Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 46: Giải quyết

Thoại Đồng

20/03/2013

Cô gái này khí lực thật mạnh! Trong lòng ta thầm nghĩ, liền thấy cô Dương oa oa lại một quyền hướng ta đánh tới, một quyền này khí thế hung mãnh, hoa phá không gian truyền đến tiếng ngâm kim chúc, điểm âm thanh ấy đối với ta không cần lo ngại, nhưng Hoàng Phủ Phi Long một bên lại không chịu được, ôm lỗ tai lăn lộn vẻ mặt thống khổ.

Ta sắc mặt trầm xuống, trong lòng không thương hương tiếc ngọc nữa, trước khi nàng đánh tới, lăng không bay lên một cước, đánh trúng ngực cô gái, cô Dương oa oa nhất thời bay văng ra ngoài, đánh lên cửa kim chúc của gian phòng đối diện, đập lên cánh cửa, đem cả cái cửa bay luôn vào trong gian phòng, tiếp theo phát ra tiếng đánh vào kim chúc trầm muộn.

Ta giật giật cước, nhớ tới cảm giác vừa rồi đá lên người cô gái, phảng phất như đá vào thiết bản, không khỏi trong lòng nghi hoặc. Hai cô gái đi theo phía sau cô Dương oa oa lúc này đang mở to mắt mà nhìn, các nàng đây chính là lần đầu tiên thấy có người có thể một chiêu đánh bay cô Dương oa oa, sững vài giây mới phản ứng lại, một cô nhảy vào gian phòng đối diện khẩn trương hét lớn:

“Tiểu Uyển, ngươi sao rồi? Đừng làm ta sợ!”

Ta đi đến vị trí cửa, xem xét tình hình của gian phòng đối diện, chỉ thấy cô gái Tiểu Uyển đính trên cánh cửa kim chúc đầu lảo đảo, hình như còn có chút mê hồ, sau đó lộ ra vẻ hung ác, ngẩng đầu xa xa trừng mắt nhìn ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trở nên đỏ bừng, phẫn nộ hét: “Ngươi dám đánh ta!”

Ta cười lạnh, nói: “Đối với loại người không hỏi rõ trắng đen đã động thủ đánh người, ta giáo huấn ngươi thì thế nào?”

“Hảo! Hảo! Hảo!” Tiểu Uyển cắn răng giọng căm hận. Dùng ánh mắt cực kỳ căm hận dị thường làm cho ta cảm thấy kỳ quái ta cùng nàng trước kia có hay không biết nhau. Chỉ thấy trên người Tiểu Uyển chân khí màu bạc lưu chuyển, dễ dàng từ cánh cửa kim chúc thoát ra, giữa không trung hai chân bắt chéo, bức tường xung quanh rung nhẹ một cái, phát ra tiếng dát dát khó nghe. Tiểu Uyển thân hình như đạn pháo, vọt thẳng về phía ta, trên tay nàng ngân quang lưu chuyển, mơ hồ hiện ta bộ dáng khải giáp!

Ta không thèm động đậy, lạnh lùng nhìn Tiểu Uyển lao thẳng tới, cô gái này thật là làm phiền người, xem ra phải phải ra chiêu yếu hại mới làm nàng ta lui bước.

“Tiểu Uyển dừng tay!” thật vất vả đứng lên, Hoàng Phủ Phi Long thấy bộ dáng Tiểu Uyển, nhất thời kêu to.

“Dừng tay!” Cơ hồ cùng lúc, lại có một tiếng quát nhẹ truyền đến. Bóng người chợt lóe, một người bộ dáng trung niên đến phía trước ta, đưa lưng về phía ta, hai tay đẩy ra, một đao khí tường màu lam nhạt phủ lấy cửa phòng. Tiểu Uyển đại pháo hình người trong nháy mắt đánh lên khí tường, hướng vào trong khí tường như hãm trong ao, tốc độ Tiểu Uyển càng lúc càng chậm, cuối cùng không thể đột phá khí tường, ngừng lại bị dính trên khí tường không thể nhúc nhích.

Tiểu Uyển hơi thở dồn dập, cả giận nói: “Thả ta xuống!”

Trung niên nhân vừa thu tay, khí tường liền tiêu thất, hắn cũng không hống hách nhìn Tiểu Uyển mỉm cười, nói: “Kim tiểu thư, không biết Đào Nhiên cư có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn, làm cho cô phát đại hỏa như vậy?”

Kim Tiểu Uyển hừ lạnh một tiếng, nhìn ta chằm chằm nói: “Không liên quan đến Đào Nhiên cư các người, ta là muốn tìm hắn phiền toái!”



Trung niên nhân quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, lộ ra vẻ tươi cười, làm cho ta nghi hoặc chính là, ánh mắt của trung niên nhân này có chút tôn kính?

“Xin lỗi, Kim tiểu thư, trước tiên Dương tiên sinh là khách nhân của Đào Nhiên cư, chúng ta cần phải bảo vệ hắn chu toàn, trọng yếu chính là, Dương tiên sinh cùng là khách quý của Thủy gia chúng ta, ta vô luận thế nào cũng sẽ không để cho Kim tiểu thư xúc phạm tới hắn, cho nên thỉnh Kim tiểu thư thứ lỗi, nếu là cô cùng Dương tiên sinh có gì mâu thuẫn, có thể dùng phương pháp tương đối ôn hòa giải quyết.”

Trung niên nhân mỉm cười nói, trong giọng nói lại mang theo ý cương quyết.

“Ta chính là muốn cùng hắn phiền toái, nhìn ngươi cản ta thế nào?” Kim Tiểu Uyển hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Đã sớm nghe nói hắn làm bộ cùng Thủy nha đầu, xem ra quả nhiên không sai!”

Ta trong mắt hàn mang chợt lóe, lách qua trung niên nhân, xuất hiện trước mắt Kim Tiểu Uyển, âm lãnh nhìn nàng, sau đó hướng nàng tát một cái. Cái tát của ta không nhanh, nhưng Kim Tiểu Uyển tựa hồ bị ánh mắt lạnh băng của ta làm cho hoảng sợ, quên cả né tránh.

Ba! một âm thanh vang lên cùng dấu tay trên mặt Kim Tiểu Uyển, làm cho đầu của nàng cũng vẹo sang một bên.

“Ngươi vũ nhục ta không quan hệ, nhưng ta khuyên ngươi không nên nói đến Thủy Hương Vân, không phải ngươi là nữ nhân thì có thể nói lung tung đâu!” Ta không mang theo cảm tình nói, “Nếu là lần sau ta còn nghe được nàng nói bậy, ta gặp ngươi một lần đánh một lần!”

Dù là Kim Tiểu Uyển hay hai cô gái phía sau hoặc trung niên nhân cùng Hoàng Phủ Phi Long, đều bị cái bạt tai này của ta, ngốc trệ nói không ra lời.

Kim Tiểu Uyển nghiêm mặt, quay đầu, lạnh lùng nhìn ta, buông một câu: “Lần sau gặp lại!” nói xong liền xoay người rời đi, hai cô gái theo sau hận hận nhìn ta một cái, vội vàng đi theo.

Hoàng Phủ Phi Long thở dài, nói: “Lão Đại, lúc này ngươi đã rước đại họa rồi, cô nàng Kim Tiểu Uyển này biệt danh Kim Tam Tỷ, tại võ học trung khoa đứng đầu lực lượng ban, có thể nói là nhân vật phiền toái nhất trong Ngũ đại thế gia, một khi chọc nàng, nàng sẽ không cho ngươi chết, mà sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết. Lần này ngươi đánh nàng một bạt tai, ta chỉ sợ ngươi không chết không thôi.”

Ta lạnh nhạt cười: “Thì tính sao, đã sớm chọc Mộc gia, bây giờ thêm một cái Kim Tiểu Uyển tính là gì?” Sau đó không để ý đến Hoàng Phủ Phi Long, quay đầu nhìn trung niên nhân hỏi: “Ngươi là?”

Trung niên nhân khom người, dùng ánh mắt tôn kính nhìn ta, nói: “Ta gọi Thủy Trường Thanh, là quản lý Đào Nhiên cư, Đào Nhiên cư này là sản nghiệp của Thủy gia.”



Ta lập tức hiểu được, gật đầu, cười nói: “Vậy thì ta sau này đến đây ăn cơm cũng không cần trả tiền?”

Thủy Trường Thanh mỉm cười trả lời: “Ngài đến Đào Nhiên cư dùng cơm, đó là vinh hạnh của Đào Nhiên cư.”

Ăn xong bữa cơm, ta cùng Hoàng Phủ Phi Long rời khỏi Đào Nhiên cư. Vừa ra khỏi Đào Nhiên cư, Hoàng Phủ Phi Long liền lập tức khoa trương kêu lên: “Oa! Lão Đại, không nghĩ tới ngươi thật sự cùng Thủy gia có quan hệ mật thiết như vậy a! Theo lão Đại ngươi, ta chẳng phải có phiếu ăn dài hạn sao!”

Ta không tức giận liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi không phải người của Hoàng Phủ gia sao? Chuyện của ta ngươi không biết? Đừng nói cho ta là ngành tình báo của Hoàng phủ gia lạc hậu như vậy.”

Hoàng Phủ Phi Long xấu hổ cười cười, nói: “Ta tới bây giờ không có hỏi qua chuyện của Hoàng Phủ gia, cũng không ai nói cho ta biết, cho nên sự vĩ đại của lão Đại ngươi ta tự nhiên không biết.” ngữ khí vừa chuyển, “ A, lão Đại, ngươi vừa rồi nói cùng Mộc gia kết oán, đây là chuyện gì xảy ra a? Ngươi nói cho ta một chút?”

“Chuyện này có chút mạc danh kỳ diệu, có cái gì hay mà nói?” ta thuận miệng ứng phó.

“Nói một chút, một chút thôi mà, lão Đại!” Hoàng Phủ Phi Long không muốn buông tha kéo kéo tay áo ta.

Ta cảm thấy ớn lạnh, nói: “Ngươi đừng làm như vậy có được không, ta không có đoạn tụ chi phích*!”

Không ngờ vẻ mặt Hoàng Phủ Phi Long mờ mịt: “Lão Đại, cái gì là đoạn tụ chi phích a?”

Ta nhất thời không biết nói gì, hoàn hảo ta còn biết nguyên nhân của thành ngữ đoạn tụ chi phích, do Hoàng Phủ Phi Long khổ khổ cầu khẩn, ta liền kể lại một lần, Hoàng Phủ Phi Long nghe xong con mắt tỏa sáng, vẻ mặt sùng bái nhìn ta: “Lão Đại, không nghĩ ngươi vũ kỹ lợi hại, ngay cả học vấn cũng cao thâm như vậy, ngay cả văn hóa của cựu văn minh cũng rõ ràng như vậy!”

Ta không còn gì để nói, không nghĩ tới một kẻ còn không tốt nghiệp cao trung như ta cũng có ngày được cho là học vấn cao thâm.

*đoạn tụ chi phích: tui cũng không biết

30-08-2009, 11:55 AM

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook