháy mắt, quần áo Cửu Lộ cũng dán lên da.

Trì Kiến lấy được ống nước, cánh tay vung lên, ném xuống mặt đất, anh dùng sức, nhấc lên, thay đổi, vác ngược cô trên vai mình.

Cửu Lộ cắm đầu xuống đất, mông dựa gần hõm vai anh, anh thô bạo kéo quần đùi của cô ra, trông còn nhẹ nhàng hơn cả xé một tờ giấy trắng, bàn tay vỗ vào, “Bốp” một tiếng giòn vang, đánh rất hay.

Cửu Lộ kêu đau, tay giơ ra sau lưng ngăn cản, nhưng bị anh khống chế như vậy, chỉ cảm thấy khuôn mặt đỏ như máu, thật là khó xử.

“Mông sắp nở hoa chưa?” Trì Kiến lại đánh: “Lần sau em còn dám nghịch như vậy nữa không?”

Mấy lần bàn tay anh vỗ xuống, không hề nhẹ tay chút nào, làn da cô lập tức hiện lên vết đỏ.

Cảm giác hưng phấn ban nãy còn chưa tan, vừa rồi Cửu Lộ vừa hét vừa cười, lúc này nhỏ giọng xin tha, trong giọng nói có chút run rẩy.

Trì Kiến cứ như vậy khiêng cô vào phòng, cùng nhau tắm rửa, con trai không có nhà, mạnh bạo đá tung cửa phòng.

Thật lâu sau, Trì Kiến thay một bộ quần áo mới sạch sẽ đi ra, anh lau tóc tai ẩm ướt, nhìn đống hỗn độn trong sân, lười không muốn làm, chậm chạp đi đến ghế dựa.

Lúc mơ màng sắp ngủ, Cửu Lộ từ trong phòng đi ra.

Trì Kiến híp mắt nhìn, thấy trong tay cô ôm một vậy gì đó, lại nhắm mắt lại.

Cửu Lộ cầm ghế nhỏ ngồi xuống bên chân anh, đặt cuốn album ảnh dày nặng lên bàn trà, khẽ nói: “Em tìm thấy trong ngăn tủ.”



Trì Kiến không trả lời.

Cô quay đầu nhìn anh, thấy anh nhắm chặt hai mắt, không định nói chuyện, cô không nhiều lời, xoay người, thật cẩn thận mở album ra.

Mỗi trang có tám bức ảnh, tất cả đều là Tiểu Mộc.

Trên chỗ trống có dán nhãn, viết tay ngày tháng năm, địa điểm và vài câu ghi chú.

Lòng bàn tay Cửu Lộ ẩm ướt, trong ngực có chút chua xót, chuyện chụp ảnh này Trì Kiến chưa từng nhắc đến, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Trang đầu tiên, Tiểu Mộc còn rất nhỏ, bị bọc trong một cái chăn hoa, tay nhỏ cuộn tròn, nhếch miệng khóc lớn. Bên dưới viết: Tháng 4 năm 2009, trấn Tiểu Tuyền, kỷ niệm một trăm ngày.

Nhìn tiếp xuống bên dưới.

Trì Mộc Dương để lộ mông nhỏ nằm trên giường, khóe miệng dính đầy nước miếng, lại nhìn vào máy ảnh cười. Tháng 5 năm 2009, trấn Tiểu Tuyền, con biết trở mình.

Cửu Lộ cắn chặt môi dưới, lật sang trang khác.

Ảnh đầu tiên, máy ảnh nhắm ngay vào mặt Trì Mộc Dương, bên cạnh có ngón tay đang vuốt miệng bé, ở giữa lộ ra một hàm răng nhỏ, trắng sáng, từng chiếc nhỏ nhắn. Bên dưới viết: Tháng 8 năm 2009, trấn Tiểu Tuyền, mọc răng, không phối hợp.

Mấy chữ này có chút qua loa, Cửu Lộ tưởng tượng bộ dáng sắp dùng hết kiên nhẫn của Trì Kiến, xoa xoa đuôi mắt, cười khẽ.

Ảnh sau, Trì Mộc Dương đứng trong xe nôi, bé đang cầm một con vịt đồ chơi đưa lên miệng. Anh viết: Tháng 11 năm 2009, trấn Tiểu Tuyền, hôm nay con tự mình đứng hai giây.

Tháng 5 năm 2010, cuối cùng con đã tự đi được.

Tháng 7, con có thể tự mình xúc xơm.

……

Năm 2011, kỷ niệm đi công viên hải dương.

Tháng 1 năm 2012, sinh nhật, kỷ niệm ở công viên thiếu nhi.

Tháng 3, đi dã ngoại.

Tháng 6, kỷ niệm đi vườn bách thú.

……

Năm 2013, đảo Nham Lai, thời tiết quá nóng, con không thích ứng được.

Tháng 5, cạo trọc đầu, khóc sướt mướt.

……

Album ảnh ghi lại quá trình bốn năm, Cửu Lộ ngồi lặng thinh, lật từng trang một.

Thời gian chậm rãi trôi đi, mỗi bức ảnh cô đều phải nhìn kỹ. Bốn năm qua đi, cô không tham gia vào cuộc sống của hai bố con, không thể chứng kiến trưởng thành Trì Mộc Dương là một tiếc nuối lớn, mà mỗi tấm ảnh này xâu chuỗi vào, tựa như một bộ phim điện ảnh, chiếu lại thời thơ ấu của bé cho cô xem.

Đến cuối cùng, nước mắt Cửu Lộ rơi như mưa.

Khuỷu tay cô chống lên đầu gối, lòng bàn tay che kín mặt, nghẹn ngào một lúc: “Trì Kiến?”

Trì Kiến không trả lời cô, khuôn mặt anh nghiêng sang một bên, cằm gác lên xương quai xanh, tiếng hít thở rất vững vàng.

Cửu Lộ lau sạch nước mắt, lại khẽ gọi: “Trì Kiến?”

Anh hơi cựa mình, nhưng chưa mở mắt.

Cửu Lộ cũng không biết mình muốn đánh thức anh dạy để làm gì, vịn đầu gối anh, lắc lắc.

Chốc lát.

“…… Ừ?” Rốt cuộc anh cũng cho cô chút phản ứng, híp mắt, giọng nói mơ màng: “Sao thế em?”

Cô cố gắng kiềm nén cảm xúc chua xót trong lòng lại trào ra, hốc mắt ẩm ướt, Cửu Lộ đứng lên, chống lên đùi chậm rãi ghé vào ngực anh.

Ghế dựa khẽ bập bênh.

Trì Kiến vội vàng duỗi tay ôm lấy cô.

Cửu Lộ vùi mặt vào, không lâu sau, trước ngực anh ướt một mảng lớn.

Trì Kiến nhấc đầu cô lên, buồn cười nói: “Không phải em đang xem ảnh à? Sao lại khóc thành như vậy rồi?”

Cửu Lộ không phải người thích khóc, cảm thấy nước mắt là thể hiện cho sự yếu đuối, mấy năm nay, cô đều sống rất kiên cường, hy vọng chính mình có thể cường đại đến mức không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai.

Nhưng bây giờ cuộn tròn trong ngực Trì Kiến, bị một ít việc làm cảm động, không hề áp lực, nghiêm túc khóc nức nở, có người bảo vệ cô, có người an ủi cô, làm một người phụ nữ mềm yếu cũng không có gì ghê gớm.

Trì Kiến vỗ lưng cô: “Thế này không giống em gì cả.”

Lập trường khác nhau, thật ra Trì Kiến không thể hiểu được tâm trạng cô lúc này. Khi làm những việc kia, anh chỉ nghĩ đơn giản là ghi lại quá trình trưởng thành của Trì Mộc Dương, đáy lòng cũng ít nhiều vì cô mà suy nghĩ, nhưng khi đó hy vọng gặp lại quá xa vời, có thể gặp được hay không, tất cả đều vô cùng mơ hồ.

Trì Kiến khẽ dỗ dành: “Được rồi, còn khóc nữa con sẽ cười em đấy.”

Cửu Lộ lau nước mắt lên áo anh, một lúc sau, mới ngẩng đầu: “Em nợ anh và con quá nhiều.”

“Ai bảo thế?” Trì Kiến hôn trán cô: “Em có thể vì anh mà sinh con ra, đó chính là công lao lớn nhất. Giữa chúng mình không nên nói chuyện thua thiệt.”

Cửu Lộ ôm chặt anh, hỏi: “Anh nuôi con rất vất vả đúng không?”



“Cũng bình thường, sau này đi theo Hồng Dụ buôn bán, có Qua Duyệt giúp anh chăm con.”

“Khi nào thì anh rời khỏi trấn Tiểu Tuyền?”

Trì Kiến nghĩ nghĩ: “Đại khái là mùa thu năm 2010. Khi đó Hồng Dụ vừa mới dẫn anh đi buôn bán hải sản, vội vã từ sáng đến tối, không có thời gian, đều nhờ Qua Duyệt chăm sóc Tiểu Mộc giúp anh.”

Thời gian xa cách quá dài, Cửu Lộ không nhớ nổi dáng vẻ của họ nữa: “Bọn họ có khỏe không?”

“Có.” Trì Kiến cười nói: “Nhà giàu mới nổi. Nhà ở quê của Hồng Dụ bị phá bỏ và di dời, được cho mấy trăm vạn, người thân của anh ấy giải tán, cầm số tiền này làm ăn một mình, lăn lộn mấy năm, càng ngày càng có tiền.”

“Thật là giỏi.”

“Ở Trung Quốc, một đêm phất lên cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.” Trì Kiến cười cô: “Em chưa thấy bao giờ à.”

Bất giác, mặt trời dần ngả về phía Tây. Khí nóng vẫn còn, nhưng ánh mặt trời lại không gay gắt như trước.

Ghế dựa nhẹ nhàng đong đưa, Trì Kiến nói: “Mấy năm nay may mà có Hồng Dụ, anh ấy nắm cổ phần lớn nhất của nhà hàng, căn nhà này cũng mượn của anh ấy không ít tiền, nếu không đã vào tay người khác rồi.”

Cô nghe anh nói, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: “Vậy mà anh còn có tiền mua du thuyền à?”

Giọng Trì Kiến không vui: “Anh làm thế là vì ai hả?”

Cô giật mình: “…… Chẳng lẽ là en?”

““Mua một con thuyền, mỗi ngày ra biển, đi sớm về muộn”, “anh đánh cá, em bán cá”, những lời này đều là quỷ nói à?”

Cửu Lộ cau mày nhớ lại, không có ấn tượng gì.

Trì Kiến nói; “Là ai muốn nuôi Alpaca ở trong sân?”

Nhắc tới Alpaca, cô chợt nhớ ra, năm ấy sau khi theo Chu Khắc từ Nam Châu trở lại Tiểu Tuyền, nửa đêm Trì Kiến đứng ngoài cổng viện dưỡng lão chờ cô, hai người ngọt ngào một lúc, hình như từng nói qua những lời này.

“Anh nhớ được hết à?”

“Trí nhớ tốt, không còn cách nào khác.”

“Vì thế mà anh mua du thuyền?”

Trì Kiến xoa xoa ấn đường: “Ban đầu anh không định mua, nhưng khi làm ăn buôn bán lại quen một người bạn, đúng lúc anh ta sốt ruột, bán nửa giá cho anh.”

Cô lại hỏi: “Vậy…… Anh sẽ không thật sự đi mua Alpaca chứ?”

“Cái này thì anh định mua thật, nhưng khí hậu Nam Châu quá nóng, không nuôi được.”

Lúc này Cửu Lộ không biết nên nói cái gì, thật lâu sau, ngẩng đầu, khẽ hôn lên môi anh.

Trì Kiến nhướn mày: “Em có thấy cảm động không? Tưởng hôn một cái là xong rồi à?”

“Anh muốn gì nữa?”

Anh nhấc mông cô lên, bắt chước động tác nào đó, nhanh chóng ấn lên trên, bàn tay tà ác lần mò xuống dưới: “Dùng tư thế này đến phục vụ anh nhé?”

“Dùng ít thôi nhé.”

“Em đẹp như thế, sâu cạn tùy ý, tần suất tùy ý, toàn bộ đều do em thao túng.”

“Không biết xấu hổ.” Cửu Lộ khẽ nói thầm, bị anh nói mấy câu chòng ghẹo đến chân nhũn ra: “Lỡ có người đi qua, anh không sợ mất mặt à.”

“Kêu lớn tiếng một chút, càng kích thích.”

“Tự anh đi mà kêu.”

Hai người vui đùa ầm ĩ một lát, nhưng không làm thật, bởi vì đã đến giờ đi đón Trì Mộc Dương.

Khi họ tới cửa nhà trẻ, các bạn nhỏ đã tan học.

Trì Kiến từ xa đã thấy Tiểu Mộc đứng bên cạnh cô giáo, nói chuyện với một người phụ nữ. Anh hơi híp mắt, thấy rõ người nọ, sống lưng bỗng nhiên cứng đờ.

Trì Kiến buông Cửu Lộ ra, không nói chuyện, bước nhanh về phía trước.

Giang Mạn cúi người nói chuyện với Tiểu Mộc, vừa nhấc mắt, bọn họ đã đến trước mặt.

Biểu cảm trên mặt hai người đều lộ ra vài phần hoảng loạn, Trì Kiến nhận lấy con trong tay giáo viên, bế lên, nhất thời không mở miệng.

Cửu Lộ thở gấp gáp, khẽ hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

“Đừng căng thẳng.” Trên mặt Giang Mạn không thể hiện cảm xúc gì, thậm chí không nhìn bất cứ người nào: “Mẹ đến chờ các con.”

“…… Chờ chúng con ạ?”

“Cùng nhau về nhà ăn bữa cơm đi.”

Hết chương 71

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thứ Kình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook