Dòng Máu Hiệp Sĩ

Chương 35: Nếu tôi ngồi đằng trước thì còn nguy hiểm hơn.

BurNIng

16/01/2020

Lấy ra một cái xà beng từ hộp dụng cụ phía sau xe, sĩ quan quân đội Lan Đế lần lượt mở các hộp và thấy rằng có những mảnh Tinh thể đỏ được sắp xếp gọn gàng, chẳng hạn như kích thước của chậu rửa mặt, độ dày tương tự như một viên gạch.

Đây là tất cả các tinh thể năng lượng.

“ Chúng ta phải ném xe ở đây. Không có cách nào để chiếc xe này đi tiếp, vì vậy tôi cần anh mang những thứ này cho tôi. Các bộ phận khác có thể bỏ lại, nhưng không có tinh thể năng lượng, thì những người khác không thể chiến đấu trong một thời gian dài, thậm chí không thể trốn thoát. “

Khi sĩ quan quân đội Lan Đế nói và đếm số lượng, cô đang tính toán mình cần mang theo bao nhiêu.

“ Nhưng ... “

Lợi Kỳ không biết có nên nhắc nhở không: “ lượng trọng tải dư của tôi không nhiều. “

Lan Đế duỗi thẳng lưng và lông mày của cô đột nhiên nhăn lại. Đây là lần đầu tiên cô ra lệnh, cô hơi bối rối, cô đã bỏ sót một điều quan trọng như vậy.

Nhìn vào Lợi Kỳ trong bộ áo giáp, ánh mắt của Lan Đế rơi về phía bên cạnh của Lợi Kỳ.

Ưu điểm duy nhất của bộ giáp này là bộ giáp dày, bộ phận đó là một nơi tương đối yếu. Nếu được thay thế bằng một bộ giáp khác, thì nó hẳn đã bị xuyên thủng.

“ Tôi có một giải pháp. “

Lan Đế đập mạnh vào lòng bàn tay: “ bảy mươi lăm phần trăm trọng lượng trên bộ giáp của anh là do các miếng giáp. Xin lỗi, tôi cần phải gỡ bỏ một vài miếng giáp. “

Nếu có thể, Lợi Kỳ rất muốn từ chối. Anh là một hiệp sĩ phòng thủ hạng nặng. Nếu đã không có tốc độ, không có lực bộc phát, bây giờ lại không có áo giáp hạng nặng, thì nó tương đương để mặc người ta giết chóc.

Thật không may, lời đã nói ra, nếu bây giờ Lợi Kỳ rút lời thì anh không phải là một người đàn ông.

Suy nghĩ khẽ chuyển, dù sao một khi bị phát hiện, miễn là gặp hiệp sĩ phe địch, thì với sức mạnh của chính mình, có hay không có áo giáp thì cũng chỉ để mặc người ta tàn sát, vậy thì cứ để Lan Đế tự ý cải biến.

Rất dễ dàng để loại bỏ miếng giáp. Thứ dễ bị hư hỏng nhất đối với các hiệp sĩ trên chiến trường chính là áo giáp và vũ khí. Chỉ mất vài phút, mặt trước của tấm áo giáp đã được dỡ xuống, chỉ để lại tấm bảo vệ chính phía sau. . Nếu những mảnh này cũng bị loại bỏ, thì nó sẽ quá nguy hiểm nếu có ai đó tấn công từ phía sau.



Các tinh thể năng lượng được treo từng cái một vào vị trí ban đầu thuộc về tấm giáp. So với tấm thép thì chúng nhẹ hơn rất nhiều, nhưng không có cách nào để treo nhiều hơn. Hiệp sĩ phòng thủ hạng nặng lúng túng và chậm chạp, không phù hợp để hành động trên núi. Để vào núi, anh chỉ có thể giảm thiết bị.

“ Giúp tôi tháo thứ này ra. “

Lan Đế chỉ vào một cái đĩa lớn trên mui xe.

Đĩa có đường kính khoảng một mét. Trên cùng là một tấm sắt lớn. Phía dưới được khắc dày đặc với các đường phức tạp và khảm các loại tinh thể khác nhau.

Đĩa rất nặng và phiền phức hơn là cầm, thế nhưng khó thì cũng cần thiết phải mang theo. Nếu họ muốn liên lạc với những người khác, muốn tìm người khác, hay muốn tránh nơi xảy ra giao tranh, thì họ phải dựa vào thứ này.

Chỉ có sĩ quan quân đội Lan Đế mới có thể sử dụng chiếc đĩa lớn này vì nó được làm riêng cho Mục Sư.

Mỗi đội hiệp sĩ phải có một Mục Sư, bởi vì có nhiều thứ chỉ có thể được sử dụng bởi Mục Sư. Đĩa lớn này là một trong số đó.

Sau khi tháo đĩa, Lợi Kỳ đã cố gắng trong một thời gian dài và cuối cùng thấy rằng chỉ có đội trên đầu là phù hợp nhất, nhưng theo cách này, tầm nhìn bị hạn chế, bởi vì với việc này thì ít nhất phải có một tay hỗ trợ, nhưng ở cả hai bên của Lợi Kỳ, mỗi cánh tay đều có một tấm khiên lớn, cho dù tay nào giữ thì cũng không thể nhìn thấy ở phía bên kia.

Mặc dù nó nguy hiểm, nhưng Lợi Kỳ không có cách nào khác. Cái đĩa này rất rắc rối, không được va chạm và phải được đặt ngang, chỉ có thể bưng bằng tay hoặc đội trên đỉnh đầu, mặc dù bưng bằng tay có tầm nhìn rộng, nhưng nó không tốt cho hành động.

Sau khi cân nhắc những ưu và khuyết điểm, Lợi Kỳ thấy rằng mình không còn lựa chọn nào khác.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Lan Đế do dự, cô phải tìm một chỗ ngồi.

Cô ấy là một Mục Sư. Không có đôi chân và thể lực của hiệp sĩ, cô không thể theo kịp bước chân của bộ giáp. Bên cạnh đó, cô ấy phải điều khiển chiếc đĩa lớn. Hoàn toàn không thể đi quá xa.

Bộ giáp chỉ lớn một vòng so với điều khiển bộ giáp, chiều cao cũng có hạn, do đó Lợi Kỳ cũng cao gần bằng sĩ quan quân đội.

Sau khi xem xét trong một thời gian dài, cách thích hợp nhất là ôm Lan Đế trong vòng tay của Lợi Kỳ, nhưng điều này là quá xấu hổ.

Khuôn mặt của sĩ quan quân đội Lan Đế có một chút đỏ và cô nhớ những lời đồn về Lợi Kỳ: “ đặt tôi lên vai anh. “

“ Hơi hẹp một chút a? “



Ban đầu Lợi Kỳ còn không hiểu tại sao Lan Đế lại chọn cách này: “ Thật quá nguy hiểm khi có ai đó lén tấn công từ phía sau, bọn chúng chắc chắn sẽ tấn công cô trước, cô vẫn nên ngồi ở phía trước. “

Đây là một sự thật, nhưng nó cũng làm cho khuôn mặt của Lan Đế đỏ hơn. Cô nhẹ giọng gắt một tiếng: “ Nếu tôi ngồi phía trước, tôi sẽ còn nguy hiểm hơn nữa. “

Lợi Kỳ choáng váng, nhưng anh đã hiểu ý của Lan Đế một chút, trái tim anh không thể không nhảy lên.

Treo tinh thể năng lượng quanh người, cùng với một cái đĩa lớn trên đầu, Lợi Kỳ nhẹ nhàng cẩn thận bước đi trong bóng tối của những ngọn núi.

Để chặn tia sáng của tinh thể năng lượng, cơ thể Lợi Kỳ được phủ bạt che mưa, để không bị phát hiện nhất có thể, rất nhiều cành cây cùng với những chiếc lá được cắm vào cơ thể.

Lúc này, Lợi Kỳ như một con quái vật cây.

Lan Đế cuối cùng cũng bị Lợi Kỳ ôm trong ngực, vì với một chiếc đĩa, không gian trên vai anh thấp hơn và hẹp hơn so với suy nghĩ ban đầu, Lan Đế không thể ngồi vào.

Lợi Kỳ không cảm thấy lo lắng, lúc này anh đang chiến đấu chống lại ham muốn đang dần trỗi dậy trong lòng.

Nó thực sự bởi vì tư thế hiện tại của Lan Đế, quá hấp dẫn. Cô ấy vừa nói rằng nếu cô ấy ngồi phía trước thì thậm chí còn nguy hiểm hơn, điều đó thật đúng.

Trong trại, anh và Lan Đế ở cùng nhau lâu hơn cả sư phụ Tuyết Kỳ. Rốt cuộc, thân phận chính thức của anh là người tạp vụ của đội, thuộc thẩm quyền của Lan Đế.

Tuy nhiên, anh không bao giờ đặc biệt chú ý đến Lan Đế.

Khi Lan Đế đeo một cặp kính cả ngày trong trại, cặp kính này mang lại cho cô vẻ đẹp trí tuệ hơn một chút, nhưng nó cũng hơi lỗi thời. Nó cũng gợi nhớ đến vị giáo viên chủ nhiệm lỗi thời trong trường học. Một trinh nữ bốn mươi luôn đeo một cặp kính.

Nhưng vào lúc này, Lan Đế đã tháo kính ra, đặt hai tay lên vai “ anh “ và hai chân cô dính vào háng của “ anh “ . Trông nó thật quyến rũ.

Sĩ quan quân đội Lan Đế dường như không phát hiện thấy sự kỳ lạ của Lợi Kỳ, hoặc cô đã phát hiện nó, nhưng lại giả vờ không biết gì. Lan Đế có một chiếc vòng kim loại trên đầu và một sợi dây kim tuyến mỏng nhô ra từ đầu chiếc vòng kim loại. Đầu kia của kim tuyến được gắn vào đĩa bên trên.

Lan Đế nhắm mắt, dùng hai tay xoa tai, tập trung mọi nhận thức vào sức mạnh tinh thần của mình và quan sát chu vi xung quanh qua đĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dòng Máu Hiệp Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook