Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3

Chương 86: Chương 17.3

Arya's tear

05/04/2020

Charlotte nửa hài lòng nửa hoảng hốt. “Nhưng, Sophie, cô chỉ mới được huấn luyện...”

“Tôi được huấn luyện lâu hơn cô Herodale,” Sophie nói.

“Cecily là Thợ Săn Bóng Tối...”

“Cô Collins là nhân tài,” Gideon nói. Anh nói chậm, vẻ phân vân hiện rõ trên gương mặt anh. Anh không muốn Sophie tham chiến, nhưng không thể dối gạt về khả năng của cô ấy. “Cô ấy nên được Tiến Cấp và trở thành Thợ Săn Bóng Tối.”

“Gideon...” Sophie giật mình, nhưng Charlotte đã nhìn cô với vẻ quan tâm.

“Sophie, cô muốn vậy à? Được Tiến Cấp đó?”

Sophie lắp bắp. “Tôi...đó là điều tôi luôn muốn, cô Branwell, nhưng không phải tôi không muốn phục vụ cô nữa. Cô luôn tử tế với tôi, tôi không muốn đền đáp cô bằng cách bỏ đi...”

“Vớ vẩn,” Charlotte nói. “Tôi có thể tìm người hầu khác, nhưng không tìm được một Sophie khác. Nếu cô muốn là Thợ Săn Bóng Tối, cô gái à, tôi ước gì cô nói ra. Tôi có thể tới gặp Quan Chấp Chính trước khi có hiềm khích với ông ta như bây giờ. Nhưng, khi chúng ta trở về...”

Chị ngừng lời, và Cecily nghe ra một câu khác: ‘ Nếu chúng ta còn trở về.’

“Khi chúng ta trở về, tôi sẽ đề đạt để cô được Tiến Cấp,” Charlotte nói hết câu.

“Tôi cũng sẽ nói dùm cô ấy,” Gideon nói. “Dù gì tôi cũng biết vài người quen của bố trong Hội Đồng - bạn bè của ông ấy sẽ nghe tôi; họ vẫn phải giúp đỡ gia đình tôi – và hơn nữa, không thì làm sao chúng tôi kết hôn được?”

“Cái gì?” Gabriel hoảng hốt vung tay, chẳng may quệt phải một cái đĩa gần nhất xuống đất, làm nó vỡ tan tành.

“Kết hôn?” Henry nói. “Cậu muốn kết hôn với bạn bố mình tại Hội Đồng? Ai?”

Gideon tái mặt đến là lạ; rõ ràng anh không định nói ra, và anh không biết giờ phải làm gì. Anh hoảng hốt chăm chú nhìn Sophie, nhưng có vẻ cô chẳng giúp nổi anh. Trông cô cũng đờ ra như cá mắc cạn.

Cecily đứng lên và bỏ ngăn ăn xuống đĩa. “Được rồi,” cô nói, cố hết sức bắt chước giọng uy quyền mẹ thường dùng khi cần làm gì đó trong nhà. “Mọi người rời phòng.”

Charlotte, Henry, và Gideon đứng lên. Cecily giơ tay lên trời. “Không phải anh, Gideon Lightwood,” cô nói. “Thật đấy à! Nhưng anh” – cô cỏ Gabriel – “ngừng nhìn đi. Và ra ngoài.” Và tóm áo anh, cô lôi anh ra khỏi phòng, Henry và Charlotte theo sát sau.

Ngay khi họ rời phòng ăn, Charlotte sải bước vào phòng khách tuyên bố để viết thư cho Clave, Henry sóng bước bên cạnh. (Chị ngừng lại tại chỗ hành lang rẽ ngoặt để ngoái nhìn Gabriel, khóe miệng hơi nhếch, nhưng Cecily không nghĩ anh trông thấy.) Nhưng Cecily nhanh chóng gạt bỏ nó khỏi đầu. Cô đang bận áp tai vào cửa phòng ăn, cố nghe lỏm chuyện bên trong.

Gabriel, sững sờ một lát, dựa vào cánh cửa. Mặt anh hết trắng lại đỏ, đôi đồng tử nở ra vì choáng. “Cô không nên làm thế,” cuối cùng anh nói. “Nghe trộm là xấu đó, cô Herodale.”

“Đấy là anh trai anh cơ mà,” Cecily thì thào, tai vẫn dán vào cửa. Cô có thể nghe những tiếng lào xào bên trong nhưng không rõ. “Tôi tưởng anh muốn biết.”

Anh đưa cả hai tay lên vuốt tóc và thở dài như một người vừa chạy cả quãng đường dài. Rồi anh quay sang nhìn cô và rút thanh stele khỏi túi gile. Anh vạch vội một chữ rune tại cô tay, rồi áp bàn tay vào cửa. “Cái đó thì có.”

Ánh mắt Cecily chuyển từ tay lên vẻ mặt trầm ngâm của anh. “Anh nghe được hả?” cô hỏi. “Thế không công bằng!”

“Chuyện lãng mạn lắm,” Gabriel nói, rồi nhíu mày. “Ồ, chắc phải thế, nếu anh trai tôi nói ra được thành tiếng chứ không phảo cứ như ếch nghẹn cổ thế. Tôi sợ anh ấy sẽ đi vào lịch sử như một trong những người anh chàng tán gái hay nhất quả đất.”

Cecily khoanh tay tỏ vẻ bực tức. “Tôi không hiểu sao anh phải khó khăn thế,” cô nói. “Hay anh ngại chuyện anh trai anh muốn kết hôn cùng một cô hầu gái?”

Vẻ mặt Gabriel nhìn cô thật dữ tợn, và Cecily đột nhiên hối hận vì đẽ trêu chọc anh sau những chuyên vừa qua. “Anh ấy chẳng thể làm gì tệ hơn bố tôi. Ít nhất anh ấy còn thích con gái loài người.”

Nhưng thật khó mà không trêu anh. Anh quá hung hăng mà. “Quả là một lời tán dương tuyệt cú mèo cho một cô gái tốt như Sophie.”

Gabriel trông như định đáp trả bằng một câu mỉa máy ra trò, nhưng rồi nghĩ lại. “Tôi không có ý nghĩ đó. Cô ấy tốt và sẽ là một Thợ Săn Bóng Tối tốt khi Tiến Cấp. Cô ấy sẽ mang lại vinh quang cho gia đình chúng tôi,và Thiên Thần biết chúng tôi cần điều đó.”

“Tôi tin anh cũng sẽ mang vinh quang về cho gia đình mình,” Cecily bình thản nói. “Điều anh vừa làm, chuyện anh thú nhận với Charlotte – cần phải có thể đảm lắm đấy.”_



Gabriel im lặng một hồi. Rồi anh chìa tay ra với cô. “Nắm tay tôi,” anh nói. “Cô sẽ nghe được chuyện trong phòng ăn, qua tôi, nếu muốn.”

Sau một thoáng lưỡng lự, Cecily cầm tay Gabriel. Tay anh ấm và ráp. Cô cảm nhận được nhịp máu chảy qua da anh, có tác dụng trấn an không ngờ - và quả thật, qua anh, như thể cô đang dán tai vào cửa, cô nghe được những giọng nói dè dặt dịu dàng của Gideon, và giọng thanh thanh của Sophie. Cô nhắm mắt lắng nghe.

“Ôi,” Sophie nói khẽ, và ngồi xuống một cái ghế. “Ôi trời ơi.”

Cô không thể không ngồi; chân cô mềm đi và khó mà đứng nổi. Trong khi đó, Gideon, đang đứng bên tủ, lộ vẻ hoảng hốt. Mái tóc nâu vàng của anh rối bù như thể anh vừa vuốt tóc. “Cô Collins thân yêu...” anh lên tiếng.

“Đấy,” Sophie nói, rồi dừng. “Tôi không...Quá bất ngờ.”

“Thật à?” Gideon rời tủ và dựa vào bàn, cái áo sơ mi được xắn tay một chút, và Sophie nhìn chằm chằm vào cổ tay anh,lơ thơ lông vàng nhạt và có những vết sẹo của Ấn Kí cũ. “Chắc chắn cô phải thấy tình cảm và sự tôn trọng tôi dành cho cô. Sự ngưỡng môn.”

“À,” Sophie nói. “Ngưỡng mộ.” Cô cố nói ra vẻ đó là một từ rất bình thường.

Gideon đỏ mặt. “Cô Collins yêu quý,” anh lại nói. “Đúng là tình cảm của tôi dành cho cô còn hơn cả sự ngưỡng mộ. Tôi có thể mô tả đó là cảm xúc nồng nàn nhất. Sự tử tế, vẻ đẹp, tấm lòng rộng lượng của cô – chúng chinh phục tôi, và chính vì thế mà tôi hành động như sáng nay. Tôi không biết mình bị sao nữa khi nói ra ước muốn tha thiết nhất của lòng mình. Làm ơn đừng miễn cưỡng chấp nhận lời cầu hôn của tôi vì tôi nói ra trước mặt nhiều người. Chính tôi mới phải xấu hổ.”

Sophie ngước nhìn anh. Đôi má anh ửng đỏ, cho thấy rõ anh đang bối rối. “Nhưng anh không hề cầu hôn.”

Gideon giật mình. “Tôi...sao cơ?”

“Anh không hề cầu hôn,” Sophie bình thản nói. “Anh chỉ tuyên bố trước bàn ăn rằng anh muốn lấy tôi, nhưng đó không phải lời cầu hôn. Đó là lời tuyên bố. Cầu hôn là anh phải hỏi cưới tôi cơ.”

“Giờ anh tôi khổ rồi đây,” Gabriel nói, tỏ vẻ hí hửng như cậu em thường tỏ ra khi anh chị mình cứng họng.

“Thôi in nào!” Cecily thì thào và bóp chặt tay anh. “Tôi muốn nghe anh Lightwood nói sao!”

“À,” Gideon nói, và với vẻ quyết tâm (dù hơi run run) của thánh George trước khi đánh rồng. “Tôi sẽ cầu hôn.”

Mắt Sophie nhìn theo anh đi về phía mình và quỳ xuống trước chân cô. Cuộc đời thật bấp bênh, và có những khoảnh khắc ta muốn ghi nhớ, muốn in sâu vào đầu óc, như bông hoa được ép trong những trang sách, để chiêm ngưỡng và nhìn nó như mới.

Cô biết cô sẽ không bao giờ quên cách Gideon đưa bàn tay run rẩy nắm tay cô, hay cắn môi trước khi nói. “Cô Collins yêu quý,” anh nói. “Làm ơn tha thứ cho những lời nói sỗ sàng khi trước của tôi. Đó chỉ là vì tôi quá...quá quý mến – không, không phải quý mến, mà là yêu thương cô. Từ khi bước chân vào căn nhà này, tôi đã bị ấn tượng sâu sắc vì vẻ đẹp, lòng can đảm, và sự cao quý của cô. Được có cô là vinh hạnh tôi không xứng đáng có được nhưng luôn ao ước - rằng, nếu cô đồng ý làm vợ tôi.”

“Tuyệt,” Sophie nói, giật mình không còn bình tĩnh được nữa. “Anh tập trước rồi à?”

Gideon chớp mắt. “ Tôi chắc chắn đấy hoàn toàn là ứng xuất.”

“Rất hay.” Sophie bóp tay anh. “Và vâng. Vâng, em yêu anh, và vâng, anh sẽ kết hôn với anh, Gideon.”

Một nụ cười tươi sáng bừng lên trên gương mặt anh, và anh khiến cả hai giật mình khi hôn mạnh lên môi cô. Cô đưa tay ôm mặt anh khi họ hôn – anh thoang thoảng vị lá trà, môi anh mềm và nụ hôn thật ngọt ngào. Sophie trôi trong đó, trong khoảnh khắc đó, cảm thấy được bao bọc an toàn khỏi thế giới.

Cho tới khi giọng hát của Bridget phá tan hạnh phúc của cô, não nề vang ra từ phòng bếp.

“Thứ ba đám cưới diễn ra

Đến ngày thứ sáu, cả hai chết rồi

Họ được chôn bên nhau trong sân nhà nguyện,

Ôi, tình yêu,

Họ được chôn bên nhau trong sân nhà nguyện.”

Thật chẳng muốn buông Gideon ra, Sophie đứng lên và phủi váy. “Xin tha lỗi cho em, anh Lightwood yêu quý – ý em là Gideon – nhưng em phải đi giết đầu bếp thôi. Em sẽ quay lại ngay.”

“Ố ồ,” Cecily thở ra. “Quá lãng mạn!”



Gabriel bỏ tay ra khỏi cửa và mỉm cười với cô. Gương mặt anh thay đổi khá nhiều khi anh cười: mọi đường nét góc cạnh mềm mại đi, và đôi mắt anh chuyển từ màu băng đá xanh màu cỏ dưới nắng xuân. “Cô khóc đấy à, cô Herodale?”

Cô chớp hàng mi ướt, đột nhiên ý thức tay mình vẫn nằm trong tay anh – cô có sao thể cảm nhận nhịp đập nhè nhẹ ở nơi cổ tay hai người kề nhau. Anh nhoài tới, và cô ngửi thấy hương sớm mai trên người anh: mùi trà và xà phòng cạo râu...

Cô vội vàng gạt suy nghĩ đó đi, và rút tay khỏi tay anh. “Cảm ơn đã cho tôi nghe cùng,” cô nói. “Tôi phải...tôi cần đến thư viện. Có chuyện tôi cần phải làm trước ngày mai.”

Mặt anh nhăn lại tỏ vẻ bối rối. “Cecily...”

Nhưng cô đã vội vàng đi mất, không quay đầu lại.

Gửi: Edmund và Linette Herodale

Trang viên Ravenscar

West Riding, Yorkshire

Bố mẹ kính yêu,

Con đã biết bao lần viết thư nhưng chưa từng gửi i. Lúc đầu vì con thấy có lỗi, con biết con là cô gái hư, ương ngạnh khi bỏ nhà đi, và con không thể nói ra việc sai trái của mình trên giấy trắng mực đen.

Sau đó, con nhớ nhà vô cùng. Con nhớ bố mẹ nhiều lắm. Con nhớ những ngọn đồi xanh rì dốc lên từ trang viên, đồng hoang luôn tím sắc vào mùa hè, và mẹ hết ngoài vườn. Ở đây thời tiết lạnh lẽo, toàn những sắc đen, nâu và xám, sương mù bí bách và không khí khó thở. Con nghĩ con sẽ chết vì cô độc, nhưng con biết nói sao với bố mẹ nhỉ? Sau cùng, đây là do con chọn mà.

Và sau đó và buồn bã. Con định đưa Will cùng về, để anh thấy bổn phận của anh là ở đâu, và đưa anh ấy về nhà. Nhưng Will có quan niệm riêng về bổn phận, danh dự, và những lời anh ấy đã hứa. Và con dần nhận ra mình không thể đưa một người về nhà khi họ đã ở nhà rồi. Và con không biết phải nói cho bố mẹ ra sao.

Rồi sau đấy, con thấy hạnh phúc. Bố mẹ nghe có thể thấy lạ, đến con còn thấy thế nữa là, nhưng con sẽ không thể về nhà vì con đã tìm được sự mãn nguyện. Khi con được học làm Thợ Săn Bóng Tối, con cảm nhận được sự rung động trong huyết quản, cũng giống như sự rung động mẹ thường nói mỗi khi chúng ta từ Welshpool tới thung lũng Dyfi. Với dao thiên thần trong tay, con không còn chỉ là Cecily Herodale, cô em út, con gái bố mẹ, rồi một ngày sẽ kết hôn với một người đàn ông tốt rồi sinh con đẻ cái nữa. Con là Cecily Herodale, Thợ Săn Bóng Tối, và con là một con người cao quý và vinh quang.

Vinh quang. Thật là một từ lạ lùng, một điều phụ nữ không nên muốn, nhưng đó không phải thắng lợi của nữ hoàng chúng ta sao? Không phải Nữ hoàng Bess (*) gọi là Nữ hoàng Vinh quang sao?

Nhưng sao con có thể nói với bố mẹ rằng con chọn vinh quang chứ không chọn bình yên mà bố mẹ khó khăn lắm mới có được khi rời Clave để đem lại cho con? Sao con có thể nói mình hạnh phúc được là Thợ Săn Bóng Tối mà không làm bố mẹ phiền muộn? Đây là cuộc đời bố mẹ xa lánh, cuộc đời không hiểm nguy bố mẹ luôn cố gắng dành cho anh Will, con và chị Ella. Sao con có thể nói mà không làm bố mẹ đau lòng?

Giờ - giờ con hiểu rồi. Con nhận ra yêu một người hơn cả chính mình là sao. Con nhận ra điều bố mẹ luôn muốn, không phải là con giống bố mẹ, mà là con được hạnh phúc. Và bố mẹ cho con – cho chúng con - một lựa chọn. Con thấy những con người lớn lên trong môi trường Clave, những người chưa được quyền lựa chọn mình muốn gì, và con thấy mình thật sung sướng được quyền chọn cuộc đời này rất khác với sinh ra đã phải sống cuộc đời này. Cuộc đời của Jessamine Lovelace đã dạy con điều đó.

Còn về phần anh Will, và đưa anh về: Con biết, mẹ ạ, mẹ sợ Thợ Săn Bóng Tối sẽ rút sạch tình yêu khỏi người con trai dịu dàng của mẹ. Nhưng anh ấy được yêu và đang yêu. Anh ấy không hề thay đổi. Và anh ấy cũng yêu bố mẹ, như con. Hãy nhớ con, vì con luôn nhớ bố mẹ.

Con gái yêu của bố mẹ,

Cecily

Gửi: Thành viên Clave của Nẹphilim

Từ: Charlotte Branwell

Thân gửi các chiến hữu của tôi,

Tôi rất buồn nhưng buộc phải thông báo với toàn thể quý vị rằng dù tôi đã báo cho Quan Chấp Chính Wayland những bàng chứng rành rành được một Thợ Săn Bóng Tối của tôi cung cấp rằng Mortmain, mối đe dọa lớn nhất mà Nephilim từng phải đói diện, đang ngụ tại Cadair Idris, Wales – Quan Chấp Chính đáng kính của chúng ta vẫn nhất mực tảng lờ thông tin kia. Về phần tôi, tôi nhận thấy biết được hang ổ và cơ hội đập tan kế hoạch tiêu diệt chúng ta của Mortmain là điều quan trọng bậc nhất

nhờ một phương tiện do chồng tôi, nhà phát minh tiếng tăm Henry Branwell tạo ra, Thợ Săn Bóng Tối thuộc quyền tôi tại Học Viện Luân Đôn có thể nhanh chóng tới Cadair Idris, để dùng mạng mình cô ngăn chặn Mortmain. Tôi rất buồn phải để Học Viện rơi vào cảnh không người bảo vệ, nhưng nếu Quan Chấp Chính Wayland chịu làm gì, tôi rất mong ông ấy sẽ đưa lính gác tới bảo vệ tòa nhà trống. Tuy nhiên, chúng tôi chỉ có chín người, ba trong số đó không phải Thợ Săn Bóng Tối mà chỉ là những người phàm quả cảm được Học Viện huấn luyện và đã tình nguyện chiến đấu cùng chúng tôi. Tôi không dám nói chúng tôi nắm được nhiều phần thắng, nhưng tôi tin có cố gắng vẫn hơn.

Ró ràng tôi không thể thúc ép quý vị. Như Quan Chấp Chính Wayland đã nhắc nhở tôi, tôi không ở vị trí được quyền ra lệnh cho lực lượng Thợ Săn Bóng Tối, nhưng tôi rất vui mừng nếu có ai đồng ý với tôi rằng chúng ta phải chiến đấu với Mortmain và chiến đấu ngay, xin người ấy hãy tới Học Viện Luân Đôn vào trưa mai và góp sức giúp chúng tôi.

Chân thành

Charlotte, lãnh đạo Học Viện Luân Đôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook