Thanh Xuân Của Tôi Mang Tên Cậu

Chương 45: Chị!

yumetan.N

15/06/2020

Sau khi vào nhà, cô liền vui vẻ nói với vị khách.

- Chào mừng đến đây! Hôm nay tụi tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ không biết cậu có..._ Cô đang nói thì vị khách lên tiêng cắt ngang.

- Phòng tôi ở đâu?

Câu nói ngắn gọn không thêm bớt một chữ làm đứt hết mạch cảm xúc của cô khiến cô có hơi đơ người và sau đó là bực mình. Cậu đứng sau nhìn thấy hết tất cả, tiến lên đứng trước mặt tên khách không biết lễ nghĩa.

- Vẫn không thay đổi tí nào vẫn cái thái độ nói chuyện với người khác vô phép tắt chẳng để ai trong mắt cả nhỉ Tôn Thiên.

Cô ngạc nhiên, cậu biết người này sao?

Vị khách cũnnh g ngạc nhiên không kém, cậu ta không ngờ Lâm Nhất lại ở đây. Vậy bà chị này là... Cậu ta khẽ liếc về phía cô... Chẳng lẽ đây là...

- Là Nhất Ca sao? Xin lỗi em không để ý đến là sơ xuát của em_ Cậu ta cúi đầu đúng 90 độ trước mặt Lâm Nhất một cách kính trọng.

- Hai người biết nhau sao?_ Cô nói

- Ừm, thằng nhóc này lúc nhỏ từng được anh giúp đỡ nên cũng coi như là quen biết_ Cậu nói

Thì ra là vậy hèn gì thái độ khác hẳn khi nói chuyện với cô. Mà khoan Lâm Nhất vừa nói là thằng nhóc vậy chắc chắn là tuổi nhỏ hơn cô.

- Ca à, em có chuyện muốn hỏi?_ Tôn Thiên nói

- Nói

- Bà chị này với anh là quan hệ gì vậy?

Cái gì?! Bà Chị!!!! Cậu ta dám nói cô là bà chị sao!! Tức chết cô rồi. Tại sao lại có người không có mắt phân biệt như thế này cơ chứ?!

- Này em trai, chị đây có thể đuổi em ra khỏi đây đấy. Nói cho cẩn thận vào_ Cô nói



- Gì chứ? Tôi chỉ mới hỏi Ca của tôi chưa tới lượt bà chị mở miệng đâu_ Cậu bày vẻ mặt rõ chán ghét nhìn cô.

Cô cũng không kiêng nể gì tẩn cho cậu một cái không nương tay làm cậu ta đau điếng ôm đầu chạy đằng sau lưng Lâm Nhất nấp, la lớn

- Ca, em không muốn ở đây nữa đâu, bà mụ này thật quá đáng sợ a!

- Này, vừa nói gì đấy?_ Cô nói

- Hai người ồn quá đấy_ Cậu lên tiếng làm cả hai đang cãi nhau bỗng im bặc trong chốc lát.

Sau khi bình tĩnh lại, cô liền ghét bỏ đi luôn vào nhà không thèm nói chuyện nữa. Cô biết cô như vậy là trẻ con nhưng cậu ta đã xúc phạm cô như vậy. Đứng trước gương nhìn ngắm khôn mặt của mình hồi lâu cô không phát hiện có dấu hiện già nua nào cả. Vẫn là làn da trắng mịn không có nhăn nheo, đuôi mắt không có dấu chân chim nào cả, môi cô vẫn đỏ hồng. Một khuôn mặt hoàn hảo như vậy lấy đâu ra nét giống bà mụ chứ? Hừ

Còn ở ngoài này.

Cậu cười như không cười nhìn về phía Tôn Thiên, toàn bộ sát khí đều phát ra không chút kiềm nén bao phủ lấy Tôn Thiên khiến cậu ta lạnh người biết rằng mình động nhầm người rồi.

- Ca à lâu rồi không gặp anh đừng có nhìn em như vậy chứ. Đáng sợ lắm a_ Cậu ta vừa nói mắt vừa đảo liên tục không thể nhìn thẳng được

- Cậu biết cô ấy là ai chứ?_ Cậu nói

- E...em...Bà chị đó có phải là người hầu mới của anh không? Ca à, lâu rồi không gặp sao bây giờ khẩu vị của anh lại tệ vậy chứ? Thuê một con hầu láo toét thế kia? Anh có cần em giới thiệu cho... Úi!?

Cậu ta chưa nói hết liền bị Lâm Nhất túm lấy cổ áo cậu ta kéo thật mạnh. Ở gần mặt cậu Tôn Thiên liền thấy ánh mắt cậu đã chứa đầy sự giận dữ. Rút cuộc cậu ta đã nói sai ở đâu cơ?

- Tôi đã không nói lại lần hai nên nghe cho kĩ vào. Người con gái mà cậu đã sỉ nhục trước mặt tôi là "Chị" của cậu.

- Ch... Chị sao? Ca, không thể nào?! Cô ta, cái bà chị đó... Em xin lỗi_ Cậu ta không thể kiềm chế được liền nó là hai chữ đó, ý thức được rồi thì bụm miệng lại

- Ý kiến gì không?_ Cậu nói



- Không! Không có a! Chúc mừng anh_ Cậu ta nói

Cậu gật đầu thoả mãn rồi nhìn về lối dẫn đến phòng cô một lúc, nói

- Bây giờ chúng ta nên để cô ấy yên tĩnh một chút. Theo tôi ra ngoài.

- Vâng.

Thế là hai người đi ra khỏi nhà nhằm để cô có thể bình tĩnh lại.

Cô thì ở trong phòng được một lúc thì không thấy động tĩnh gì cả nên mở cửa đi ra ngoài xem thế nào. Cô phát hiện căn nhà yên tĩnh đến lạ, đi một vòng đều không tìm thấy hai người kia. Họ đi đâu rồi? Sao lại không nói gì liền đi mất như vậy chứ! Cô nghĩ có lẽ họ đi ra ngoài để cô yên tĩnh một mình, có lẽ cô đã phản ứng quá nóng nảy rồi. Nhưng mà đi ra ngoài trong âm thầm thế đâu phải phong cách của cậu. Bỗng nhiên não cô chợt lóe lên một vấn đề, chuyện là vài hôm trước cô có chat với nhóm con Thư và Vy và tụi nó lại bàn về chuyện đồng tính nam nữ. Hay là họ... Hai người đó đi lén lút như vậy... Có lẽ nào!!!

- Aaaa! Không thể nào! Đường Tiểu Nghi mày không được nghi ngờ bạn trai mày đang vụng trộm với nam nhân khác được a!! Lâm Nhất chắc chắn không phải như vậy. Cái đầu này có phải là biết quá nhiều thứ rồi không?!_ Cô vò đầu mắng chính mình không được nghĩ bậy.

Một lúc sau cô mới kiếm điện thoại gọi hỏi Lâm Nhất xem cậu đang ở đâu. Rất nhanh điện thoại liền có người bắt máy.

- Em bình tĩnh lại chưa?

- Anh đang ở đâu vậy? Đột nhiên lại biến mất làm em lo lắm đấy. Hai người đang đi cùng nhau sao?

- Ừm chỉ là ôn lại chuyện cũ một chút với lại làm em giận như vậy tất nhiên là trừng phạt cậu ta rồi_ Cậu nói, tay bóp lấy vai của Tôn Thiên chặt đến nổi cậu ta phải la lên nhưng mà giọng của cậu ta lại hơi yếu nên nghe liền bị nhầm lẫn thành rên chứ không phải la.

Tiếng của Tôn Thiên vô tình vọng vào điện thoại của cậu nên cô nghe rõ.

- A~a đau quá... Ca tha cho em a!

Cô đứng hình, tí nữa là đánh rơi điện thoại xuống sàn. Cô chết điếng không thể mở miệng nói được cậu nào. Thấy đầu dây bên kia im lặng cậu liền thấy có gì đó không ổn lắm liền nói mấy câu ngắn gọn sau đó cúp máy lôi cổ Tôn Thiên đi về.

- Về thì đi xin lỗi cô ấy ngay cho tôi_ Cậu nghiêm mặt nói, biểu cảm ấm áp lúc nói chuyện điện thoại biến mất không chút dấu vết.

- Vâng em biết rồi_ Tôn Thiên bây giờ trở thành con chó ngoan nghe lời cậu răm rắp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Của Tôi Mang Tên Cậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook