Đích Nữ Phải Ngoan Độc

Chương 46: Tặng kèm phúc lợi

Yêu Nga Tử Đại Nhân

20/07/2016

Phượng Cửu khóe miệng mỉm cười, đột nhiên sáp đến lại gần Bạch Mộc Cận, dường như muốn nhìn nàng thật cẩn thận rõ ràng giống vậy, Bạch Mộc Cận cả kinh lùi lại mấy bước, hắn mới cười ha hả, nói: "Thật hiểu chuyện, cũng được, hôm nay Bản vương mở lòng từ bi, có điều bản vương chưa bao giờ làm chuyện buôn bán lỗ vốn, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện, có điều chuyện này bản vương chưa suy nghĩ rõ ràng, chờ sau khi suy nghĩ kĩ sẽ nói cho ngươi biết!"

Bạch Mộc Cận vừa nghe, liền cảm thấy chuyện này quả thật là cạm bẫy, hơi phúc thân, giả vờ oan ức nhu nhược nói: "Thần nữ biết Vương Gia có thể xuất thủ cứu giúp đã ta là đại tạo hóa, chỉ là thần nữ thế đơn lực bạc, có thể nói bốn bề đều lạ̀ địch, cũng không biết điều kiện của Vương Gia thần nữ có thể làm được hay không, nếu làm không nổi sợ chọc Vương Gia tức giận, vậy thì khó chuộc rồi !"

Phượng Cửu khanh cười thầm, thầm nghĩ quả nhiên là đứa nhỏ lanh lợi, muốn lùi một bước để tiến hai bước muốn ép hắn hạ thấp yêu cầu xuống, nếu hắn không có yêu cầu chắc chắn, rõ ràng lừa gạt cô nương yếu đuối như nàng rồi.

Phượng Cửu chậc chậc mấy lần, lắc đầu nói: "Ai nha, bản vương cũng rất khó khăn a, dù sao bản vương chưa bao giờ vô duyên vô cớ trợ giúp người khác, vì lẽ đó. . . . . . Việc đánh đổi tự nhiên là không thể thiếu, ngươi nói xem?"

Bạch Mộc Cận rất căm thù vị Tuyên vương giả dối cùng vô liêm sỉ này, nhưng bây giờ người đang dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, nàng mặc dù biết đây là điều kiện bất bình đẳng, cũng không thể kìm được nàng cò kè mặc cả, hơn nữa thời gian của nàng thực sự không còn nhiều.

Cắn răng một cái, Bạch Mộc Cận cúi đầu nói: "Vậy do Vương Gia làm chủ, kính xin Vương Gia mau chóng cứu chúng ta đi ra ngoài, thần nữ vô cùng cảm kích!"

Phượng Cửu khanh thấy nàng đáp ứng, hơi kinh ngạc, nha đầu này tâm tư bí hiểm , dĩ nhiên cũng có thời điểm cúi đầu nhận thua, xem ra quả thực thức thời, đến lúc sẽ nắm chắc thời cơ.

"Được rồi, A Trung, mở đường!" Phượng Cửu cũng cảm thấy trêu chọc nàng cũng đủ rồi, thấy tinh thần nàng không tốt, dáng vẻ nóng nảy, rốt cục mở lòng từ bi để A Trung mở đường cho các nàng.

A Trung yên lặng phía trước dẫn đường, không tới thời gian một nén nhang, đã đi ra khỏi mê trận, bìa rừng trúc gần ngay trước mắt, Bạch Mộc Cận rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cũng không hoàn toàn thả lỏng, dù sao tình hình trong sân nàng lúc này ra sao vẫn chưa biết được.

Bạch Mộc Cận mặc dù nhớ nhà, cũng không quên lễ tiết, cung kính hướng về phía Phượng Cửu nói cám ơn, mới mang theo Thụy Ma Ma cùng hai nha đầu trở lại, lại bị Phượng Cửu khanh ngăn cản, nói: "Ngươi một thân chật vật mà quay về, nếu bị người bắt gặp, coi như ngươi lắm miệng, sợ cũng không thể giải thích được rõ ràng"

Bạch Mộc Cận khẽ cau mày, nhưng không thể không thừa nhận Phượng Cửu nói rất đúng, nhưng nếu nàng nếu không trở lại, sợ tình huống sẽ càng xấu hơn, đúng lũ đang do dự, Thụy Ma Ma kéo vạt áo nàng, ôn hòa cười nói: "Tiểu thư, còn không mau cảm tạ Vương Gia giúp đỡ, nói vậy Vương Gia đã có sách lược vẹn toàn!"

Bạch Mộc Cận trong mắt vui vẻ, liếc mắt nhìn Thụy Ma Ma, sau đó lập tức quay đầu hướng về Phượng Cửu khanh hành lễ, nói cám ơn: "Đa tạ Vương Gia, thần nữ khắc sâu trong lòng!"

Phượng Cửu liếc Thụy Ma Ma, tựa hồ đối với nàng"Nhắc nhở" có chút không vui, nhưng đối mặt Bạch Mộc Cận lại trưng ra khuôn mặt tươi cười muốn ăn đòn, nói: "Ai nha, nay Bản vương đến Tướng Quốc Tự cũng là vì tích đức làm việc thiện, lần này cũng nên làm a!"

Nói xong ôm lấy Bạch Mộc Cận, Bạch Mộc Cận kêu lên sợ hãi, nhưng mà không đợi nàng đổi ý Phượng Cửu khanh nhẹ nhún mũi chân mang theo nàng bay lên, Bạch Mộc Cận khó có thể tin nhìn Phượng Cửu, muốn nói điều gì đó, thế nhưng chung quy không có nói ra.

Hành vi của người này cũng quá quái đản, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Nếu nàng giống như những quý nữ khác, chỉ sợ Phượng Cửu đã phải phụ trách đối với nàng rồi, có điều Tuyên vương này luôn làm theo ý mình, nàng cũng không để ở trong lòng.

A Trung thấy mình chủ nhân thậm chí ngay cả bắt chuyện cũng không liền ôm tiểu thư chạy, trong lòng có chút khiếp sợ, chủ nhân vẫn là lần đầu tiên "Thấy việc nghĩa hăng hái làm"!

Uyên Ương trừng mắt A Trung, tựa hồ đem hành động vô lễ của Tuyên vương trả lại trên đầu A Trung, A Trung không hiểu ra sao sờ soạng cái mũi, thầm nghĩ, tiểu nha hoàn này tính khí cũng rất xấu đây!



"Thụy Ma Ma, chúng ta làm sao bây giờ?" Uyên Ương hỏi, có điều không có khẩn trương như vậy, chỉ cần chủ nhân an toàn, các nàng cũng không sao.

Thụy Ma Ma nói: "Tự trở về, có điều còn phải xin vị này tiểu gia này hỗ trợ mới phải!"

A Trung nhíu nhíu mày, vừa định từ chối, đã bị Uyên Ương mắt như đao sắc chém tới, cho hắn một cơ hội lớn lao nói: "Vương Gia nhà ngươi cũng tự mình ra tay rồi, ngươi làm hộ vệ chẳng lẽ không nên biểu hiện một phen sao?"

A Trung không nói gì, đây là ngụy biện, Vương Gia nhà hắn là vì mỹ nhân, hắn hỗ trợ thì có thể có chỗ gì tốt, A Trung lúc này cũng chỉ có thể đem tất cả oán giận giấu trong bụng, ngoan ngoãn mang ba người trở về.

Dọc theo đường đi có A Trung trợ giúp, thông suốt không trở ngại, cũng không đụng phải người của Lục thị, Uyên Ương mới cho A Trung sắc mặt tốt, sau khi an toàn trở về, hướng hắn phúc thân nói cám ơn: "Đa tạ tiểu gia trượng nghĩa giúp đỡ, có cơ hội sẽ báo đáp!"

A Trung vung vung tay, biểu thị không cần, nhưng trong lòng thấy nha đầu này cũng không phải không lễ độ như vậy, cảm thấy dung nhan cùng dáng vẻ có mấy phần đáng yêu.

Bạch Mộc Cận một đường bị Phượng Cửu khanh ôm trở về sân, cửa chính không mở, lại xông từ cửa sổ vào, vào trong phòng còn ôm mình không buông, nàng không cao hứng, nói: "Xin Vương Gia thả thần nữ ra, nam nữ thụ thụ bất thân!"

Phượng Cửu khanh tựa hồ ôm tới nghiện, không chỉ không thả, còn xoi mói nói: "Ai, mỗi ngày ngươi ăn không no sao? Sao gầy như vậy, chỉ toàn là xương, ôm lấy cồm cộm đến phát sợ!"

"Đã như vậy, kính xin Vương Gia thả thần nữ ra, miễn cho cồm cộm hỏng tới thân thể quý giá của Vương Gia!" Bạch Mộc Cận không biết là tinh thần buông lỏng vẫn là sao, khi nói chuyện vẫn mang theo mấy phần tùy ý, lúc này cũng đã quên mất thân phận.

Phượng Cửu khanh thấy nàng giận, mới buông nàng ra, một bộ ngươi biết là tốt rồi dáng dấp nói: "Quên đi, bản vương ăn chút gì thiệt thòi, coi như tích đức!"

"Viêc này còn cần thần nữ cảm ơn Vương Gia đại nhân đại lượng sao?" Bạch Mộc Cận tức tới hộc máu, chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy , người này còn là Vương gia cao cao tại thượng sao?

Không nghĩ tới Phượng Cửu khanh dĩ nhiên trả lời một câu: "Không cần đa lễ, ngươi nhớ trong lòng là tốt rồi!"

Bạch Mộc Cận không nói gì, đơn giản không nói, đặt mông ngồi trên giường, nhân tiện nói: "Thời điểm không còn sớm, thần nữ thực sự mệt mỏi, xin mời Vương Gia di giá!"

Đây là đang hạ lệnh đuổi khách, Phượng Cửu thấy tiêu nha đầu này bị mình chọc cho xù lông lên trong lòng vui vẻ, thật là một con vật nhỏ thú vị a, rất hiếm thấy nha đầu thú vị như vậy, ngày hôm nay hắn nhiều chuyện xem ra không có sai, ít đi như thế cái nha đầu, sau này phải đến nơi nào tìm nha đầu thú vị chơi cùng hắn đây?

Lúc này ba người Thụy Ma Ma cũng quay trở về, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Bạch Mộc Cận, Phượng Cửu nghe thấy tiếng gõ của mới từ cửa sổ chạy ra ngoài, bỏ chạy không còn hình bóng.

Bạch Mộc Cận mở cửa, thấy ba người bình an trở về, trái tim rốt cục mới buông xuống, nói: "Hôm nay thực sự là ta bất cẩn rồi, thiếu một chút nữa liền, ta đã quá coi thường bà ta!"

Thụy Ma Ma cũng tán thành, nói: "Lão nô cũng nghĩ vậy, sau này chúng ta phải càng thêm cẩn thận mới được!"

"Ừ, có điều bà ta đưa phần đại lễ này cho ta, ta sao có thể không đáp lại, ngày mai. . . . . ." Nàng thấp giọng tiến đến chỗ ba người, thì thầm một phen, ba người nghe xong liên tục gật đầu.



"Chủ nhân, vết thương của người có sao không? Ta đi lấy thuốc giải đến, người uống vào, hảo hảo ngủ một giấc!" Thụy Ma Ma thân thiết nói.

Bạch Mộc Cận gật gù, nói: "Cũng tốt, có điều Tuyên vương vừa cho ta thuốc giải độc hiệu quả, ta cảm giác đầu cũng không chóng mặt nữa!"

Thụy Ma Ma gật đầu, đi tới đưa thuốc cho nàng uống, ba người lại y theo kế hoạch rời đi, Bạch Mộc Cận rửa mặt một phen, đem quần áo đêm qua dính đầy đất bẩn thu cẩn thận, lại thay một thân quần áo sạch sẽ, mới nhắm mắt nằm trên giường, cách lúc trời sáng không xa, nàng có thể chiếm được nghỉ ngơi dưỡng sức một chút.

Ngày thứ hai trời lờ mờ sáng, ngoài sân Bạch Mộc Cận tụ tập một đám người, nhao nhao ồn ào , tựa hồ đang nghị luận cái gì, vẻ mặt muôn màu muôn vẻ, có giả vờ lo lắng, có cười trên sự đau khổ của người khác, còn có người chờ xem kịch vui .

Lục thị tựa hồ cũng vừa mới vừa ngủ dậy không lâu, mang theo Bạch Vân Hề đi qua nơi này, trừng mắt một hồi nhìn mấy bà tử, nói: "Mới sáng sớm ngày ra, ồn ào cái gì vậy? Đều tụ ở đây làm cái gì, lão thái thái chuẩn bị lên chùa dâng hương, các ngươi không có chuyện gì để làm sao?"

Nói xong mắt liếc nhìn một lão bà tử trong đám người, thấy nàng gật đầu khẳng định, khóe miệng Lục thị mỉm cười, Bạch Mộc Cận ta xem lần này làm sao ngươi làm sao có thể vươn mình!

"Phu nhân, chúng nô tỳ sáng sớm đi gõ cửa phòng đại tiểu thư, không ai ra mở cửa, hai đại nha hoàn cùng Thụy ma ma bên người nàng cũng không thấy, phải làm sao đây?" Lão mụ này là Trần ma ma phụ trách gác đêm qua, đã sớm thông đồng với Lục thị, cố ý nói ra trước mặt mọi người, âm thanh to lớn, ở thật xa cũng có thể nghe thấy.

Lục thị giả vờ kinh ngạc nói: "Làm sao có khả năng? Ngươi đã đi tìm chung quanh chưa? Có phải là sáng sớm đi ra ngoài ngươi không biết?"

Trần ma ma lập tức lắc đầu, sợ hãi nói: "Làm sao có khả năng, đêm qua nô tỳ

gác đêm, vẫn không rời khỏi đó nửa bước, hơn nữa đại tiểu thư cũng không đi ra ngoài sớm như vậy a!"

Lục thị nhíu lông mày, Oánh Thu bên cạnh nói: "Ngươi đi gõ cửa lại, nhìn xem có phải là ngủ quá sâu, canh giờ cũng không còn sớm, không muốn bỏ lỡ cùng lão thái thái dâng hương!"

Oánh Thu lĩnh mệnh rời đi, thẳng đến phòng Bạch Mộc Cận, tiến lên cố ý hét to vài tiếng, nói: "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, nên dậy đi, phu nhân và lão phu nhân vẫn chờ người s!"

Kêu một lát bên trong cũng không có động tĩnh, Lục thị cũng đi lại đây, gõ gõ cửa, phát hiện vẫn không có hồi âm, liền đẩy cửa ra nhìn, bên trong đệm chăn chỉnh tề, dáng vẻ một đêm chưa động, trong mắt Lục thị càng thêm đắc ý, nghĩ rằng nha đầu kia nhất định không ra được khỏi rừng trúc? Cũng may mình đã phái người canh giữ trên đường, chờ một lúc nữa nhìn thấy nàng quần áo xốc xếch xuất hiện, xem nàng giải thích thế nào để cho người ta nghe!

"Nhanh đi bẩm báo lão phu nhân, nói không thấy đại tiểu thư, phái người đi chung quanh tìm xem, nếu đại tiểu thư có mệnh hệ gì, các ngươi cũng phải chết theo, còn không mau đi!" Lục thị lời lẽ nghiêm nghị tàn khốc nhắc nhở bà tử cùng nha đầu, mỗi người đều nơm nớp lo sợ, sợ bị liên lụy bởi Bạch Mộc Cận.

Liên tục chạy hướng về phía trước, Trần ma ma cũng đi theo, một bên chạy một bên la hét: "Có chuyện rồi, đại tiểu thư mất tích!"

Huyên náo trong chùa khiến tăng nhân liếc mắt, nhíu chặt mày, không biết đã xảy ra chuyện gì, hạ nhân sao lại không có quy củ, trong phật tự thanh tịnh lại la hét to như vậy.

Bạch lão phu nhân cũng nghe thấy động tĩnh, Tôn ma ma nhận được lệnh tiến lên cho Trần ma ma một cái bạt tai, Lệ Thanh trách mắng: "Lão bà chua ngoa đanh đá kia, la hét cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Nữ Phải Ngoan Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook