Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 170: Tang thi triều bùng nổ

Lâm Uyên Mộ Ngư

14/08/2021

Vài cô gái, ngươi một lời ta một câu, phỏng chừng ả đàn bà đang hôn mê kia nếu nghe được còn có thể bị tức giận đến tỉnh lại.

Ngay cả được xưng nham hiểm như Ngô Bất Bình, cũng không duy trì được tươi cười, nhất là sau khi đánh bọn họ xong, Thiệu Tình nói: "Sắc trời đã muộn, cũng nên ăn cơm."

Sau đó dẫn theo nhóm đồng bạn chuẩn bị rời đi, quả thực là xong chuyện phủi áo đi, giấu công lao danh vọng, sau đó Chư Mặc Thần liền tỏ vẻ: "Tôi mời cô ăn cơm đi."

Lúc này Tiểu Đào ở một bên liền kêu một tiếng sợ hãi, tóc ngắn nhuộm thành màu đỏ rượu run rẩy, toàn bày tỏ sự ngạc nhiên: "Ôi trời ơi, lão đại anh keo kiệt như vậy, tự nhiên sẽ mời khách? Đừng nói với tôi anh muốn mời chúng tôi đi ăn nhà hàng Đông phố!"

Chư Mặc Thần lập tức liếc cái xem thường: "Tôi nói muốn mời cô sao?"

Tiểu Đào càng thêm chấn kinh rồi: "Ngoạ tào! Chẳng lẽ lão đại không chuẩn bị mời tôi?"

Bên này cười cười nháo nháo, hoàn toàn không có đem Ngô Bất Bình để vào mắt, cũng khó trách vị tiếu diện hổ nổi tiếng thủ đô giờ phút này cũng không duy trì được khuôn mặt tươi cười, khuôn mặt cứng đờ, ngồi thật lâu, thẳng đến Thiệu Tình bọn người rời khỏi, hắn mới vỗ mạnh vào tay vịn.

Toàn bộ chỗ ngồi nháy mắt bị hàn khí che lại, nứt nẻ, cuối cùng răng rắc một tiếng, tan nát, hắn vì không phản ứng kịp nên đặt ʍôиɠ ngồi bệt trêи mặt đất.

Lập tức có người cười trộm một tiếng, Ngô Bất Bình mạnh mẽ liếc mắt một cái quét qua, sắc mặt xanh mét quả thực giống hắn phát hiện lão bà yêu đương vụng trộm.

"Đi!" Ngô Bất Bình cắn răng nói, hắn vốn là chuẩn bị ám toán Chư Mặc Thần, giờ này khen ngược, cư nhiên bị Thiệu Tình ở trêи mặt hung hăng đánh một cái tát.

Nhưng...... Trong lòng hắn tràn đầy cảnh giác, Thiệu Tình thực lực thế nào, hắn thật sự sờ không thấy, bởi vì hôm nay người phụ nữ lên sân khấu cuối cùng kia đã là cấp bốn đỉnh, nhưng Thiệu Tình chơi cô ta quả thực vui vẻ, hơn nữa...... Đánh cô ta như đánh cháu.

Cố nhiên có liên quan đến việc sau khi người đàn bà xuất dược vật ra tự cho là tất thắng, thả lỏng cảnh giác, nhưng thực lực Thiệu Tình tuyệt đối thực đáng sợ! Từ giai đoạn trước một tấm chắn dây leo liền chặn tất cả công kϊƈɦ của người đàn bà kia có thể nhìn ra được.

Ngô Bất Bình một bên trở về, một bên sắc mặt âm trầm tự hỏi, hắn sờ sờ cằm, có chút kinh tủng nghĩ Thiệu Tình sẽ không phải là dị năng giả cấp năm chứ?

Nghĩ như vậy, hắn lập tức rùng mình, không thể, đến nay xuất hiện đẳng cấp cao nhất cũng mới là cấp bốn đỉnh, cấp năm chỉ xuất hiện ở tại tang thi cùng động thực vật biến dị.

Chắc chưa có người đột phá đến cấp năm, nhưng con người luôn muốn hướng chỗ hỏng nhất mà nghĩ, Ngô Bất Bình thấp giọng phân phó nói: "Trước khi Thiệu Tình rời khỏi thủ đô, tạm thời từ bỏ một loạt kế hoạch nhằm vào Chư Mặc Thần, phái người nhìn Thiệu Tình, có chuyện gì lập tức lại báo cho ta."

"Vâng." Thủ hạ của hắn vội vàng nói.

Bên kia, Tần Tử Khê báo tin cho ông nội nhà mình, nói tối nay không về nhà ăn cơm, được người mời khách, sau đó một đám người liền đi theo Chư Mặc Thần cọ cơm.

Chư Mặc Thần lần này xác thực không keo kiệt, địa phương anh ta mời khách không phải nhà hàng là khách sạn, nói là khách sạn kỳ thật có chút không đúng, quy mô này, nhiều nhất tính nhà mình tự mở khách sạn nhỏ.

Vì chứng minh không phải mình keo kiệt, Chư Mặc Thần vội vàng nói: "Tay nghề bà chủ nhà này rất tốt, so với khách sạn lớn năm, sáu sao tốt hơn nhiều, ăn qua một lần liền tuyệt đối sẽ không quên."

Chư Mặc Thần là khách quen nơi này, anh vừa tiến vào, người phục vụ liền niềm nở nói: "Anh Thần đến hả? Vài vị a? Tôi sắp xếp một bàn cho các vị, sau đó lại đi gọi bà chủ, hiện tại bà chủ ở sau bếp."

"Chúng tôi có mấy người, anh xem rồi sắp xếp." Chư Mặc Thần tùy ý phất tay, sau đó nói: "Thật sự không được, chúng tôi đi hậu viện cũng được."

Nhiều người như thê, trong khách sạn của bọn họ xác thực không có bàn lớn như vậy, người phục vụ vội vàng nói: "Vâng, về sau viện đi, tôi cho người dọn dẹp sắp xếp một chút." Sau đó bỏ chạy đi thu thập hậu viện.

Hậu viện rất lớn, có vài người phục vụ nâng bàn tròn cũng đủ lớn lại đây, lại mang một ít ghế linh tinh.

Chờ vài người ngồi vây quanh bàn tròn xong, người phục vụ trước hết đi pha trà, sau đó mới đi tìm bà chủ.

"Bà chủ nơi này làm lẩu niêu cũng tốt, làm các loại thịt ăn cũng ngon, tay nghề đều đặc biệt giỏi, cô ấy là người đông bắc, tửu lượng rất đáng sợ." Chư Mặc Thần ngồi xuống, nói: "Trêи cơ bản tôi chỉ cần làm nhiệm vụ xong trở về, đều phải lại bên này ăn một chút, trăm lần không ngán."

"Lão đại, ngươi thật sự không phải che dấu bản thân keo kiệt sao." Tiểu Đào hoài nghi nhìn về phía Chư Mặc Thần, Chư Mặc Thần da mặt có vẻ dày, hoàn toàn không có ý tứ trả lời, hiển nhiên chuẩn bị bỏ qua đề tài này.

Bà chủ rất nhanh đi tới, thoạt nhìn bà chủ tầm ba tư, ba năm tuổi, là một người phụ nữ trung niên vẫn còn phong vân, một đôi mắt quyến rũ câu nhân khiến cô ta đặc biệt gợi cảm.

"Yêu, tôi tưởng ai đâu, hoá ra là Chư đại đoàn trưởng, như thế nào có thời gian đến thăm nha?" Thoạt nhìn xác thực bà chủ cùng Chư Mặc Thần rất quen thuộc, đùa giỡn không lưu tình chút nào: "Hai ngày trước, còn có người nói cho tôi biết, anh ta vội muốn đòi mạng."

Chư Mặc Thần chạy nhanh nói: "Hai ngày trước vội, đây không phải đã hết vội sao."

Bà chủ xem thường liếc anh ta một cái, sau đó hỏi: "Lần này cần ăn gì?"



Chư Mặc Thần tự nhiên để Thiệu Tình gọi món ăn, anh ta mời khách, nói chung Thiệu Tình ngại nên chỉ chọn món cô thích ăn.

Cô chọn hai món ăn xong không chọn nữa, Chư Mặc Thần cuối cùng lại chọn vài món, sau đó nói: "Đừng quên một nồi canh đầu cá nấu đậu hủ sở trường của cô."

Bà chủ lúc này mới vẫy vẫy tay, cầm thực đơn nấu cơm đi.

Chờ bà chủ đi rồi, chung quanh vốn không có những người khác, vài người hàn huyên ngươi một lời ta một câu.

"Lần này người đàn bà kia ném ra sương khói đỏ không thể xem thường, cũng không biết chỗ Ngô Bất Bình còn có bao nhiêu loại thuốc này, có chủng loại thuốc khác hay không, mọi người cũng đã thấy, hiệu quả thuốc này không tồi, nếu không phải độc thương thiên hại lý, thật ra thích hợp với chúng ta." Chư Mặc Thần phân tích nói.

Đang ngồi đây không có ai ngốc, suy xét liền suy xét rõ ràng, chỗ Ngô Bất Bình, không nói số lượng, chủng loại khẳng định sẽ không chỉ có một loại.

Giống cái loại sương khói màu đỏ này, tuy rằng hiệu quả không rõ ràng nhưng Thiệu Tình biết, có thể làm cho dây leo của cô thiếu chút nữa héo rũ khi vừa tiếp xúc, đồ vật kia xác thực rất lợi hại.

"Tôi lo lắng nhất là bọn họ làm thực nghiệm." Sắc mặt Thiệu Tình trầm trọng nói, bình thường thực nghiệm cũng thôi, nếu bọn họ vì hiệu quả thí nghiệm, sử dụng con người, vậy tương đương là một loại thí nghiệm trêи cơ thể con người.

Vũ khí hoá học đa phần lực sát thương cực mạnh, nhưng ảnh hưởng và ô nhiễm đối với môi trường rất nghiêm trọng, thậm chí, thậm chí có thể hình thành ôn dịch, cũng có thể lây truyền tật bệnh.

Tựa như đảo quốc năm đó nghiên cứu một vài thứ, ở thời đại hòa bình, kỳ thật đảo quốc cũng không ngừng nghiên cứu những thứ này, lúc trước Thiệu Tình ở trong quân đội, liền từng tiến hành oanh tạc đối với sở nghiên cứu các loại đồ vật này.

Thiệu Tình cũng từng chính mắt nhìn thấy người bị làm thực nghiệm thể mà độc hại, thảm trạng không thể dùng ngôn ngữ miêu tả được.

Hiện tại mạt thế, đạo đức cũng tốt pháp luật cũng tốt, những lực ước thúc đã rất nhẹ, khó tránh khỏi không ít người làm ra chuyện không thể tha thứ, Thiệu Tình không khỏi có chút lo lắng.

"Bọn họ chắc không dám giữa thanh thiên bạch nhật tiến hành thí nghiệm như vậy, tuy nhiên vũ khí hoá học bình thường, chắc nghiên cứu chế tạo không ít, cho nên mới nắm chắc tới đây ám toán tôi." Chư Mặc Thần sờ sờ cằm, lười biếng nói: "Ngô Bất Bình người này rất dã tâm, cũng không có lương tâm, để cho hắn phát triển như vậy tiếp, có thể làm ra loại chuyện này hay không, thật đúng là không dám khẳng định."

"Phòng bị một chút mới tốt." Thiệu Tình gật gật đầu, sau đó nói: "Dây leo của tôi đã lấy một ít sương mù màu đỏ này, anh muốn cầm nghiên cứu một chút hay không?"

"Đương nhiên là muốn, biết người biết ta trăm trận trăm thắng." Chư Mặc Thần có chút kinh hỉ nói, Thiệu Tình liền vươn tay, có nhánh dây leo héo rũ xuất hiện ở trong lòng bàn tay cô.

"Trong rỗng, sương mù tồn tại bên trong." Nói xong, Thiệu Tình liền đem dây leo đưa cho Chư Mặc Thần, chính cô tự nhiên cũng giữ lại một ít, sau khi trở về để cho Yến Kì Nguyệt nghiên cứu thành phần.

Một đám người nói chuyện phiếm, bà chủ mà bắt đầu bưng đồ ăn, cô làm đồ ăn, theo hương vị bay lên, thực không tồi.

Hơn nữa sắc hương vị đầy đủ, vừa thấy khiến cho người thập phần có khẩu vị.

"Đến hai đĩa rau trộn, vài vị ăn trước, đồ ăn nóng lập tức đến." Phục vụ cũng là người có mắt, sau khi bưng đồ ăn xong liền rời đi.

Còn lại một đám người tiếp tục đoán, Thiệu Tình kỳ thật rất tò mò: "Nói Ngô Bất Bình vì sao nhằm vào anh?"

"Trong bốn đại dong binh đoàn thủ đô, đoàn chúng tôi có thể là đoàn đội thực lực yếu nhất, dù sao chúng tôi đi theo con đường tinh anh, thành viên cực kỳ thưa thớt, toàn dựa vào vũ lực cao cấp chống đỡ, cái này so với dong binh đoàn có mấy trăm, mấy ngàn người, tính số lượng thành viên, cũng đã thua một mảng lớn." Lúc Chư Mặc Thần nói đến điều này không suy sút một chút nào, ngược lại thoạt nhìn còn khá kiêu ngạo.

Nói cũng đúng, tài nghệ một thành viên của anh ta cơ hồ ngang bằng với một tiểu đội dị năng giả của một dong binh đoàn, tự nhiên vài thành viên chèn ép đại hình dong binh đoàn vài trăm thành viên, trở thành dòng binh đoàn đứng đầu trong bốn trong binh đoàn ở thủ đô, xác thực có tiền vốn để kiêu ngạo.

"Ngô Bất Bình người này rất dã tâm, khi hắn vừa mới bắt đầu, liền ý đồ từ chỗ tôi đục khoét nền tảng, nhưng những đội viên của tôi rất đáng tin cậy, không bị đào đi, sau dong binh đoàn hắn dần dần lớn mạnh liền từ đục khoét nền tảng phát triển đến muốn thâu tóm chúng tôi, sau đó trở thành dong binh đoàn đứng đầu thủ đô, dù sao quả hồng phải chọn quả mềm mà bóp thôi." Nói lời này Chư Mặc Thần tự mình nở nụ cười: "Thế nhưng nói tôi quả hồng này cũng không mềm, nhưng so với hai nhà khác trong bốn đại dong binh đoàn, chúng ta thật là quả hồng mềm."

Thiệu Tình không nhịn được nở nụ cười, cô hạ giọng nói: "Cho nên Ngô Bất Bình vẫn nhằm vào các anh phải không?"

"Có thể nói như thế, nhất là gần đây, bọn hắn liên tiếp có cao thủ đột phá, dã tâm càng thêm không chịu nổi, lần này ý đồ xuống tay đối với tôi, chính là một tín hiệu." Chư Mặc Thần híp mắt, thản nhiên nói: "Tôi đánh giá, qua mấy ngày sẽ trực diện xuất thủ đối với dong binh đoàn chúng tôi."

"Ngô Bất Bình tuy rằng dã tâm không nhỏ, nhưng vấn đề cũng rất lớn, thành viên trong dong binh đoàn hắn nhiều lại rất tạp, ngược lại không thuần túy, lực ngưng tụ cũng không bằng ba nhà khác, thật muốn đứng lên, hắn trước lọc lại tinh anh, một ít thành viên không hợp cách đá ra, tuy nhiên......" Tần Tử Khê ở một bên thấp giọng phân tích: "Cuồng Ma thanh danh quá khó khăn nghe, chính vì những thành viên này có tố chất thấp, nhân phẩm thấp kém làm ra, nếu hắn một mặt dung túng, như vậy tuyệt đối thành không được."

Thiệu Tình sờ sờ cằm: "Cũng không chắc, dù sao Ngô Bất Bình người này mặc kệ là năng lực lãnh đạo, hay thực lực, đều rất không tồi, đáng tiếc mắt mù một chút, nếu cho hắn một cơ hội, nói không chừng Cuồng Ma thật sự có thể từng bước một bò lên trêи."

"Quên đi mọi người không cần thảo luận loại người bại hoại này, mọi người ăn thôi." Thiệu Tình gắp một miếng dưa muối nhỏ, sau đó nói: "Ăn cơm trước."

Tay nghề bà chủ đích xác không tệ, hơn nữa tửu lượng cũng thật sự mạnh, đồ ăn mang lên toàn bộ xong, bà chủ bồi tiếp uống một hồi, một nửa rượu đều vào bụng cô.

Bà chủ là người ngay thẳng, lấy rượu trân quý của mình ra, ngay cả Thiệu Tình cũng uống một ít.



Cơm no rượu say, ai về nhà nấy, nhóm người Thiệu Tình cũng đi theo Tần Tử Khê trở về, lúc trở về, liền nhìn thấy ông nội Tần ngồi ở cửa, rất tịch mịch nhìn hoa viên.

Bánh bao nhỏ lập tức phóng tới, tịch mịch trêи người ông, nhất thời biến mất: "Yêu, đã trở lại." Ông một phen tiếp được bánh bao nhỏ, nhéo nhéo bụng bánh bao nhỏ: "Để ông nội nhìn xem có ăn no không."

Lần này đồ ăn làm rất ngon, bánh bao nhỏ ăn bụng no tròn, tuy rằng lát sau về sẽ phun ra, nhưng vẫn thực vui vẻ, "Bảo bảo ăn thiệt nhiều, hơn nữa cháu có lấy phần về cho ông nội." Bé lấy ra một món đồ chơi làm bằng đường, đưa cho lão nhân.

Người bằng đường kia rõ ràng lấy bé làm mẫu để nặn, quả thực chính là bánh bao nhỏ bản tí hon, rất sống động, lão nhân làm sao nỡ ăn, nắm chặt ở trong tay xem, cười đến miệng không khép lại được: "Bảo bảo còn nhớ rõ mang đồ về cho ông nội."

"Có thứ tốt đương nhiên cháu muốn chia ông nội một phần." Bánh bao nhỏ rung đùi đắc ý nói, bé chưa từng có ông nội, bà nội, đột nhiên gặp một lão nhân đối tốt với bé như vậy, hơn nữa lão nhân này lại là ông nội của bạn bé, nhất thời liền phá lệ quý trọng.

Hơn nữa chính bé cũng biết, ở lại thủ đô không quá hai ngày, bé sẽ về nhà, tách ra với tiểu đồng bọn, tách ra với ông nội, nội tâm bé không khỏi muốn thân thiết hơn với tiểu đồng bọn và ông nội.

Một đám người trở về nhà, liền về từng phòng, nhất là Yến Kì Nguyệt trực tiếp cầm dây leo chứa sương khói của Thiệu Tình đi làm thí nghiệm.

Lưu lại Thiệu Tình, Tần Tử Khê, cùng kẻ không phải cháu nội nhưng hơn hẳn cháu nội ngồi dưới đại sảnh.

"Khi nào cháu chuẩn bị đi?" Lão nhân hỏi, nhưng ông không có ý đuổi người mà ông chỉ hỏi bình thường.

"Mai kia chúng cháu đi." Thiệu Tình suy xét một chút, sau đó nói: "Muộn nhất là ba ngày sau." Đây là cô muốn xem trong vòng ba ngày này, có thể đem tên kia lăn lộn đến tình trạng gì.

"Mấy ngày nay các cháu không cần rời khỏi thủ đô, trong hai ngày gần đây nhất liên tiếp xảy ra tám lần tang thi triều bạo động, có hai căn cứ bởi vì tang thi vây thành, đã bị hủy diệt." Lão nhân cau mày nói: "Hơn nữa tang thi triều bạo động còn không hoàn toàn đình chỉ, nếu hai ngày này các cháu trở về, có khả năng gặp nguy hiểm."

"Tang thi triều bạo động? Hai ngày nay không phải đêm trăng tròn nha." Thiệu Tình có chút sửng sốt, tang thi triều bạo động bình thường đều phát sinh ở đêm trăng tròn, bởi vì ngày này mỗi tháng, đều là thời điểm tang thi sinh động nhất, cuồng bạo nhất, ngay cả cô cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Các ngày thường, trừ phi có tang thi vương dẫn dắt tang thi, bằng không rất khó dẫn phát tang thi triều, như thế nào đột nhiên bạo phát nhiều tang thi triều như vậy?

Lão nhân do dự một chút, hạ giọng nói: "Cụ thể tình huống gì còn chưa rõ, nhưng có một ít có thể khẳng định, lúc này tang thi triều đây là có dự mưu."

"Tám lần bạo động, từ địa phương cách thủ đô hơi xa một đường đẩy lại đây, vài căn cứ đã bị thương nặng, cũng có hai cái hoàn toàn bị hủy diệt, hiện tại mỗi ngày nhận được đều là cầu cứu." Lão nhân ẩn ẩn có chút bất an nói: "Lấy bản thân thủ đô mà nói, bình thường tang thi triều tuyệt đối uy hϊế͙p͙ không đến thủ đô, độ cao tường thành cũng đủ lăn lội đám tang thi này, nhưng lúc này đây trong tang thi triều, ít nhất có hai tang thi vương dẫn dắt, tóm lại thật sự nguy hiểm."

Thiệu Tình gật gật đầu, xem ra phải tỉnh trước khi rời mộng đẹp, bất quá cũng tốt, vừa lúc dùng để sửa trị kẻ cặn bã nào đó.

Lại hàn huyên trong chốc lát, lão nhân liền tay trái dẫn bánh bao nhỏ, tay phải dẫn theo cháu trai nhà mình, đến nơi luyện tập bên ngoài, gọi vài người lại đây.

Lão gia tử tuy rằng đã muốn qua tuổi năm mươi, nhưng thực lực hãy còn, Thiệu Tình còn được ông chỉ điểm một ván, đánh ngang tay.

Sau đó lão gia tử liền mang theo hai cháu trai bảo bối lên tầng đi ngủ.

Thiệu Tình lại không ngủ được, tìm chỗ có tầm nhìn tốt ngồi xuống, bắt đầu sửa sang lại tất cả tin tức trực có được mấy ngày này.

Chuyện đầu tiên phải làm là xử lý Lâm Kỳ Phàm, đây là việc quan trọng nhất trong các việc, trước khi xử lý xong Lâm Kỳ Phàm cô tạm thời không chuẩn bị rời khỏi thủ đô.

Cái thứ hai, chính là về Cuồng Ma dong binh đoàn, lúc này đây cô xem như đắc tội Ngô Bất Bình hoàn toàn, tuy nhiên Thiệu Tình cũng không sợ hãi, ngược lại cô suy xét muốn giúp Chư Mặc Thần xử lý Cuồng Ma hay không.

Nói thật cô nhìn Cuồng Ma không vừa mắt, cái dạng người gì cũng muốn liền thôi, mà súc sinh và cặn bã cũng muốn, dù là người ngoài, cô đều nghe nói việc xấu loang lổ của Cuồng Ma.

Như loại chuyện khi dễ người yếu bắt nạt kẻ nhỏ là thường thấy nhất, mặt khác bắt nạt nam nữ gì đó, thậm chí còn giết người cướp của, đám người kia đều thường xuyên làm.

Hơn nữa người Cuồng Ma thập phần ‘đoàn kết’, trêи cơ bản thuộc về đánh một người, đưa tới một đống người, cho nên giống nhau có chút thực lực, cũng lười đến trêu chọc Cuồng Ma.

Mà không có thực lực, cũng chỉ có thể bị bắt nạt.

Hiện giờ cô đã bị lẫn vào chuyện này, vậy không thể chỉ lo thân mình cùng với chờ bị Cuồng Ma trả thù, còn không bằng cô ra tay trước, nói như thế nào cũng là tiên hạ thủ vi cường.

Chuyện thứ ba, lúc này đây tang thi bạo động, nếu tang thi bạo động trong khoảng thời gian ngắn không đình chỉ, bọn họ khẳng định không có cách nào quay lại căn cứ thành phố S, nghe ý tứ lão nhân, lúc này đây tang thi bạo động không đơn giản.

Loát rõ ràng suy nghĩ của mình xong, Thiệu Tình mới chậm rì rì lên tầng, chuẩn bị nghỉ ngơi, Yến Kỳ Nguyệt phá lệ không ở trong phòng cô, chỉ có một con Nhị Ngốc nằm ở trêи giường lăn lộn.

Thiệu Tình biết, Yến Kỳ Nguyệt nghiên cứu sương mù kia, cô cởi quần áo ngã vào trêи giường, lật qua lật lại, tự nhiên có chút không quen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Mẹ Quỷ Bảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook