[Trọng Sinh] Ly Hôn 1950

Chương 27:

Hồng Diệp Tự Hỏa

24/08/2022

Editor: Hye Jin

Chu Tiểu Lan quay đầu nhìn: "Còn thừa tiền không?"

Đàm Tú Phương trực tiếp mở túi ra cho cô ta xem: "Không có."

Cô đi ra ngoài cũng chỉ mang theo một nửa số tiền tới.

Chu Tiểu Lan bĩu môi, bởi vì không có tiền, cô ta đi dạo một vòng, ba người phụ nữ cuối cùng buồn bực, hậm hực đi về. Bởi vì cô không mua gì, Chu Tiểu Lan rất không vui, xụ mặt, không nói chuyện với Đàm Tú Phương.

Đàm Tú Phương gương mặt vui vẻ, giả bộ như không nhìn thấy.

Trở lại nhà cậu cả Lưu, kế tiếp mấy ngày, Đàm Tú Phương bận bịu làm giày dép quần áo, hầu như không ra ngoài. Cơ mà có cái Chu Tiểu Lan lảm nhảm ở đây, đã xảy ra chuyện gì không thể gạt được cô. Cậu cả Lưu đang bàn bạc về hôn sự của cô, nghe nói là Chu Gia Thành đã trở lại, cũng không biết thật giả chỉ biết là sự kiện Chu Gia Thành trở về cho nên chuyện hôn sự được đưa vào nghị sự.

Quả nhiên, tối hôm đó, Chu Tiểu Lan kích động mang một kiện quần áo đỏ tiến vào bên trong: "Tiện nghi cho cô rồi, cô còn có quần áo mới để mặc."

Đàm Tú Phương sờ soạng, đáy lòng cười lạnh, cái áo này chỉ có tầng bên ngoài là vải dệt mới, bên trong đều là lớp bông cũ, vừa cứng vừa không giữ ấm được, cái thứ này chỉ có thể lừa gạt kẻ ngu dốt thơ ngây Chu Tiểu Lan này thôi.

"Mẹ mang nó đến đây sao? Mẹ đối với chị thật tốt." Đàm Tú Phương cắn răng diễn cái nét cảm kích.

Sự phấn khích của Chu Tiểu Lan phần nào thối lui, chua chát bĩu môi: "Cô được gả vào nhà tôi chính là may mắn lớn, hứ."

"Cũng đúng a, cha mẹ đối với chị thật tốt, cha mẹ đối với chị cũng thật tốt, em cũng ngây thơ đáng yêu còn thiện lương, Nhị Cẩu, không phải anh hai em có tiền đồ. Chị đúng là gặp được đại vận."

Mấy câu thôi làm lòng Chu Tiểu Lan càng trở nên hụt hẫng. Dựa vào cái gì mà đứa con nuôi từ bé còn có phúc khí hơn cô, đoạt đi cha mẹ cùng anh trai của cô.

Ném áo khoác sang một bên, kéo chăn đắp lên người, lớn tiếng nói: "Tôi muốn đi ngủ."

Đàm Tú Phương cười gật đầu: "Thôi, ngày mai còn phải dậy sớm, ngủ đi. Chị không có chị em ngày mai em đưa chị."



Nói rồi, cô cầm chiếc áo khoác đỏ thẫm nhặt lên, phát hiện còn có một cái khăn voan trùm đầu màu đỏ, đặc biệt thô ráp, phần biên còn bị hơi tua tua, quả nhiên là đồ cũ. Cả mấy thứ này cũng chuẩn bị được, đúng là làm khó bọn họ rồi.

Đàm Tú Phương cười nhẹ, cầm cái áo khoác mềm nhẹ mà vuốt vè, trên mặt biểu tình điềm đạm, cô đem áo khoác ôm vào trong mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngọt ngào.

Chu Tiểu Lan đang thò đầu ra ngoài nhìn thấy cảnh này cảm thấy vô cùng khó chịu, cha mẹ cô nghĩ như thế nào mà đối với con nhỏ con dâu nuôi từ bé này còn tốt hơn cả cô, thật là tức chết người.

Đàm Tú Phương gấp quần áo chỉnh tề đặt ở trên đầu giường, sau đó thổi đèn ngủ thiếp đi. Chẳng được bao lâu hai tay loạn xạ khua khua, miệng mơ hồ la hét lên: "Ai nha, Tiểu Lan, em làm sao vậy? Đây là quần áo mới của chị, chị mặc để thành thân, em làm sao mà mặc được? Em không được mặc, thật là không may mắn ..."

Chu Tiểu Lan đã ngủ đâu, nghe được lời "nói mớ" cực kỳ tức giận, dựa vào cái gì mà cô không thể mặc? Là mẹ cô làm mắc cái mớ gì cô không thể mặc? Không cho đúng không? Cô càng phải mặc!

Chu Tiểu Lan nắm chặt chăn bông, tức giận nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, trước khi rạng đông, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Đàm Tú Phương nhanh chóng mặc quần áo vào, đi ra mở cửa.

Chị dâu cả đứng ở cửa, trong tay cầm một cái bát, cười tủm tỉm nhìn Đàm Tú Phương: "Tỉnh lại rồi, Tiểu Lan đâu?"

Đàm Tú Phương hạ giọng: "Em ấy vẫn đang ngủ, em ấy ngủ nhiều, cũng đừng đánh thức em ấy để em ấy ngủ. Chờ hừng đông lại để em ấy cùng mợ cả về nhà đi!"

Cũng tốt, không cần nhọc lòng làm sao có thể giấu được cái miệng rộng Chu Tiểu Lan, ánh mắt chị dâu cả họ Lưu lóe lóe lên, đồng ý ngay: "Được, đây là cháo gạo nếp đen cùng trứng luộc, thời tiết lạnh em uống lót dạ trước đi!"

Đàm Tú Phương cầm lấy cái bát cười, không cho chị ta đi vào: "Vâng, chị dâu cả em về phòng thay quần áo đây."

“Ừm, em có muốn chị hỗ trợ không?"

Đàm Tú Phương lắc đầu từ chối: "Không cần, chị dâu cả em chính mình làm là được."

“Vậy được thôi.” Chị dâu nhìn Đàm Tú Phương một cái nhìn đầy thương hại, sau đó xoay người rời đi. Cô cũng chẳng muốn phục vụ người đàn bà lập tức kết thúc cuộc đời trong hang sói này làm gì cho mệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Trọng Sinh] Ly Hôn 1950

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook