Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 100: Còn phải cố gắng một chút

Trinh Nam Diệp Tử

28/04/2017

Tiểu Côn Tháp bị nhéo tai, lắc lắc nửa ngày cũng không hất được tay tiểu Hi Á, khí lực không đủ ngã nhào xuống biến về hình người. Bất quá vừa lúc lại ngã nhào vào mặt tiểu Hi á, hai cái miệng chạm vào nhau, làm nhóm người lớn cười ha hả nửa ngày.

Tiểu Hi Á bị tiểu Côn Tháp đè nặng, có chút thở không nổi, bắt đầu ô ô khóc, lúc này nhóm người lớn mới bế hai bé lên.

Địch Nãi may mẫu một cái yếm, tuy đường may xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng điểm chú ý hiện giờ là tính thực dụng. Cho nên lúc Địch Nãi mặc yếm cho Côn Tháp, mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Lúc này bắp luộc cũng chín tới, Địch Nãi gắp ra dĩa rồi chia cho mỗi người một trái. Đây là lần đầu tiên mọi người ăn bắp, ngửi thấy mùi thơm liền giàn giụa nước miếng, đều nói trước kia không biết nên cứ để nó mọc hoang bên ngoài, quả thực quá lãng phí mà.

Địch Nãi cũng cầm một trái gặm, nói thật, trước kia khi còn ở quê cậu cũng rất thích ăn bắp, bất quá tới giờ cũng hơn một năm chưa ăn rồi. Nhớ tới trước kia mẹ thường luộc bắp cho mình ăn, mũi liền có chút chua xót muốn khóc. Bộ dáng mẹ đã không còn nhớ rõ, hiện giờ bà đang ở trên thiên đường, không biết có bắp ăn hay không.

Địch Nãi gặm bắp luộc xong thì lấy thêm vài trái tới bên đống lửa ngồi nướng. Cậu nghĩ, nếu mọi người đều thích ăn bắp thì cứ nướng thử, để mọi người thưởng thức thêm một hương vị bất đồng.

Kỳ thực nếu có thể làm thành bỏng ngô thì sẽ có càng nhiều yêu thích hơn. Đáng tiếc, loại này nếu không có dụng cụ thì Địch Nãi không có năng lực làm ra.

Sau khi nướng xong thì chỉ còn dư lại ba trái, Địch Nãi bóc hạt ra, chuẩn bị chốc nữa dùng để nấu ăn, bắp tươi xào với ớt cũng rất ngon, hương vị ngòn ngọt pha lẫn chút cay cay, mang đi xào thịt thì ngay cả thịt cũng có mùi thơm ngát của bắp.

Kỳ thực Địch Nãi rất muốn món ăn sáng ‘lưỡng mẫu địa’ của Vân Nam, đáng tiếc không tìm được đậu nành nên không có cách nào làm được. Món này cậu từng ăn ở một quán bán điểm tâm sáng ở Vân Nam, kì thực nó chính là bắp xào với đậu nành sau đó cho thêm ớt đỏ. Món này có ba màu xanh vàng đỏ đan xen, thoạt nhìn rất xinh đẹp, hương vị cũng thơm ngọt.

Địch Nãi lần đầu tiên ăn đã yêu thích, khi đó còn cố ý hỏi tên món này. ‘Lưỡng mẫu địa’, một mẫu bắp một mẫu đậu, cậu cảm thấy cái tên này quả thực rất chính xác nên nhớ tới giờ. Đáng tiếc hiện giờ cậu chỉ mới có bắp mà thôi.

Hôm nay Phất Lôi săn về một con lợn rừng, con lợn này có chút béo, nhìn lại mấy con cá câu được cũng béo, Địch Nãi muốn làm một món ăn mới—— chả cá. Món này là trước kia có một chiến hữu từng làm, Địch Nãi là một người thích ăn ngon nên ăn một lần liền nhớ thương phương pháp chế biến, liền quấn quít chiến hữu hỏi nửa ngày, thật vất vả mới học được.

Nguyên liệu làm chả cá khá đơn giản, là thịt mỡ, cá cùng trứng. Không có trứng gà, thế bằng trứng chim cũng được. Địch Nãi kích động từ thịt lợn cắt ra một miếng thịt mỡ, bắt đầu làm chả.

Khi đó chiến hữu cố ý nhắc nhở, cá tươi dùng để làm chả thì phải dùng phần thịt non ở bụng chứ không phải ở lưng, vì thế Địch Nãi cẩn thận cắt phần thịt trên bong bóng cá cắt xuống.

Băm nhuyễn thịt cá cùng thịt heo, sau đó bắt đầu quện đều, đồng thời bỏ thêm lòng trắng trứng, chút nước, quện đều. Trước tiên nấu một nồi nước, chờ nước sôi rồi thì bỏ vào từng khối từng khối, sau khi luộc chín thì vớt ra. Chả cá đã thành hình.

Nước luộc có thể thêm gừng tỏi cùng gia vị để nấu thành canh, sau đó cắt lát chả cá bỏ vào, lúc ăn thì hớp một ngụm vừa cái vừa nước. Hương vị chả cá rất ngon, hơn nữa không có xương, ăn vào thực đã ghiền.

Số thịt cá còn lại, Địch Nãi nấu thành canh cá. Có hai nhóc con ở đây, còn phải chú ý tới khẩu vị của chúng. Đứa nhỏ ăn cá sẽ thông minh, này đã được khoa học chứng minh.

Nội tạng lợn rừng, Địch Nãi bảo Phất Lôi giữ lại, rửa sạch để chế biến.

Thận lợn rừng Địch Nãi chuẩn bị làm món lùi. Cậu cảm thấy khoảng thời gian này vì kế hoạch tạo bảo bảo mà thắt lưng mình chịu tội không ít, nên bồi bổ một chút thì tốt hơn. Thận heo lùi khá đơn giản, sau khi chẻ đôi thận, bỏ tuyết mùi cùng màng gân, rửa sạch rồi bôi muối cùng gia vị này nọ, sau đó dùng lá sen gói lại, bọc bên ngoài một lớp bùn rồi vùi vào dưới đít lò.

Địch Nãi làm thêm vài món rau xào, sau đó mọi người quân quần cùng ăn cơm. Địch Nãi vừa ngồi xuống ăn vài ngụm, Phất Lôi đã không ngừng gắp bong bóng cá vào chén cậu.



Địch Nãi thích ăn bong bóng cá, sau khi nhận thức Địch Nãi một đoạn thời gian, Phất Lôi đã chậm rãi quan sát được. Sau đó, chỉ cần có món cá, Phất Lôi sẽ thực săn sóc gắp bong bóng cá cho cậu.

Địch Nãi thỏa mãn gắp bong bóng cá bỏ vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt, cảm thấy mỹ vị thế gian chẳng qua cũng thế mà thôi.

Thải Ni gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, nhai nhuyễn rồi uy cho tiểu Hi Á. Tiểu Hi Á chóp chép ăn ngon lành.

Tiểu Côn Tháp ở bên kia thì không dễ đút như vậy, Bội Cách cầm đũa uy bé, bé cứ một mực quơ quơ muốn túm lấy chiếc đũa, không chịu phối hợp. Luân Ân ở bên cạnh xé một miếng thịt lợn rừng đã nướng chín, nhai nát rồi dùng tay trực tiếp uy vào miệng tiểu Côn Tháp, bé liền hàm hồ ăn luôn.

Nhìn một màn này, Phất Lôi hâm mộ tới ánh mắt tỏa sáng, sau đó gắp một đũa rau cho Địch Nãi, để cậu ăn nhiều một chút. Nói không chứng, tiểu bảo bảo của y hiện giờ đã có trong bụng Địch Nãi!

Tiểu Nhị vốn đang nằm trong ổ, nghe thấy mùi liền chầm chậm bò ra. Địch Nãi thấy bộ dáng nó vẫn thực suy yếu, liền gắp chả cá cho nó ăn.

Tiểu Nhị từng chút từng chút gặm cắn, hoàn toàn không còn bộ dáng hùng hục ngày xưa.

Tuyết linh cũng chạy ra, áy náy đứng bên cạnh, thỉnh thoảng liếm liếm lưng Tiểu Nhị. Nhìn bộ dáng tội lỗi của nó, Địch Nãi cũng xé cho nó một miếng thịt nướng.

Mã Cát nhìn bộ dáng uể oải của Tiểu Nhị, liền hỏi Địch Nãi: “Vật nhỏ này bị sao vậy? Sinh bệnh à?”

Địch Nãi có chút xấu hổ, sờ sờ mũi, cuối cùng vẫn nói ra ngọn nguồn.

Mã Cát trái lại không hề giật mình: “Hèn chi ta cứ thấy tình cảm hai nhóc này thực tốt, hóa ra là một đôi a, không tồi.”

Địch Nãi có chút giật mình, cậu không nghĩ người thời này có trình độ tiếp nhận cao đến vậy, thấy hai giống loài khác nhau yêu đương cũng không cảm thấy kỳ quái. Xem ra, cậu còn không phóng khoáng bằng người nguyên thủy a!

Ăn xong, Địch Nãi thấy hôm nay có mặt đầy đủ, liền bảo các thú nhân giúp mình thu gặt lương thực. Lúa hoang cơ bản đã chín tới, thừa dịp thời tiết tốt, sớm thu hoạch cho an tâm. Bằng không, cậu sợ nước sông dâng lên ngập cả khoảng ruộng hoặc bị chim ăn hết. Nếu thật là vậy, nửa năm vất vả này hoàn toàn uổng phí a.

Hách Đạt, Luân Ân cùng Văn Sâm Đặc đều không nói hai lời, cầm liềm đá theo Địch Nãi cùng Phất Lôi đi ra ruộng. Mã Cát cũng muốn hỗ trợ, Địch Nãi cười cười, cũng không cự tuyệt. Bất quá, cậu cảm thấy Mã Cát bình thường không làm những việc nặng, khẳng định chịu không nổi.

Bội Cách cùng Thải Nhi ôm đứa nhỏ, cảm thấy ngây ngốc trong sơn động cũng không có ý nghĩa, liền đi theo giúp vui.

Tới ruộng, Địch Nãi làm mẫu gặt lúa. Trong tay cậu cũng là liềm đá, tuy cậu có dao găm nhưng dùng để gặt lúa thì sẽ tạo thành tổn tại cho dao, giảm bớt thời gian sử dụng của nó. Hiện giờ Địch Nãi chỉ còn lại một món vũ khí tốt này mà thôi, cậu không muốn để nó hư quá sớm, cho nên cũng dùng liềm đá như mọi người.

Liềm đá không đủ sắc bén, gặt lúa khá cố sức, bình thường cần phải cứa vài lần mới cắt đứt thân lúa.

Địch Nãi dù sao cũng đã trải qua huấn luyện, tay dùng lực một chút cũng miễn cưỡng có thể ứng phó, một phút có thể cắt đứt hai ba cây. Mã Cát dùng sức chín trâu hai mổ mới cắt được một cây, lại còn cọ tay mình tới vừa thũng vừa đỏ. Hách Đạt đau lòng bảo hắn ra ngoài nghỉ ngơi, lúc này Mã Cát mới chịu thôi.

Lúc này đang là cuối hạ, thời tiết nóng bức, mặt trời chóng chang. Bội Cách cùng Thải Ni vốn trên bờ ruộng cười hì hì quan sát, lúc này đã chuyển trận doanh qua bóng râm dưới gốc cây.



Địch Nãi gặt lúa, cả người phơi dưới nắng, mồ hôi không ngừng nhiễu xuống ruộng, chảy cả vào mắt, có chút bỏng rát. Trước mắt còn có không ít côn trùng chập chờn bên cạnh, cắn rỉa đau đớn.

Lúc này Địch Nãi mới cảm nhận được sự vất vả của cha mẹ. Trước đây cha mẹ thương cậu, cơ bản mỗi khi tới mùa gặt đều bảo cậu đi phơi lúa, không cho xuống ruộng. Khi đó, trên tay cậu thường xuyên bị rộp bọng nước, còn ngại phơi nắng mà mệt mỏi. Giờ chân chính xuống ruộng gặt lúa mới hiểu công việc phơi lúa là nhẹ nhàng thế nào.

Mảnh ruộng của Địch Nãi không tính là lớn, năm người đồng tâm hiệp lực, rất nhanh đã gặt xong. Buông liềm đá trong tay, nhìn lại hai tay mình, quả nhiên đã có bọng nước.

Địch Nãi chỉ huy mọi người gôm lúa đã đặt lại một chỗ, sau đó ôm về phơi ở khoảng sân trước sơn động. Địch Nãi rất muốn dùng phương pháp hiện đại để tuốt hạt, đáng tiếc, không có sân gạch nên chỉ đành dùng phương pháp nguyên thủy nhất, trực tiếp dùng tay.

Cậu bảo các thú nhân bọc tay bằng một lớp da thú thật dày, sau đó trải một lớp da thú trên mặt đất, chậm rãi dùng tay tuốt lúa rớt vào da thú. Lúa hoang phủ kín tấm da thú, sau đó mang ra phơi nắng.

Phương thức này kì thực khá hao phí tâm trí, hơn nữa không cẩn thận còn có thể bị cắt vào tay.

Địch Nãi tuốt tới sưng đỏ cả hai tay, nghĩ thầm, nếu sang năm được mùa hơn mà vẫn dùng phương thức này thì không phải sẽ mệt chết sao? Đến khi đó, phải làm một cái bồ đập lúa mới được.

Bất quá, nhìn lúa hoang thu hoạch được trải đầy trên vài tấm da thú, trong lòng cũng có chút vui sướng. Nghĩ tới sau khi lúa phơi khô có thể mang đi nấu cơm, từ nay về sau cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tình cảnh không có cơm ăn như vây giờ.

Địch Nãi bận rộn một hồi thì cùng Mã Cát làm bữa tối. Buổi sáng Phất Lôi bắt được vài con chim bồ câu, vừa lúc hầm canh cho mọi người, hương vị cực kì thơm ngon.

Mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, mọi người mệt lừ người cùng ăn bữa tối. Địch Nãi cám ơn mọi người đã hỗ trợ, còn hứa hẹn sau khi lúa phơi xong sẽ mời bọn họ ăn món mới.

Mọi người đi rồi, Địch Nãi bảo Phất Lôi chở mình ra hồ tắm rửa. Làm ruộng quả thực vất vả không phải bình thường, trên người cứ ngứa ngáy. Tới hồ, một thân mồ hôi được tẩy sạch, Địch Nãi mới cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.

Phất Lôi xung phong giúp cậu mát xa, ấn ấn một hồi dục vọng liền dâng trào, liền áp đảo Địch Nãi lên tảng đá bên hồ, vừa hôn vừa dùng vật cứng nóng bỏng của mình đỉnh đỉnh Địch Nãi.

Địch Nãi bất mãn hô: “Này, mệt sắp chết rồi mà ngươi vẫn còn tinh lực à?”

“Đứa nhỏ của Luân Ân cùng Văn Sâm Đặc đáng yêu cỡ nào a, chúng ta phải cố gắng hơn nữa mới sớm có bảo bảo a.”

Địch Nãi thầm nghĩ, này cũng có lý a, mình đâu có lý do gì cự tuyệt? Vì thế liền nhắm mắt lại, ngầm đồng ý.

Phất Lôi gần nhẹ một tiếng, hóa thân thành dã thú, bắt đầu cuồng liếm. Địch Nãi tuy cảm thấy thực mỏi mệt nhưng rất nhanh bị đầu lưỡi ướt át lại có chút thô ráp của y khơi mào dục vọng.

Phất Lôi vừa thấy Địch Nãi động tình, liền bật người xuất thương ra trận, trong cơ thể cực kỳ mê người dưới thân cố gắng cày cấy.

….

Hoàn Chương 100.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook