Cỏ Gần Hang Của Đại Ca

Chương 30: Chương 10 (p2)

Điền Tâm Trinh

15/10/2016

Editor: Tiêu Vũ Chi

"Tiểu, tiểu thư cô có lái xe không? Nếu có mau đưa Tề phu nhân đến bệnh viện, tự đi đương nhiên sẽ nhanh hơn so với việc chờ xe cứu thương đó." Bảo vệ hét lớn.

Dường như Tề Mẫn đang đờ đẫn đột nhiên được đánh thức: "Anh...anh mau ôm cô ta đến xe của tôi." Tề Mẫn quay đầu đi về phía cửa chính, xe của cô dừng ngay trước ở cửa tòa cao ốc.

"Được, rất tốt!" Bảo vệ trẻ tuổi khỏe mạnh vội vàng ôm lấy Thẩm Yên Phi đi sau lưng cô.

Tề Mẫn cầm tay lái nhịn không được run lên, là cô ta không đứng vững, chẳng liên quan đến mình, không sai, là Thẩm Yên Phi đứng không vững mắc mớ gì đến cô?

"Này, này." Tề Mẫn không biết giọng nói của mình có phần run rẩy: "Tề Hạo, bây giờ tôi đang đưa Thẩm Yên Phi đến bệnh viện."

"Đáng chết cô!" Bên đầu dây kia truyền đến tiếng gào thét: "Cô còn không mau đưa cô ấy đến đến bệnh viện, nếu cô ấy có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ phá hủy mọi thứ của Tề gia!"

Điện thoại di động trượt xuống tai cô, hai tay càng lúc càng run rẩy bấu chặt vào tay lái, lần đầu tiên trong đời Tề Mẫn cảm thấy sợ hãi, cô sẽ không hoài nghi lời nói của Tề Hạo, anh thật sự sẽ phá hủy tất cả mọi thứ của Tề gia.

Tề Hạo lái đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất, khi chạy tới bệnh anh nhanh chóng nhìn thấy bác sĩ y tá vây quanh một giường bệnh vội vàng đẩy đi, bụng của người trên giường bệnh nhô lên, anh hốt hoảng chạy lên phía trước.

"Phi Phi?" Thật sự là cô ấy!

"Tề Hạo, anh đã đến rồi." Thẩm Yên Phi khổ sở nói, bụng của cô vẫn rất đau.

"Em sẽ không có chuyện gì, em sẽ không có chuyện gì ." Dường như anh đang nói cho bản thân nghe.

"Bụng của em rất đau, em thật sự sợ đứa bé sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn." Thẩm Yên Phi lo lắng khóc nấc.

"Chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi, anh muốn em được bình an." Anh lo lắng nhìn cô.

Tề Hạo bị y tá ngăn lại trước phòng cấp cứu: "Vị tiên sinh này anh không thể đi vào, anh vào sẽ làm cản trở việc cấp cứu."

Anh níu lấy tay y tá: "Nhất định phải làm cho vợ của tôi bình an vô sự, có nghe hay không?"



"Vị tiên sinh này xin anh không nên làm như vậy." Y tá đã từng gặp nhiều trường hợp thế này vội kéo tay Tề Hạo ra, đang chuẩn bị đi vào cấp cứu hỗ trợ bác sĩ, y tá lại ngây ngẩn cả người.

"Tôi muốn vợ của mình bình an vô sự anh có nghe không? Nếu vợ tôi có chuyện gì ngoài ý muốn tôi sẽ làm cho anh không giữ được công việc của mình!" Tề Hạo điên cuồng hầm hừ.

"Tiên sinh anh mau buông tay đừng làm chậm trễ thời gian chúng tôi cấp cứu." Những lời này của y tá thành công làm Tề Hạo buông lỏng tay, anh lo lắng nhìn Thẩm Yên Phi, rồi cũng để cho người ta đẩy cô vào phòng cấp cứu.

Thẩm Yên Phi ngất đi trước nghe được anh gào thét, làm sao cô có thể cho rằng anh chỉ yêu đứa bé? Anh thật sự yêu cô, anh muốn cô bình an vô sự, anh muốn cô không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

Có mang hơn bốn tháng, Thẩm Yên Phi được chẩn đoán không sao, chỉ là bác sĩ yêu cầu phụ nữ có thai cần ở bệnh viện an thai để ngừa ngộ nhỡ.

Tề Hạo nhìn cô nằm trên giường bệnh mà đau lòng không dứt, rõ ràng nếu cô luôn ở nhà an ổn thì sao lại bị đưa đến bệnh viện? Thậm chí cô và đứa bé chưa một lần gặp nguy hiểm.

"Phi Phi." Anh lo lắng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn rồi lại vuốt hai măt đang nhắm chặt, bác sĩ nói cô đã không có gì đáng ngại, nhưng chỉ cần cô chưa chịu mở mắt nhìn anh, không nghe giọng nói mềm mại của cô anh không cách nào an tâm.

Thai nhi trong bụng được bảo vệ tốt, nếu không anh thật sự không dám tưởng tượng cô sẽ như thế nào?

Nếu như cô và đứa bé thực sự chỉ có thể lựa chọn một bình người an sống sót, anh sẽ không chút do dự lựa chọn cô.

Bởi vì có cô, anh mới nghĩ đến chuyện cùng cô xây dựng một gia đình, chưa bao giờ anh muốn sống chung với một người phụ nữ cả đời như vậy.

Cô chẳng những cho anh ham muốn được kết hôn, càng làm cho anh nghĩ phải có một đứa con thuộc về họ, đời này anh không thể nào buông tay cô.

"Sao em còn chưa chịu tỉnh lại?" Anh thật nhớ dáng vẻ dịu dàng của cô dành cho mình, nụ cười của cô luôn có thể chạm vào nội tâm anh, làm tan chảy tim anh.

"Cốc cốc." Ngoài phòng bệnh có người gõ hai tiếng.

"Đại ca, là em." Vũ Lâm đứng ngoài phòng bệnh không biết đại tẩu đã tỉnh lại chưa? Anh hạ thấp giọng nói.

"Vào đi."

"Đại ca, em đã làm theo lời anh bắt Tề Mẫn về." Nhưng thật ra là nhốt trong phòng của Vũ Lâm rồi.

Tại sao lại nhốt Tề Mẫn trong phòng của anh? Bởi vì đại ca không muốn thấy Tề Mẫn vào phòng mình cho nên anh đành gặp xui xẻo.



Đại ca không bảo anh bắt Tề Mẫn về, chỉ dặn trước khi đại tẩu bình an tỉnh lại thì không để cho cô ta chạy trốn, nhưng dù nói thế nào cô ta cũng là hòn ngọc quý trên tay Tề gia, anh sợ sơ sót một chút sẽ ảnh hưởng đến đại ca.

"Canh chừng cô ta, chờ Phi Phi khá hơn một chút sau tôi sẽ đến tìm cô ta tính sổ." Thứ đáng chết!

"Đại ca, Tề Mẫn là ruột thịt của Tề Gia." Vũ Lâm cường điệu hai chữ ruột thịt.

"Thiếu chút nữa cô ta đã hại chết đứa bé của tôi, nếu như không phải do cô ta, Phi Phi cần gì phải nằm tại đây chịu khổ?" Tề Hạo nắm chặt quả đấm, chỉ cần nghĩ đến Tề Mẫn đáng chết thì anh đã có một bụng lửa giận.

Dĩ nhiên nếu như hiện trường không phải còn có bảo vệ, anh thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào? Nếu cô và đứa bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tề Mẫn chết một ngàn lần cũng không đủ!

"Đại ca, anh phải nghĩ kỹ rồi mới làm, mặc dù anh tính rời khỏi Tề gia, nhưng thế lực Tề gia còn ảnh hưởng tới anh, ngàn vạn lần anh không được dùng chiêu cứng đối cứng." Vũ Lâm không khỏi lo lắng.

"Anh yên tâm, tôi muốn tự mình bắt Tề Mẫn trở về Hongkong, dù thế nào cũng vì cha nuôi tôi mới không chết đói trên phố." Tề Hạo quay đầu nhìn người anh em tốt: "Chẳng qua ông ấy phải biết, chỉ cần Tề Mẫn gây bất lợi tới vợ con tôi lần nữa, chắc chắn tôi sẽ giết chết cô ta."

Vũ Lâm không ngờ đại làm như vậy chỉ vì một người phụ nữ, một người luôn luôn không quan tâm mọi chuyện vậy mà chỉ coi chừng vơ mình.

Anh biết đại ca coi trọng Thẩm Yên Phi, nhưng tình cảm của đại ca lại vượt quá mức tưởng tượng của anh, nhìn dáng vẻ là biết cả đời cũng không thể rời bỏ Thẩm Yên Phi, bởi vì đại ca sẽ không buông tay, anh hiểu rất rõ.

"Đại ca dự định lúc nào đi Hongkong?"

"Chờ Phi Phi ổn định lại, tôi muốn mang cô ấy theo.” Tề Hạo anh sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt mình, một ngày cũng không được.

Vũ Lâm thầm than một tiếng, bác sĩ nói đại tẩu cần ở trong bệnh viện an thai, chẳng lẽ đại tẩu dưỡng thai bao nhiêu thời gian thì Tề Mẫn ở phòng của anh bấy nhiêu?!

Một tháng sau, Tề Hạo mang vợ theo, ép buộc Tề Mẫn trở về Hongkong, Vũ Lâm không yên tâm nên cũng đi tới đây, anh sợ đại ca sẽ vì một người phụ nữ mà rước lấy phiền toái.

Mặc dù đại ca là con nuôi của Tề Gia, nhưng Tề mẫn lại là ruột thịt máu mủ của Tề Gia.

"Tề Hạo, anh không cần quá đáng như vậy!" Tề Mẫn vừa vào cửa Tề Gia đã rống lên: "Còn không mau cởi dây trói ra cho tôi."

Thẩm Yên Phi ở trên giường bệnh nằm bao lâu thì cô liền bị trói từng đó thời gian, thế nhưng anh ấy lại dám sai người trói cô lại rồi cưỡng ép lên máy bay?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cỏ Gần Hang Của Đại Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook