Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 127: Lực lượng khủng bố. (3)

EK

05/01/2014

Đây là tiêu chí của Lăng Vân Tông, một trong bốn đại tông môn của Thần Đao vương triều, có thể thấy được năm người này đều là đệ tử Lăng Vân Tông.

Thần Đao môn, Thiên Kiếm Tông, Phách Quyền Phái, Lăng Vân Tông là bốn đại tông phái của Thần Đao vương triều, trong đó Thần Đao môn, Thiên Kiếm Tông là tông môn lục phẩm, Phách Quyền Phái cùng Lăng Vân Tông đều là tông môn chuẩn lục phẩm.

Tông môn phục phẩm là thế lực trung cấp, tiêu chuẩn là có ít nhất một võ giả Địa giai cảnh tam trọng tọa trấn.

Tiêu chuẩn thế lực thất phẩm là có chí ít một võ giả Tiên Thiên cảnh cửu trọng tọa trấn.

Tông môn có cường giả Địa giai cảnh nhưng tu vị không có đạt tới Địa giai cảnh tam trọng, thế lực này vượt xa thế lực thất phẩm, lại không đạt được tiêu chuẩn của tông môn lục phẩm thì gọi là chuẩn lục phẩm.

Tông môn chuẩn lục phẩm là tông môn có khả năng trùng kích lục phẩm, một khi tu vi của người tọa trấn đạt tới Địa giai cảnh tam trọng, như vậy là tông môn lục phẩm chân chính.

Đồng dạng là tông môn lục phẩm, Thần Đao môn là tông môn lục phẩm cường thịnh, không chỉ có võ giả Địa giai cảnh tam trọng tọa trấn, còn không có một người, mà Thiên Kiếm Tông thì chính là tông môn lục phẩm xuống dốc, vừa vặn đạt tới tiêu chuẩn tông môn lục phẩm, vừa mới có một võ giả Địa giai cảnh tam trọng tọa trấn.

Bốn đại tông môn liên thủ khống chế cả Thần Đao vương triều.

Tên của Thần Đao vương là đặt theo thế lực lớn nhất, Thần Đao môn.

Phân phối lợi ích căn cứ bài danh của bốn đại tông môn tổ chức năm năm một lần quyết định.

Mà lần luận võ trước đó là hơn bốn năm trước, Thần Đao môn thứ nhất, Thiên Kiếm Tông thứ hai, Lăng Vân Tông thứ ba, Phách Quyền Phái thứ tư.

Cho nên Thần Đao môn chiếm bốn thành lợi ích của Thần Đao vương triều, Thiên Kiếm Tông chiếm ba thành, Lăng Vân Tông chiếm hai thành, Phách Quyền Phái chiếm một thành.

Bốn đại tông môn biểu hiện thì liên hợp lẫn nhau, trên thực tế vì lợi ích nên tranh giành rất mạnh mẽ.

Lăng Vân Tông xếp hạng thứ ba, thực lực so với Phách Quyền Phái mạnh hơn một ít, so với Thiên Kiếm Tông thì hơi kém hơn, vị trí đệ nhất của Thần Đao môn không thể dao động, Lăng Vân Tông muốn so sánh thì quá xa xôi.

Cho nên Lăng Vân Tông muốn đạt được lợi ích lớn nhất thì Thiên Kiếm Tông là đối thủ lớn nhất, một lòng muốn đem Thiên Kiếm Tông kéo xuống, cho nên âm thầm đấu đá đả kích Thiên Kiếm Tông.

Còn không tới thời gian một năm, lần luận võ mới của bốn đại tông môn sẽ bắt đầu, Lăng Vân Tông đả kích Thiên Kiếm Tông càng kịch liệt, Thiên Kiếm Tông cũng triển khai đánh trả, đệ tử nội môn cũng âm thầm đấu đá mấy lần, ẩn ẩn có chuyển hóa làm xu thế rõ ràng.

- Vũ sư huynh, lần này chúng ta kiếm lớn rồi, vậy mà tìm được ba gốc huyền giai chữa thương - - Sinh Cơ Hóa Huyết Thảo, mỗi một cây đều có giá trị hơn hai triệu lượng bạc, tổng giá trị ít nhất cũng đáng tám triệu lượng bạc, nếu không phải có thú triều và đại đa số yêu thú rời đi, chúng ta làm sao có thu hoạch như vậy chứ, ha ha...

Một võ giả tuổi chừng mười tám nhìn võ giả hai mươi ba tuổi ở giữa cười nói, người nọ hiển nhiên là người cầm đầu trong năm người.

- Đây tạo hóa của ta, mệnh trung chú định, đi theo ta các ngươi kiếm không ít chỗ tốt đâu!



Võ giả gọi là ‘ Vũ sư huynh ’ cười nói, thần sắc thập phần kiêu ngạo.

Một võ giả chừng hai mươi tuổi, nói:

- Vũ sư huynh trong hàng đệ tử nổi tiếng là đứng top 10, lại là cháu trai của Vũ trưởng lão, đi theo Vũ sư huynh là vinh hạnh của chúng ta.

- Đúng vậy, là vinh hạnh của chúng ta!

- Ta chỉ nghe Vũ sư huynh, Vũ sư huynh bảo đệ làm gì, đệ liền làm cái đó.

Hai võ giả còn lại cũng hùa theo.

‘ Vũ sư huynh ’ mỉm cười biến thành cười to, vô cùng đắc ý.

Đúng vào lúc này trong sơn cốc có tiếng nổ ầm thật lớn, làm cho bọn họ giật mình, ánh mắt nhìn qua sơn cốc, nhưng ánh mắt đang âm thầm cảnh giác.

- Đi xem, phát sinh chuyện gì.

‘ Vũ sư huynh ’ đứng lên, ánh mắt hào hứng bừng bừng đi vào sơn cốc, bốn người khác cũng đuổi theo.

Âm thanh nổ ầm ầm kia chính là do Huyền Thiên làm ra.

Theo thông đạo rời khỏi mặt đất, con đường này rất dài, Huyền Thiên đi hơn hai trăm dặm mới đi đến cuối cùng, phía trước đã bị đá xanh ngăn cản.

Huyền Thiên cầm theo Trọng Nhạc Kiếm, một kiếm chém xuống, đá xanh lập tức vỡ tan, đá vụn bay tứ tung, thì ra đây không phải mặt đất, mà là một sơn cốc.

- Rốt cục cũng đã nhìn thấy bầu trời rồi!

Huyền Thiên nhìn xem bầu trời rộng lớn, hô hấp không khí trong lành, thở dài một hơi, bị nhốt trong thạch thất hơn nửa tháng, giờ phút này rốt cục cũng quay về mặt đất, trong nội tâm Huyền Thiên khoan khoái dễ chịu đến cực điểm.

Hít sâu mấy hơi, Huyền Thiên nhìn qua ngoài xa, đi nhanh ra ngoài sơn cốc.

Mà ở bụi cỏ xa xa, ‘ Vũ sư huynh ’ năm người đang nhìn qua Huyền Thiên.

- Vũ sư huynh, quần áo người này có tiêu chí Thiên Kiếm Tông, có tu vi Tiên Thiên cảnh nhất trọng, hẳn là đệ tử nội môn Thiên Kiếm Tông.



- Hắn từ trong sơn động đi ra, có phải đạt được bảo vật gì hay không?

- Thanh kiếm lớn trong tay của hắn nhìn rất lóng lánh, hình như rất bất phàm, ngay cả danh kiếm cũng không chói lọi như vậy.

- Vũ sư huynh, đối phương là đệ tử Thiên Kiếm Tông, nơi này hoang tàn vắng vẻ, chúng ta có nên bắt hắn dâng đồ vật ra, sau đó giải quyết không?

...

‘ Vũ sư huynh ’ từ trong bụi cỏ đứng lên, nói:

- Ngăn hắn lại!

Huyền Thiên mới đi ra hơn mười bước, ‘ Vũ sư huynh ’ năm võ giả từ trong bụi cỏ nhảy ra ngoài, chạy nhanh đến trước mặt Huyền Thiên, ngăn đường đi của Huyền Thiên lại.

- Năm đệ tử Lăng Vân Tông, một Tiên Thiên cảnh tam trọng, hai Tiên Thiên cảnh nhị trọng, hai Tiên Thiên cảnh nhất trọng!

Ánh mắt của Huyền Thiên nhìn qua năm người này, dừng lại trên người ‘ Vũ sư huynh ’ tu vi cao nhất một chút.

- Mấy vị muốn làm cái gì?

Huyền Thiên thản nhiên nói.

Một đệ tử Lăng Vân Tông chừng mười tám tuổi nhảy ra phía trước, có tu vi Tiên Thiên cảnh nhất trọng, trường đao trong tay chỉa vào Huyền Thiên, quát:

- Muốn làm cái gì? Đem kiếm trong tay và toàn bộ đồ vật trên người giao cho ‘ Vũ sư huynh ’, nếu không đánh gãy chân chó của ngươi, muốn mạng chó của ngươi.

Ánh mắt Huyền Thiên ác liệt, quát lạnh một tiếng:

- Chó điên không biết sống chết, cút đi cho ta!

Âm thanh vừa vang lên, Trọng Nhạc Kiếm trong tay Huyền Thiên đánh xuống.

Không có kiếm khí, không có kiếm quang, không có kiếm ý, Huyền Thiên chỉ dùng lực lượng chém xuống một kiếm, đệ tử Tiên Thiên cảnh nhất trọng của Lăng Vân Tông đưa đao ngăn cản.

Một chữ cút vang lên, đao kiếm tấn công, ‘ keng ’ một tiếng thật lớn, trường đao bị chém làm hai đoạn, mà thân thể đệ tử Lăng Vân Tông Tiên Thiên cảnh nhất trọng bay ra phía sau, trong miệng máu tươi phun ra ngoài, ngã trên mặt đất, thê lương kêu thảm thiết, xương cốt toàn thân đứt đoạn, rốt cuộc giãy dụa không đứng dậy nổi.

Tiện tay một kiếm, đệ tử Lăng Vân Tông Tiên Thiên cảnh nhất trọng bản thân bị thương nặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Nghịch Thương Khung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook